Tô Kính đến bên ngoài căn phòng nhỏ, đang định nhẹ gõ cửa thì cánh cửa tự động mở ra.
Lâm Hoành Sơn ngồi trên ghế gỗ cạnh bình phong, trường kiếm gác ngang chân, ánh trăng chiếu trên người gã lạnh băng.
Lâm Hoành Sơn nhìn Tô Kính, khuôn mặt tràn đầy tức giận. Đã nghe nói Tô Kính không ra gì nhưng Lâm Hoành Sơn không ngờ hắn đêm hôm khuya khoắt lặng lẽ mò tới phòng gã.
Tô Kính tìm đến chắc chắn không phải vì nam nhân râu ria xồm xàm như gã mà là nữ nhi của gã.
Nghĩ đến đây trường kiếm gác trên chân Lâm Hoành Sơn rung nhẹ, nếu Tô Kính không cho gã lời giải thích cho tốt thì dù hôm nay hai phụ thân, nữ nhi có chết cũng liều một lần. Nếu không sẽ có ngày nữ nhi của gã bị Tô Kính hại. Diệp Thiêm của Thanh Dương cung nói đúng, gã đã vào ổ sói.
Không trách Lâm Hoành Sơn tức giận, Tô Kính có tiếng xấu, khuya khoắt mò tới cửa đổi lại là ai đều sẽ nghĩ vậy. Hơn nữa Lâm Hoành Sơn là tiên thiên võ giả cường đại, thấy ngay phù giấy vàng dán trên chân Tô Kính.
Nếu không đến làm chuyện xấu thì tại sao dán thứ này khi ở trong nhà mình?
Tô Kính cảm giác sát khí, cơ thể của hắn là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ thật sự, Lâm Hoành Sơn sinh ra sát tâm làm da hắn thít chặt, tim đập chậm lại, dựng đứng lông tơ, đã ở trạng thái đề phòng.
Tô Kính nhanh chóng vào cửa, xoay người đóng cửa lại.
Căn phòng bỗng tối sầm, Tô Kính nhẹ nhàng quỳ xuống đất lạy.
Lâm Hoành Sơn sửng sốt chậm rãi thu về sát khí, gã đã khống chế rất tốt nhưng một khu vực trong thời gian dài không nằm trong sự giám thị của trận pháp Hầu phủ thì sẽ có người đến kiểm tra. Nơi này là chỗ ở của thế tử, cho Lâm Hoành Sơn ngụ lại đây đã khiến gã thấy rất bất ngờ.
Chờ xem tiểu tử này nói gì đã.
Tô Kính vái xong nói:
- Lâm tiên sinh, xin hãy thu ta làm đồ đệ.
Lâm Hoành Sơn ngạc nhiên, vì gã nghe hiểu Tô Kính muốn làm đệ tử thân truyền của gã chứ không đơn giản là đệ tử ký danh.
Cái quái gì đây? Thế tử Tiêu Dao Hầu bị sét đánh ngu? Một luyện khí sĩ muốn làm đệ tử thân truyền của gã thì không đơn giản như đệ tử ký danh.
Sư đồ như phụ thân và nhi tử, cái này không phải độc quyền của nho môn, mỗi môn phái đều có quy định này. Nhưng Tiêu Dao Hầu có biết chuyện không?
Nghĩ đến đây Lâm Hoành Sơn lạnh nhạt nói:
- Thế tử hãy trở về đi, Hầu gia sẽ không đồng ý chuyện này.
Lâm Hoành Sơn định ném Tô Kính đi nhưng hắn đã lạy chín cái.
Lâm Hoành Sơn chợt nhớ một việc then chốt, thầm bực mình. Tô Kính là luyện khí sĩ, phụ thân là luyện khí sĩ Kim Đan kỳ, còn là quý tộc triều đình, nhất phẩm hầu tước. Lâm Hoành Sơn không nhận nổi lễ tiết chín lạy, nếu Tô Kính nói ra có thể hoàng đế sẽ chém đầu gã, trừ phi gã đồng ý yêu cầu của hắn.
Kỹ xảo vặt này nếu người khác làm thì Lâm Hoành Sơn có thể phớt lờ đi, nhưng với nhi tử của Tiêu Dao Hầu...
Lâm Hoành Sơn đau đầu cắn răng hỏi:
- Tô Kính, tại sao?
Lâm Hoành Sơn đã chửi thầm trong bụng: Ta không phải phụ thân của ngươi, rảnh qua đi lạy ta làm gì? Nếu bị phụ thân của ngươi biết sẽ lột da ta ra!
Lâm Hoành Sơn có thể phớt lờ một luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng Tiêu Dao Hầu thì khác. Tiêu Dao Hầu là cường giả Kim Đan lục chuyển, lúc gã tọa trấn Nam Cương sức một mình đè ép đám vu sư Man tộc không ngẩng đầu lên được.
Lâm Hoành Sơn đơn độc một mình thì không có gì, nhưng gã mang theo nữ nhi, nếu Tiêu Dao Hầu chơi ác là hai cái mạng phụ thân, nữ nhi coi như tiêu, Lâm Hoành Sơn cảm thấy rất thê lương. Nếu gã chết thì nữ nhi không thể ở lại trên cõi đời chịu khổ.
Vì vậy Lâm Hoành Sơn kiềm nén sát khí nhìn Tô Kính, cất về trường kiếm gác trên chân.
Tô Kính đứng thẳng dậy nhìn chăm chú vào mắt Lâm Hoành Sơn:
- Ta muốn tu luyện thành tiên nhưng khí hải đan điền bị tổn hại.
Lâm Hoành Sơn lạnh nhạt nói:
- Liên quan gì đến ta?
- Ta có thể tu hành được không cơ duyên nằm ở trên người Lâm tiên sinh.
Tô Kính kiên quyết nói:
- Lâm tiên sinh, ta ở trong luyện khí sĩ tương đương với phế vật, tốc độ tu hành bằng một phần trăm người khác, tu hành đến Tiên Thiên đã là cực độ, thọ nguyên một trăm tám mươi tuổi. Đổi lại là Lâm tiên sinh có gia thế như vậy mà chỉ có thể ăn nằm chờ chết thì cam lòng không?
Lâm Hoành Sơn bất ngờ, Tô Kính có thể nói ra những lời này thì không giống trong tin đồn chút nào.
Tô Kính vẫn cảm giác Lâm Hoành Sơn phát ra sát khí nên nói dứt khoát không quanh co:
- Tiên đạo mờ mịt nhưng trong vạn năm cũng có mười mấy người phi thăng, nếu ta có ngày đó thì bây giờ dập đầu vài cái có là gì?
Nói đến vậy rồi nếu Lâm Hoành Sơn vẫn không tin thì Tô Kính khó giữ được mạng nhỏ, chỉ đành trách Lục Đạo Thần Giám dễ tin. Tô Kính không rõ tại sao Lâm Hoành Sơn ôm sát khí lớn vậy với mình.
Mặt Lâm Hoành Sơn không biểu tình hỏi ngược lại:
- Tô Kính, là ai nói với ngươi ta có thể cho ngươi tiếp tục tu hành?
Tim Tô Kính rớt cái bịch, sao hắn có thể sơ sẩy như vậy?
Câu này là Tô Ảnh khí linh Lục Đạo Thần Giám nói, nhưng Tô Kính không thể để người khác biết trong cơ thể hắn có khí linh như vậy. Muốn nói dối thì ngay từ đầu không thể dùng lý do này, bây giờ muốn sửa miệng đã không kịp.
Tô Kính không dời mắt sang chỗ khác mà vẫn nhìn thẳng vào mắt Lâm Hoành Sơn, kiên định nói:
- Người ta tin tưởng.
Lâm Hoành Sơn nheo mắt hỏi:
- Không phải Hầu gia?
Đôi con ngươi trong hốc mắt biến thành màu kim loại xám, ánh nhìn đó nắm bắt hết mọi sự thay đổi nhỏ trên người Tô Kính. Lâm Hoành Sơn không phải luyện khí sĩ nhưng không ai có thể nói dối trước mặt gã.
Tô Kính dứt khoát trả lời:
- Không phải.
Lâm Hoành Sơn bật cười nói:
- Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu bái ta làm sư thì không thể đổi ý.
- Sư đồ như phụ tử, quyết không đổi ý!
- Được, ta thu ngươi, nhưng không thể để Hầu gia biết chuyện này.
Tô Kính reo lên:
- Đương nhiên rồi!
Lâm Hoành Sơn lấy một thứ ra đứng lên đến gần Tô Kính:
- Ngươi đã dập đầu thì quà gặp mặt của vi sư không thể quá nhẹ. Vòng tay này cần ngươi dùng tâm huyết mới luyện hóa được, là đạo khí hạng nhất.
Tô Kính không nghĩ nhiều hai tay giơ lên nhận cái vòng kim loại màu đỏ thẫm đầy minh văn, phun ngụm máu vào.
Vòng tay kim loại màu đỏ sẫm bỗng hút hết máu, cảnh tượng rất kỳ lạ. Tô Kính giật nảy mình, vòng tay bỗng trướng to như sắp vỡ ra, nó bay lên vòng quanh hắn rồi chụp xuống đỉnh đầu.