Vấn đề bây giờ là Ma môn không hề muốn che đậy chuyện này, tức là muốn mời Đạo Môn quyết chiến. Nếu quyết chiến trong Đông Tần thì Đạo Môn có thể xử Ma môn.
Tấn công Đại Thánh sơn? Phúc địa động thiên Đại Thánh sơn liên miên nối liền, Đông Tần dồn cả nước cũng đánh vất vả.
Nội bộ Đông Tần có thể hài hòa ở chung không? Có thể ngay thẳng đối xử với nhau không?
Chắc chắn không. Có ‘minh hữu’ Thần Binh đế quốc ở, làm sao Đông Tần dám cả nước xuất kích.
Tám gia tộc lớn và mười hai Đạo Cung hơi nhớ vua trước Khương Diễm, nếu y còn đây thì chắc chắn có cách.
Tô Kính đưa nhiều tư liệu về Ngọc Kinh thành, hoàng đế Khương Thần liền kêu người tám gia tộc lớn, mười hai Đạo Cung đến họp chính thức.
Lúc trước đánh Ngư Nhân đế quốc Đông Tần không căng thẳng như vậy. Ngư Nhân đế quốc không thể hủy Thần Châu, Ma môn thì đã mất trí phát cuồng, muốn ma nhiễm Thần Châu.
Đám người Tô Kính không sợ Thần Châu tan vỡ, Tiên Cảnh Thế Giới đã trưởng thành làm hạt giống trung tâm vũ trụ. Tiên Cảnh Thế Giới có tan vỡ thì người Bát Cảnh cung cũng có hy vọng trường sinh bất tử, có vị diện có thể ký thác.
Ma môn vì có ý nghĩ này nên mới xuống tay ác với Đạo Môn, làm Đạo Môn không thể né tránh.
Không khí trong Ngọc Kinh thành rất căng thẳng, từ lúc Đông Tần dựng nước thế này đây là lần thứ bốn thế lực Đạo Môn tụ tập lại với nhau. Lần trước là khi Khương Diễm còn trên ngôi tổ chức một lần, đợt này thiếu Mộ gia.
Tô gia, Chu gia, Nguyên gia, Đường gia, Lý gia, Châu gia, Hà gia, Nguyên gia.
Hà gia và Nguyên gia không có người vào Diễm Đế Minh, hai gia tộc bây giờ kết thành minh hữu vẫn cứ thế đan lực cô. Trong mười hai Đạo Cung, tất cả cung chủ Đạo Cung chỉ biết giữ thân mình, không cần thiết trộn lẫn với gia tộc.
Diễm Đế Minh của Tô Kính ảnh hưởng Đạo Cung không lớn bằng với gia tộc, mười hai Đạo Cung đã dựa vào Diễm Đế Minh, không quan tâm tám gia tộc lớn cuối cùng sẽ ra sao.
Mâu thuẫn giữa Đạo Cung và gia tộc lớn hơn với đế quốc. Nơi nào gia tộc nắm quyền là đứa nhỏ có thiên phú sẽ sàn chọn trong gia tộc trước, Đạo Cung bực mình gia tộc lâu lắm rồi. Tuy đây là đế quốc cố ý làm nhưng Đạo Cung vẫn có mâu thuẫn tự nhiên với gia tộc, khiến trong lòng Đạo Cung sinh ra oán hận là chuyện thường.
Giờ không phải lúc mâu thuẫn, Vô Ưu công chúa làm thủ lĩnh của Diễm Đế Minh cũng đến hoàng cung chạm mặt với thủ lĩnh các thế lực lớn. Tô Kính đại biểu phủ Thân Vương. Lâm Tạ Hồng đại biểu Thần Binh phủ, cộng thêm Tiêu Dao Vương, lực lượng của bốn người cao hơn so với bất cứ thế lực nào ở đây.
Huống chi Tô gia. Đường gia, Chu gia đều đồng ý đứng về phía Tô Kính. Chu gia luôn rất kỳ lạ, quan hệ với Tô gia không tốt nhưng cố ý làm thân với Tô Kính.
Nguyên gia dựa vào Lan Phán Tình giữ quan hệ tốt với Tô Kính, vẫn còn hợp tác. Lý gia là phụ thuộc của hắn. Rắc rối thật sự vẫn là Nguyên gia và Hà gia.
Sự việc liên quan Thần Châu, người Nguyên gia, Hà gia không dám xằng bậy, không ai phản bác lời hoàng đế Khương Thần ngồi trên cao nói.
Khương Thần ngồi trên ngôi báu cao cao nói:
- Các vị khanh gia, Ma môn muốn hủy Thần Châu của ta, cô sẽ dấy binh, thân chinh.
- Không được!!!
Là Võ Uy Vương lên tiếng, gã đứng dậy bảo:
- Bệ hạ nên tọa trấn Ngọc Kinh thành chứ không phải tự mình đi tiền tuyến!
Khương Thần xẹp hơi. Thuật đạo là Khương Thần học ở chỗ Tô Mộ, nhưng mọi thứ về hoàng gia là Võ Uy Vương truyền dạy kinh nghiệm cho y. Võ Uy Vương thuộc lớp thúc thúc, thực lực mạnh hơn xa Khương Thần, có quan hệ tốt với Vô Ưu trưởng công chúa, y không có sức mạnh gì phản bác lại.
Dù Tô Kính ủng hộ Khương Thần cũng phải xem là việc gì. Khương Thần rất hận Ma môn nhưng việc thân chinh không phải tùy tiện nói chơi, nếu không có người phản đối chắc chắn y sẽ giết tới Đại Thánh sơn, diệt được vài tên hay bấy nhiêu. Dù sao có người hộ giá, Khương Thần không lo bị nguy hiểm.
Võ Uy Vương không cho phép vì nếu Khương Thần đi sẽ phải tốn nhiều công sức bảo vệ y.
Tô Kính cười nói:
- Vương gia, bệ hạ hiện giờ đã thành tựu Thiên Tiên, chế tạo ảnh chiếu đi tiền tuyến cũng tốt.
Võ Uy Vương liếc Tiêu Dao Vương.
Tô Dương lên tiếng:
- Rất tốt, Đông Tần lấy võ lập quốc, thân là hoàng đế đi chiến trường kiến thức cũng là việc đúng đắn.
Võ Uy Vương hỏi:
- Ai bảo vệ ảnh chiếu của bệ hạ?
Ảnh xạ bị hủy đối với người khác tổn thất rất nhỏ nhưng với hoàng đế là hao tổn đáng lo, không chết thì tốt hơn, việc hộ giá vẫn rất quan trọng.
Tiêu Dao Vương nháy mắt một cái Võ Uy Vương liền hiểu tại sao y đồng ý.
Vì Thần Binh đế quốc. Hoàng đế Đông Tần thân chinh, dù chỉ là ảnh chiếu thì bên Thần Binh đế quốc cũng phải có biểu thị, ít nhất tăng mạnh công kích đại lục mới, từ một hướng khác giúp đỡ tấn công Đại Thánh sơn.
Đây không phải việc bên Đông Tần đế quốc mà là của toàn Thần Châu.
Bên Thần Binh đế quốc chiến tranh là thủ đoạn chủ yếu để họ tăng cao sức mạnh, tấn công Đại Thánh sơn không là việc rắc rối gì. Lúc trước sợ Đông Tần một mình độc bá nên mới xin Đông Tần giúp đỡ. Nay hoàng đế Đông Tần ra mặt, Thần Binh đế quốc cũng phải sửa đổi kế hoạch. Những người ngồi ở đây toàn là cáo già, biết chiêu này là muốn kéo Thần Binh đế quốc xuống nước.
Dù bên nào là chiến trường chính thì Đông Tần sẽ không một mình đối mặt.
- Tạm gác chuyện này lại, trước khi xuất binh cô sẽ phân chia lại châu giới Đông Tần. Sau khi đế quốc đánh chiếm quốc gia Tà Thần rồi châu giới vẫn không thay đổi gì thì không ổn.
Trong đại điện lặng ngắt như tờ.
- Cô thiết Trung châu, Nha châu, Kinh châu thuộc hoàng thất, ngoài Ngọc Kinh thành vạn dặm là của mọi người.
Đại điện càng im phăng phắc, vì việc này sẽ đụng chạm ích lợi của nhiều người, đứng mũi chịu sào là Chu gia, Vô Ưu công chúa, Tiêu Dao Vương. Chắc chắn hoàng đế sẽ không tự chặt cánh tay, ích lợi của ba người này sẽ rút từ người khác.
- Đất thuộc kinh châu di chuyển hướng nam vào Quỳnh châu phong cho trưởng công chúa. Lấy lại đất thuộc Tiêu Dao Vương, đất phong của Tiêu Dao Vương thuộc Nam Cương. Tô gia Dực châu có thể khuếch trương ra ngoài Băng Tuyết Trường Thành, Chu gia cũng có trong đó. Đường gia có thể hướng tây thẳng đến Lục Long Tuyết Sơn . . .
Khương Thần nói từng điều, người tám gia tộc lớn biểu tình trầm trọng.
Địa bàn của mọi người trở nên lớn hơn, nhưng trừ khu vực trung tâm ra biên giới xung quanh đều có biến động. Lần này khống chế dân chúng trong châu đều bị xáo trộn.