Cái này đáng sợ, bởi vì giá thành của phân thân trừ chất dinh dưỡng nuôi sống ra chất liệu tổ hợp chỉ là nước thường.
- Ca, nếu dùng nước đặc biệt chế tạo phân thân thì có thể nào mạnh hơn chút không?
Tô Kính trả lời:
- Được nhưng không đáng.
- Tại sao?
- Hiện tại thứ này chỉ có thể sống ba ngày, đợi ba năm sau cùng lắm sống hơn mười ngày, muốn đạt đến cực hạn cao nhất là sống một tháng. Một tháng sau chất lỏng đặc biệt tổ thành phân thân sẽ biến thành nước bình thường nhất.
Tô Mộ hiểu, thứ này dù không có kẻ thù vẫn là vật phẩm tiêu hao, vì nâng cao chút sức chiến đấu bỏ vốn quá lớn. Còn không bằng chế tạo nhiều phân thân bình thường, hiệu quả cũng không tệ.
- Tô Mộ, ta không biết có thể chế tạo bao nhiêu cực hạn của phân thân này, nhưng muội phải dùng thận trọng. Lỡ thứ này tìm được môi trường thích hợp sinh tồn ở dã ngoại không chừng sẽ thành tai nạn.
- Không sợ, ca, ta cảm thấy thứ này nên dùng thứ như Địa Phủ Môn nuôi, có vậy số lượng mới khổng lồ.
- Ta cũng nghĩ vậy nhưng chỉ cải tạo được Đại Phủ Môn cỡ mấy chục dặm, chúng ta cũng không năng lực này. Bồi dưỡng thứ này càng nhiều càng tốn chi phí lớn. Ta chế tạo đạo khí không nuôi được quá nhiều, phỏng chừng cho muội chế tạo mấy ngàn phân thân. Ta không rõ cực hạn muội khống chế được bao nhiêu, theo lý thì thứ này không có cực hạn.
Tô Mộ kiên nhẫn điều khiển phân thân hoạt động trong ao, không có dấu hiệu trúc trắc, nó như là phân thân được nàng nuôi mấy chục năm, nhưng rõ ràng chỉ là vật hy sinh tùy thời hóa thành một bãi nước trong.
- Cũng tốt, sau này quy mô tử sĩ doanh sẽ nhỏ chút.
Tô Mộ tin chắc khống chế ba, năm ngàn vi sinh vật cũng không ảnh hưởng sức chiến đấu của nàng, lòng rất vui.
- Không, thứ này không thể làm tử sĩ.
Tô Kính nhắc nhở Tô Mộ nói:
- Bởi vì bổ sung rất chậm. Khi muội thói quen chiến đấu với cách này, nếu có ngày chúng nó chết hết, muội phải tập quen cuộc sống không có chúng nó, sẽ rất khó khăn.
Hai người bàn bạc cách dùng vi sinh vật rồi nói vấn đề xây cảng, trời đã sáng.
Có người tới phòng thí nghiệm chào hỏi Tô Kính, là Thần Lâm.
Thần Lâm cầm túi da nhỏ giao cho Tô Kính:
- Trong này chứa đủ vi sinh vật.
Tô Kính gật đầu đưa túi da cho Tô Mộ:
- Trong này có vi sinh vật mới tiến hóa ra tổ thành phân thân, dinh dưỡng bên trong đủ cho kiên trì nửa năm, cách điều chế ở chỗ này.
Tô Kính đưa ngọc giản cho Tô Mộ:
- Muội đừng làm lớn chuyện này, lên chiến trường lại dùng.
Khi Tô Kính và Tô Mộ trở lại cung điện thì Vô Ưu công chúa vẻ mặt lo lắng chờ hai huynh muội.
Tô Kính hỏi, biết Lâm Hoành Sơn sắp đi. Trước khi đi Lâm Hoành Sơn trợ giúp Vô Ưu công chúa luyện chế tiêu ngắn của nàng, truyền dạy chiến pháp sử dụng tiêu ngắn đặc biệt.
Tô Kính nghe nói sư phụ muốn đi, trong lòng rất lưu luyến. Hiện tại thời gian của hắn chia ra ba phần, một phần là nghiên cứu, một phần cùng công chúa, phần khác là theo sư phụ học tập tài nghệ chiến đấu.
Lâm Hoành Sơn đi nếu có cường giả tới kiếm chuyện thì Tô Kính không trấn được tình hình. Không phải hắn không có cách đối phó mà vì tổn thất rất lớn.
- Ta đi tiễn sư phụ.
Vô Ưu công chúa lấy một lệnh bài trúc, một hổ phù nhiễm máu ra:
- Người đã đi, để lại cái này. Sư phụ nói bây giờ không có nhiều vật truyền dạy cho ngươi, hổ phù xem như vật kỷ niệm. Nếu có một ngày ngươi gặp rắc rối hãy bóp nát, sẽ có trợ giúp.
Tô Kính không nói nên lời, câu này giống trong tiểu thuyết. Không lẽ sư phụ ở ngoài vạn dặm cũng có thể trong nháy mắt tới nơi giúp hắn thoát khỏi khó khăn sao.
Nhưng nếu là vật kỷ niệm thì Tô Kính sẽ không dùng. Ý của Lâm Hoành Sơn rất rõ ràng, bởi vì Tô Kính lấy được truyền thừa đủ cho hắn một mình tu hành thành Bạch Hổ Luân.
Lâm Hoành Sơn chỉ dạy cho hắn kỹ xảo chiến đấu, có thể học từ người khác cũng được.
Tô Kính buồn bã, hắn chưa từng nghĩ Lâm Hoành Sơn sẽ đi, trước kia gã là trợ lực mạnh nhất của hắn.
Tô Kính chợt nhớ lời của Vô Niệm, đúng là không nên dựa vào sư phụ. Nếu không vĩnh viễn không lớn lên.
Vô Ưu công chúa tò mò hỏi:
- Tô Kính, ngươi và Tô Mộ tối hôm qua nghiên cứu ra cái gì?
Tô Kính á khẩu.
Tô Mộ hào hứng nói:
- Ca cho ta một loại phân thân, có tác dụng lớn trên chiến trường.
- Vậy thì tốt, ta còn tưởng chỉ nghiên cứu xây dựng cảng. Thực ra không cần thiết, hạm đội của ngươi có thể trú đóng ở chỗ ta.
Tô Kính nói:
- Nếu xuất chinh thì ba hạm đội đều chạy tới quốc gia Tà Thần, cảng bên này không có ý nghĩa vận chuyển nhiên liệu.
- Vậy xây làm gì?
- Phòng ngừa người khác, Song thành sẽ tiếp tục khuếch trương, Chu gia hay nhiếp chính vương nếu có mâu thuẫn với thuộc hạ của nàng, dính dáng đến chiến đấu thì Tô gia không thể nhanh chóng chi viện. Có bến cảng, hạm đội quy mô nhỏ ít nhất tạm thời rút lực lượng Song thành lên biển, hơn nữa . . .
Vô Ưu công chúa nói:
- Hơn nữa chúng ta chưa chắc sẽ vẫn giữ quy mô ba quân, có lẽ sẽ mở rộng.
Ba người nói trong chốc lát rồi ra khỏi cung điện, kêu thân vệ, mang theo người đi công trường. Dù đã mùa đông nhưng gần đất kinh ấm áp hơn Ngọc Kinh thành nhiều, tuyết rơi không làm Nộ Hà đóng băng.
Nhiều sức lao động làm việc hai bên bờ sông, chủ yếu là sửa đường, xây dựng các kiến trúc ứng dụng. Nộ Hà đổi đường sẽ có nhiều thuyền bé đi đường nước, nếu đậu lại Vô Ưu thành bổ cấp là không thực tế.
Hơn nữa nơi này có bến tàu là nơi giữ kín bí mật đẳng cấp cao, Mộ gia, Phi Âm Tử muốn chiến hạm đa số tạo ra tại đây.
Sông nước trong thế giới này có độ rộng miễn cưỡng chứa chiến hạm mô hình lớn. Tô Kính tạo chiến hạm cho hai nhà nhỏ hơn phi xà chiến hạm nên càng dư sức.
Kênh đào mở độ rộng cố định theo nhu cầu của Tô Kính.
Dọc đường Tô Kính từ truyền âm thạch nghe Khuyển Thập Lang báo cáo, chủ yếu là làm sao đối phó những người đến đào vàng. Đám người trên quảng trường lộ ra bản tính khiến Tô Kính thất vọng nhưng không có nghĩa là hắn không giao dịch với bọn họ nữa. Chẳng qua những người này không có tư cách trực tiếp trao đổi với hắn, sau này sẽ chuyển cho thuộc hạ làm.
Khuyển Thập Lang, Ưng Dương tạm thời chịu trách nhiệm chuyện này.
Khuyển Thập Lang mặc dù nịnh hót, khi dễ nhỏ yếu nhưng năng lực làm việc không kém, biết nhìn người. Đệ tử mỗi môn phái nhỏ hoặc đệ tử ngoại môn của gia tộc lớn đều được Khuyển Thập Lang giao tiếp ổn thỏa.