Đại Tiên Sinh vừa nói vừa đứng lên:
- Lão Bạch, ta còn bận việc nên không tiễn được. Người đâu, lấy xe ngựa cho đại nhân!
Bạch đại nhân nhanh nhẹn đứng lên trước, một đường ra khỏi phòng khách, có hai người hầu nhẫn đi qua núi đá bước qua đường mé bên, có xe ngựa đậu sẵn rồi.
Mới rồi Đại Tiên Sinh giận thật, luyện khí sĩ Kim Đan kỳ ít khi nổi giận. Người hầu vô lễ chỉ là thứ yếu, chủ yếu là tin thế tử gặp chuyện bị người hầu oang oang nói không biết đã có bao nhiêu người nghe.
Trước khi gã gặp nô tài đó không biết đã nói bậy bạ gì với ai.
Nghĩ đến đây Đại Tiên Sinh hỏi người hầu khoanh tay đứng một bên:
- Nô tài mới rồi đã chết chưa?
Các gia phó nhìn nhau.
Tiểu tư trẻ tuổi trả lời:
- Bẩm Đại Tiên Sinh, đã cho chó ăn. Nếu Đại Tiên Sinh vẫn chưa nguôi giận thì chúng ta xẻ bụng chó ra nghiền xương thành tro.
Biểu tình Đại Tiên Sinh trầm trọng nói:
- Khỏi cần, coi như hắn hên. Nhị Tiên Sinh về chưa?
- Bẩm Đại Tiên Sinh, vẫn chưa.
- Người bên Trường Bình hầu phủ có lại đây không?
Đại Tiên Sinh hỏi như vậy vì có lý do. Thế tử Tiêu Dao Hầu vốn bị cấm túc trong phủ không cho đi ra nửa bước, đây là ý của Tiêu Dao Hầu. Nhưng hôm nay là sinh nhật của Trường Bình Hầu, trưởng huynh của Tiêu Dao Hầu, bá phụ của thế tử, nếu không đi thì không ổn. Lúc này chưa bắt đầu tổ chức sinh nhật mà thế tử đã gặp nạn, còn ở ngay trong Trường Bình hầu phủ.
- Vẫn chưa.
Lòng Đại Tiên Sinh chùng xuống. Đúng rồi, thế tử xảy ra chuyện liền có gia phó trong phủ phát tán tiếng gió, người hầu kia trông rất lạ mắt, chắc vào phủ không lâu, được người xếp vào phát tán lời đồn. Tuy gã chỉ làm việc ngoài phủ nhưng nhiệm vụ phát tán lời đồn chẳng cần phải là người nội phủ.
Đại Tiên Sinh đi theo Hầu gia trấn thủ Nam Cương, nhân sự trong phủ do Nhị Tiên Sinh quản lý, không biết quản thế nào mà ra sơ hở như vậy!
- Ta đi gặp phu nhân, phái người đứng canh hoàng cung, Hầu gia vừa ra liền mời về phủ. Mấy người...
Đại Tiên Sinh đưa mắt nhìn quanh các phó tòng, thầm thở dài. Thôi, Hầu gia quanh năm ở bên ngoài, những người này không đáng dùng, chờ về sau đổi là được.
Thế tử Tiêu Dao Hầu thật sự bị sét đánh. Tin tức phát tán rất nhanh, trong Ngọc Kinh thành có biết bao người ồn ào náo nhiệt. Trong Hầu phủ thì một mảnh bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Vị trí gần vườn hoa sau phủ có một trạch viện năm tiến, chỗ sâu nhất có một gian phòng ngủ đưa mặt hướng nam đưa lưng hướng bắc, mành che rũ xuống chặn kín ánh mặt trời.
Bốn góc giường lớn ba trượng có khói xanh nhạt từ từ phun ra từ lư hương lượn lờ bên giường hóa thành các hình dạng sống động như chim chóc, bươm bướm, hoa tươi, sau này chui vào người thiếu niên nằm trên giường.
Thiếu niên này là Tô Kính.
Tô Kính khá xui xẻo, vì Tô Kính không phải người của thế giới này. Tô Kính đến từ Trái Đất, một công trình sư thiết kế đứng đầu một sở nghiên cứu trong công sở quan trọng.
Nghề của Tô Kính là thiết kế vũ khí hàng đầu, nghe rất là khoa học viễn tưởng, rất tốt đẹp.
Nhưng Tô Kính đã ba mươi bốn tuổi đừng nói kết hôn, không có một cô bạn gái nào. Môi trường khép kín, khi công tác thì điên cuồng, Tô Kính thành đối tượng được các lãnh đạo quan tâm mai mối.
Với tính cách của Tô Kính lười tham gia xã giao, lần này đơn vị tổ chức tiệc mừng năm, cục trưởng bắt hắn phải có mặt vì muốn giới thiệu bạn gái cho. Tô Kính đã đồng ý, coi như cho lãnh đạo mặt mũi.
Cô gái rất đẹp, trông giống tình đầu của Tô Kính, kết quả hắn uống say leo cây.
Làm thiết kế sư hàng đầu của cục thiết kế thứ ba, Tô Kính uống nhiều muốn ói, cưỡi xe máy bay lên cây. Làm Tô Kính buồn bực nhất là tự tay hắn thiết kế xe máy, động cơ phản trọng lực, tăng tốc máy từ trường, hệ thống năng lượng phanh lại, không khí bọc thép...
Càng là công cụ khoa học viễn tưởng ở trong tay ma men càng nguy hiểm hơn. Tô Kính chết ngay tại chỗ, linh hồn bay bay đi đến thế giới này, lập tức nhập ngay vào người thế tử Tiêu Dao Hầu.
Tô Kính đã xui, thế tử Tiêu Dao Hầu càng xui hơn. Thế tử Tiêu Dao Hầu mới bị thiên lôi đánh trúng, linh hồn sắp tan biến. Tô Kính chết còn có thể xuyên qua, nếu thế tử Tiêu Dao Hầu chết thì không có cơ hội đầu thai chuyển kiếp nữa.
Hai người có cùng một điểm chung là tên Tô Kính.
Tô Kính giỏi võ nhưng đó là tính theo tiêu chuẩn Trái Đất, thế tử Tiêu Dao Hầu dù vô dụng nhưng gã là luyện khí sĩ thật sự, dù linh hồn sắp tan biến nhưng linh hồn Tô Kính không đánh lại nổi.
Tô Kính đang mơ màng thì một luồng sáng vàng mỏng manh bay vào thức hải của thế tử Tiêu Dao Hầu cho gã một kích trí mạng và kéo linh hồn Tô Kính cùng vào.
Linh hồn thế tử Tiêu Dao Hầu tan biến, linh hồn Tô Kính bản năng cắn nuốt mảnh nhỏ linh hồn.
Chuyện đó khá khủng bố, nếu nói linh hồn của Tô Kính giống con kiến thì mảnh nhỏ linh hồn thế tử Tiêu Dao Hầu tương đương với xác con cá voi.
Nếu không có vầng sáng nhân vật chính bám vào người thì Tô Kính cơ bản chết chắc. Nói theo góc độ thuyết tiến hóa, mang theo vầng sáng bị người khinh thường xuyên qua còn tốt hơn là xuyên qua chưa đến một phút đã chết.
Chuyện có không khoa học đến mấy nếu đã xảy ra, mặc kệ người khác thích đánh giá thế nào ngươi cứ xem người đó bị thiểu năng đi.
Ánh sáng vàng không ngừng cắt xé mảnh nhỏ linh hồn thế tử Tiêu Dao Hầu, phát ra lực lượng kỳ dị ngăn cách lực lượng linh hồn thế tử, pha loãng, áp súc nó thành các phù lục màu xanh nhạt.
Lực lượng linh hồn trong các phù lục bị phong ấn kỹ, Tô Kính có thể nuốt toàn là ký ức khi thế tử Tiêu Dao Hầu còn sống, phù lục xanh nhạt thì bị bao kín trong linh hồn hắn chờ từ từ hấp thu sau. Tô Kính có kinh không hiểm nuốt linh hồn đối phương, thành công đoạt xá.
Cái gọi là đoạt xá đơn giản là mượn xác hoàn hồn.
Tô Kính nuốt ký ức của thế tử Tiêu Dao Hầu khi tỉnh táo lại thì lòng rất hãi hùng, mục tiêu bị hắn đoạt xá thì ra là nhi tử của luyện khí sĩ Kim Đan kỳ.
Tô Kính xuyên đến thế giới này ở trong vương triều gọi là Đông Tần.
Đông Tần đế quốc là quốc gia luyện khí sĩ sáng tạo ra, Đạo Môn hoàn toàn đánh bại chư tử bách gia khác. Đa số trong chư tử bách gia bị Đạo Môn hấp thu, đồng hóa, giữ lại chút truyền thừa cố định. Một số chư tử bách gia khác bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn lại chút điển tịch cất giữ trong hoàng cung, bị cường giả Đạo Môn nghiên cứu, thay hình đổi dạng, biến thành kinh điển của Đạo Môn.