Khương Dạ chần chờ một chút, nói:
- Trước cùng ngươi nói chuyện này, ta nghe nói ngươi tuyên chiến với Lý gia rồi?
- Vâng, nếu Lý gia dám ám sát ta, vậy thì phải có chuẩn bị bị trả thù.
- Ở trong lúc ta giám quốc, không cho phép ngươi động thủ với Lý gia ở bổn thổ Đông Tần. Chuyện này, không phải đơn giản như vậy.
- Nga?
- Người của Lý gia, đầu óc có vấn đề, khẳng định là bị người lừa gạt, mới trực tiếp động thủ với ngươi. Mà đối phương bố trí cái cục này, chính là để ngươi cùng Lý gia sống mái với nhau, như vậy Đông Tần nội loạn, những người này mới có cơ hội làm việc bọn họ muốn làm.
- Khi Vương gia không nhận chức trách này, chẳng lẽ ta có thể động thủ sao?
- Hoàng huynh tự có quyết định, hiện tại ta không có năng lực này, có thể trấn áp tất cả.
Khương Dạ trực tiếp thừa nhận thiếu sót của mình.
- Được, Vương gia nhiếp chính, ta sẽ không ở Đông Tần phát động công kích với Lý gia. Ta sẽ cùng bệ hạ thương thảo chuyện này, tính trước làm sau. Như vậy, nên nói chuyện tình của ca ca ta đi?
Hai Luyện Khí sĩ ở bên cạnh Khương Dạ, trên mặt hiện ra sắc mặt giận dữ, Tô Kính nói quá trực tiếp, không có chút lễ phép.
Nhưng Khương Dạ lại không chút để ý. Hắn nói với Tô Kính:
- Ngươi là con rể của Hoàng huynh, chuyện này là có thể nói một chút. Vốn là, tình báo của ta không có cách nào xâu chuỗi, ngươi cho ta tin tức, để ta có một chút suy đoán.
Khương Dạ vừa suy tư trong chốc lát, tiếp tục nói:
- Trong hoàng thất cũng có trưởng lão tồn tại, đều là cường giả Kim Đan tầng chín, nhưng bị quy củ của tông tộc hạn chế, không thể quơ tay múa chân với quốc sự. Trước lúc ca ca ngươi xảy ra chuyện, có trưởng lão lợi dùng quyền lực trong tay, đổi một quan viên trong Ngọc Kinh Thành, dùng hắn làm người thế thân.
- Chức vị gì?
- Đề đốc Cửu Thành Binh Mã Ty, tiền nhiệm ra một chút chuyện, ăn hối lộ trái pháp luật, bị điều tra. Tính cả thủ hạ, đều bị bắt lại, Đề đốc tân nhậm đến từ Tịnh châu.
Trong lòng Tô Kính run lên, Tịnh châu, đó là địa bàn của Nguyên gia.
- Tân nhậm Đề đốc, là mang theo thủ hạ hắn của đến thượng nhiệm?
- Ân, Sau khi Cửu Thành Binh Mã Ty thanh tẩy, những người còn lại đã không đủ để duy trì trị an của Ngọc Kinh Thành. Cho nên bên ngoài điều đại khái hơn tám nghìn người.
- Hơn tám nghìn người này, đi là con đường của ca ca ta đi.
- Phải. Bất quá ca ca ngươi xảy ra chuyện, là chuyện tình hơn một tháng sau rồi.
Tô Kính bắt đầu phân tích tình báo có được từ Quân Tình Ty, Khương Dạ cũng nhắm mắt dưỡng thần. Xa giá chậm rãi về phía trước, xâm nhập khu vực săn thú. Không lâu lắm, Tô Kính mở mắt ra nói:
- Tình báo của Quân Tình Ty, nói tân nhậm Đề đốc này mang người, so với báo lên nhiều hơn một người.
- Nga? Nhưng Cửu Thành Binh Mã Ty Đề đốc lại không có bổ sung hồ sơ. Xem ra, vấn đề nằm ở trên thân người nhiều ra kia. Bất quá hơn một tháng trôi qua, sợ rằng đối phương đã đền bù tất cả chi tiết, lại tra cũng rất khó.
Khương Dạ nghe được tình báo của Tô Kính, cảm thấy không có bao nhiêu hy vọng.
Thời gian trôi qua quá lâu, hiện tại đi thăm dò Cửu Thành Binh Mã Ty, giống như mò kim đáy biển.
- Bên Đạo Tình Ty kia, sợ rằng tình báo cũng bị tiêu hủy. Tình báo của Quân Tình Ty đẳng cấp quá thấp, đối phương không có chú ý tới, mới để lại đầu mối. Vương gia, ngươi nói chuyện này nên làm gì bây giờ.
- Trước săn mấy yêu thú đi, chờ một chút là được.
- Chờ cái gì?
- Ta độc thân ra khỏi Ngọc Kinh Thành, nếu trong hoàng thất thật có vấn đề, sẽ có người hạ thủ với ta hoặc là ngươi. Trong săn thú tràng, không có quân đội trú đóng, ta tùy thân chỉ có một ngàn người, đó là một cơ hội tốt.
- Nếu đối phương nhịn thì sao?
- Ha hả, nếu chờ Hoàng huynh trở lại, bọn họ sẽ không còn có bất cứ cơ hội nào. Bọn họ động thủ với ta, đồng thời sẽ đi hoàng cung, nắm quyền khống chế đại trận của Ngọc Kinh Thành vào trong tay.
Tô Kính nghe vậy đối với Nhiếp Chính Vương có vài phần kính trọng, Khương Dạ thật có dũng khí, dám lưu lại cho đối phương một cơ hội.
- Ban đầu người ám sát ta, có Tiên Nhân tồn tại.
Tô Kính muốn kích thích Khương Dạ một chút.
Khương Dạ lại nói:
- Hoàng huynh lưu lại cho ta một vật, có thể làm cho Tiên Nhân cảnh bị áp chế ở Kim Đan tầng chín. Thứ này, khống chế bán kính một trăm hai mươi dặm.
Trong lòng Tô Kính tính toán, thuộc tính trang bị phạm vi càng nhỏ, hiệu quả lại càng lý tưởng.
Loại trang bị chẳng qua là hạn chế lực lượng ở Nhân Gian cảnh, trừ khi Kim Tiên giá lâm, nếu không mà nói, căn bản không cách nào kháng cự. Không trách Khương Dạ có lòng tin và lực lượng, nếu như chẳng qua là Kim Đan tầng chín ám sát, hắn cùng hai Luyện Khí sĩ bên cạnh liền có thể ứng phó, căn bản không cần mình hỗ trợ.
- Hoàng cung mắt trận. . .
Khương Dạ nói:
- Trừ khi ta tự mình đi, hoặc là Hoàng huynh trở về, nếu không mà nói, đối phương khống chế không được đại trận, nhiều nhất đóng cửa đại trận, trong Ngọc Kinh Thành binh mã mấy chục vạn, đều là tinh nhuệ, bọn họ lại hành hạ như thế nào, cũng lật không ra sóng gió.
Trong lòng Tô Kính mơ hồ cảm giác không ổn nói:
- Vương gia, Luyện Khí sĩ ám sát ta, cường giả Kim Đan tầng chín rất kỳ quái, là từ Kim Đan tầng một trực tiếp đề bạt lên, thậm chí có khả năng, còn không phải là Kim Đan cảnh.
- Ngươi nói gì!
Khương Dạ đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó tỉnh táo lại nói:
- Coi như hơn tám nghìn quân đội, đều biến thành cường giả Kim Đan tầng chín, lại có thể thế nào?
- Đồ diệt Ngọc Kinh Thành, phá hủy uy tín của ngài. Dù sao những người này, là kích phát lực lượng sinh mệnh tăng lên, ta đoán chừng tuổi thọ so với người bình thường còn muốn ngắn, đều là pháo hôi mà thôi. Cho dù chết sạch thì đã có sao?
Nụ cười của Khương Dạ đã có chút miễn cưỡng rồi.
- Vương gia, không bằng truyền lệnh, khống chế Cửu Thành Binh Mã Ty. Những người mới tới kia, thà giết lầm cũng không buông tha.
Tô Kính đề nghị, làm như vậy, hiện tại ai cũng nói không tốt, có phải là có thể thành công hay không.
Thấy Khương Dạ chần chờ, Tô Kính nói:
- Hơn tám nghìn binh lính, không thể nào toàn bộ tăng lên tới Kim Đan tầng chín, nếu đối phương có loại năng lực này, ủi bằng Đông Tần đế quốc cũng không phải là việc khó gì. Thủ đoạn cưỡng ép tăng cảnh giới lên của đối phương, khẳng định cũng có hạn chế. Sớm một chút hạ thủ, đối phương liền ít đi một cường giả.