Hồng Liên Bảo Giám

Chương 110: Chương 110: Hỏi han




Tiêu Dao Hầu và phu nhân không đến thăm chừng, sau khi Lâm Hoành Sơn đi vào cũng không trở ra.

Lão gia và phu nhân định bỏ mặc thiếu gia sao?

Trong những người theo Tô Kính thì Tử Đằng không quá đơn thuần, nàng biết nhiều xấu xí trong gia đình quý tộc. Thiếu gia lén tu luyện bí pháp Binh gia cũng vì bị lão gia dồn ép, ai đều biết đời này thiếu gia tu luyện cũng không được thành quả gì, nhưng chỉ vì vậy mà lão gia từ bỏ thiếu gia sao?

Tử Đằng cảm giác lòng lạnh lẽo. Học bí pháp Binh gia làm Tử Đằng cảm thấy mình phản bội phu nhân, nhưng bây giờ cảm giác này không còn nữa.

Muôn vàn lời muốn nói cuối cùng chỉ còn lại tình cảm dịu dàng. Bị Tô Kính gieo hạt giống thần binh, trái tim của Tử Đằng đã thuộc về hắn, không còn chứa được người ngoài nữa. Tử Đằng từ nhỏ được phu phụ Tiêu Dao Hầu mua về, trước khi hầu hạ Tô Kính đã bị tẩy não, trong lòng nàng xem phu phụ Tiêu Dao Hầu là chủ nhân thật sự.

Chờ đợi sáu ngày sáu đêm làm Tử Đằng mất hết lý trí, người lao vào ngực Tô Kính nên là nàng ai ngờ bị Khuyển Thập Lang giành trước.

Tử Đằng bỗng cảm thấy vớ vẩn, nàng định rời đi nhưng Tô Kính ở sau lưng kêu lại.

- Tử Đằng!

- Thiếu gia?

- Lại đây đỡ ta.

- A? Vâng!

Tử Đằng bước nhỏ chạy đến gần Tô Kính, nàng duỗi tay ra cảm nhận chân khí trống rỗng trong người hắn, không biết chân khí đi đâu. Tử Đằng giật nảy mình, bị Tô Kính siết chặt tay mới nhớ ra hắn đã tu luyện bí pháp Binh gia, chân khí Đạo Môn biến mất cũng không sao. Binh gia có chân khí, làm lại từ đầu khó nói là tốt hay xấu.

Bạch Anh tự động chạy đến bên kia cùng Tử Đằng dìu Tô Kính, thân binh bảo vệ hắn quay về viện tử.

Viện tử của Tô Kính có năm tiến, hai tiểu đội thân binh vào trú đóng ở hai tiến vòng ngoài, ba tiểu đội khác bao quanh viện tử.

Ở trong Hầu phủ vốn không cần làm vậy, nhưng quan trên có lệnh, bọn họ phải chấp hành.

Tô Kính thần binh luyện cốt thành công, trên thực tế Thần Binh Luân đã đại thành, trừ không cách nào lấy thần binh bản thể ra, thực lực của hắn cao hơn trước kia nhiều. Vấn đề là thân thể mới mọc của Tô Kính không chịu nổi lật qua lật lại, nếu đánh một trận dù hắn có thể diệt kẻ địch ra bã thì thịt cũng sẽ rớt hết, lại biến thành bộ xương.

Bây giờ Tô Kính có thành xương cũng không chết được, mỗi tội bị lộ thân phận.

Không có chân khí, Tô Kính không cảm thấy yếu ớt mệt mỏi gì, ngược lại tràn đầy lực lượng mà không dám sử dụng, nhấc chân cất bước hết sức thận trọng tránh cho hành động quá nhanh hất bay mất bắp chân.

Thần Binh Luân tu thành chỉ tương đương với Dẫn Khí Nhập Thể Đạo Môn, vấn đề là thần binh luyện cốt thì khác. Nếu Tô Kính chỉ còn một bộ xương thì tốc độ của hắn bỏ xa luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ Đạo Môn.

Tô Kính cần nhóm nha hoàn hầu hạ, chờ vượt qua giai đoạn này, thịt và ngũ sắc thần cốt hợp nhất thì hắn mới thật sự thích ứng thân thể này.

Thân thể mới của Tô Kính da trắng bệch, cơ bắp lỏng lẻo, cao hơn một chút, trông hơi gầy guộc.

Không chỉ Tử Đằng đau lòng Tô Kính, mấy nha hoàn khác cũng khổ sở. Tô Kính không cảm thấy gì, hắn không rảnh an ủi đám nha hoàn, chỉ nói mình đói, sai người nấu thức ăn.

Khuyển Thập Lang bị Ưng Dương quắp ném tới trước mặt Tô Kính.

Ưng Dương nói:

- Thiếu gia, hàng này rất đáng sợ, hay làm thịt luôn rồi tìm một yêu khác ở Lôi sơn?

Tô Kính gật đầu, sau đó nhìn Khuyển Thập Lang hỏi:

- Thập Lang, ở trước mặt người ngoài mà ngươi càn quấy cái gì?

Khuyển Thập Lang sợ muốn ướt quần, nằm sấp dưới đất không dám ngước đầu lên, không dám phân bua. Mắt Ưng Dương lạnh băng nhìn Tô Kính.

Tô Kính cười tủm tỉm nói:

- Biểu thị trung tâm cũng không nên dùng cách này. Ta nói này Thập Lang, sau này ngươi còn làm ta buồn nôn là ta đưa ngươi ra đông bắc, quy y làm hòa thượng.

Người Khuyển Thập Lang mềm nhũn, thiếu gia đang hù gã sao.

Tô Kính đương nhiên sẽ không tru sát Khuyển Thập Lang, dù hàng này nói năng kỳ cục nhưng còn khá trung thành.

Ưng Dương thấy Tô Kính chỉ hù một câu rồi nhẹ nhàng bỏ qua, lạnh lùng trong mắt biến thành ý cười. Chủ nhân không tệ, đáng giá chết vì tri kỷ. Ưng Dương biết nguyên thần mệnh bài của mình nằm trong tay Tô Kính, đời này không thể phản bội, nhưng thần phục nhân loại tốt nhất là cam lòng tình nguyện.

Ưng Dương là ưng yêu, có lòng kiêu hãnh của mình.

Tô Kính thấy Khuyển Thập Lang ngước đầu lên mặt đầy nịnh nọt thì rợn tóc gáy quát:

- Trong vòng ba ngày ngươi dám đến gần ta nửa bước thì ta đánh nát...

Tô Kính chưa nghĩ ra dùng từ gì thay thế trứng thì Khuyển Thập Lang đã bụm thân dưới vội thụt lùi.

Tô Kính ra lệnh:

- Được rồi, Ưng Dương, ngươi mang hắn ra ngoài đi. Lát nữa sư phụ của ta đến, ngươi phụ trách đưa vào. Tử Đằng đi nghỉ ngơi đi, để nhóm Lam Mân chăm sóc ta được rồi. MỌi thứ như cũ, gần đây ta không tiện cử động, nhưng rất nhanh sẽ tốt hơn.

Tô Kính leo lên giường nghỉ ngơi, hiện tại trong cơ thể hắn trống rỗng không có chút chân khí, cơ bắp thường đau làm hắn rút gân nên dứt khoát nằm xuống.

Một chuyến đi tiểu thế giới địa phủ khiến Tô Kính hiểu rất nhiều chuyện.

Hắn thật là không biết trời cao đất rộng, nồi sắt đó là đạo khí tuyệt phẩm, rất có thể là tiên khí vụn vỡ, vậy mà hắn dám xông vào. Nếu nói chuyện lúc trước còn có nguyên nhân, là vì hắn đã quá tin tưởng Nguyên Thùy Vũ, chuyện sau đó đến nỗi thần binh luyện cốt mới giữ được mạng sống hoàn toàn là Tô Kính tự chuốc khổ.

Tô Kính ngủ say trên giường. Trong Lãng Uyển Thư Hải, Lâm Hoành Sơn thả nhóm Nguyên Thùy Vũ ra khỏi Bát Cảnh Thừa Tiên phù. Lúc Nguyên Thùy Vũ đi ra còn giữ tỉnh táo, mấy người khác đã hôn mê.

Nguyên Thùy Vũ trông thấy Tiêu Dao Hầu thì cúi đầu:

- Tỷ phu...

Việc lần này nếu không nhờ Lâm Hoành Sơn ra tay cuối cùng Nguyên Thùy Vũ chỉ chống đỡ được nửa canh giờ, tất cả báu vật đều bị đốt sạch chỉ còn một viên Kim Đan đang liên tục cạn kiệt, chờ khi lực lượng Kim Đan hao hết là giờ chết của gã.

Điều đáng mừng duy nhất là Nguyên Thùy Vũ không vì vậy mà bỏ lại nhóm Tô Linh, nếu gã chỉ lo bảo vệ mình thì có thể chống thêm hai ngày. Nếu Nguyên Thùy Vũ làm vậy dù được người cứu ra Tiêu Dao Hầu cũng sẽ không tha cho gã.

Suy tính thiệt hơn rồi Nguyên Thùy Vũ đánh cược một phen, cược người trong Hầu phủ sẽ nhanh chóng đến cứu viện.

- Ta không rõ.

Tiêu Dao Hầu lên tiếng:

- Ngươi từ nhỏ bỏ nhà đi ra ngoài, đến Mang Sơn đạo phái, bây giờ đến Ngọc Kinh thành tìm công tác, đến gần hài tử của ta. Ngươi đi Mang Sơn đạo phái có thể nói là ngươi không thích gia tộc tranh đấu, nhưng ngươi đến Ngọc Kinh thành để làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.