Với sức mạnh của Lâm Tạ Hồng tuyệt đối không thể nào đánh bại một cường giả Kim Đan, dù nàng từng đánh lén luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ, dù nàng đã giết tế ti của Hoang nhân, những kẻ đó cách biệt một trời một vực với cường giả Kim Đan kỳ.
Tiêu Dao Hầu gật gù, Lâm Tạ Hồng bị gã nhìn chằm chằm mà cảm xúc không dao động. Nàng là hạt giống tu đạo bẩm sinh, ý chí chi kiên định như bách luyện tinh cương.
Lại nhìn sang Tô Kính, nhi tử của gã đôi mắt vô hồn, hai chân đứng hơi nhũn như sắp bị đẩy ngã.
Tiêu Dao Hầu lắc đầu nói:
- Kính nhi, ngươi...
Hiếm khi Tiêu Dao Hầu ngập ngừng, qua một lúc mới nói tiếp:
- Thật là hoang đường, thân thể thiên kim mà liều mạng với đạo nhân đó?
Tô Kính rùng mình, cái này không phải giả bộ, hắn chợt nhận ra tại sao không còn cảm nhận áp lực khủng bố đến từ Tiêu Dao Hầu như lúc này?
Tô Kính biết rõ lực lượng của Lục Đạo Thần Giám, tạm thời không cách nào đối kháng lại Tiêu Dao Hầu, hắn cũng không dám sử dụng. Giải thích duy nhất là vì Tô Kính tu luyện Thần Binh Luân đã tiểu thành.
Nên Tô Kính giật nảy mình, không kiềm được run run, có khi nào bị Tiêu Dao Hầu phát hiện ra không?
Tiêu Dao Hầu lại bảo:
- Trước lễ thành niên ngươi đừng ra khỏi phủ, bình thường đi đâu nhớ đừng rời khỏi Lâm tiên sinh.
Tô Kính nhún vai, gật đầu đồng ý, cố gắng nhớ lại thế tử cũ hành xử như thế nào. May mắn Tiêu Dao Hầu không nhìn Tô Kính nữa, gã quay đầu nhìn hướng Lâm Hoành Sơn.
Lâm Hoành Sơn hơi bất an:
- Hầu gia.
Nữ nhi của gã quá xuất sắc nhiều khi làm người ta nghi ngờ.
- Không ngờ xảy ra chuyện thế này, về sau ta sẽ cho Hồng nhi hai hộ vệ, ít nhất có cơ hội ngăn cản một kích của cường giả Kim Đan. Ta cũng không cho phép Hồng nhi tùy ý ra khỏi phủ, Hầu phủ này đủ lớn, chắc Hồng nhi sẽ không thấy bức bối. Chờ khi nào Hồng nhi Trúc Cơ rồi sẽ truyền dạy thủ đoạn gữi mạng cho.
Thấy Tiêu Dao Hầu lo cho an nguy của nữ nhi, Lâm Hoành Sơn đành giả ngu:
- Đa tạ Hầu gia.
Diệp Thiêm bị trói hai tay bỗng la lên:
- Tô Dương, ta là đệ tử của Đạo Cung, ngươi không thể giết ta!
Diệp Thiêm mở miệng mới nhận ra cổ họng của mình khàn khàn.
Tiêu Dao Hầu hờ hững liếc qua Diệp Thiêm làm gã lạnh lòng, đôi mắt Tiêu Dao Hầu không chút tình cảm, chỉ có một vệt vàng vụt qua.
Tiêu Dao Hầu là cường giả Kim Đan, cái gì là cường giả Kim Đan? Một viên kim đan nuốt vào bụng, số phận của ta không do trời. Diệp Thiêm uy hiếp Tiêu Dao Hầu như cầu được chết, vì vậy gã không nói nổi nữa. Nếu còn hó hé thêm tiếng nào thì Diệp Thiêm tin Tiêu Dao Hầu sẽ bóp nát đầu gã ngay, thưởng linh hồn cho yêu vật đứng sau lưng Tiêu Dao Hầu.
Sư thúc nổi khùng cái gì mà đi mưu sát thế tử Tiêu Dao Hầu, đừng nói Diệp Thiêm là đệ tử Thanh Dương cung, xem như là hoàng thái tử thì Tiêu Dao Hầu sẽ không chấp nhận bị uy hiếp. Gã rơi vào tử cục!
Diệp Thiêm đổ mồ hôi lạnh. Gã còn cuộc sống rất tốt đẹp, tuổi trẻ đã là Trúc Cơ, đệ tử đích truyền của Đạo Cung, là người có hy vọng thành tựu Kim Đan trong trăm năm. Nếu gã bị Tiêu Dao Hầu giết chưa chắc có người báo thù cho gã.
Tiêu Dao Hầu hỏi:
- Hồng nhi nói xem nên xử trí người này thế nào?
Diệp Thiêm nghe vậy càng sợ hơn. Tiêu Dao Hầu hỏi ý kiến Lâm Tạ Hồng, cô bé này e rằng ước gì ăn sống gã!
Lâm Tạ Hồng không nói tiếp mà đẩy lại cho Tiêu Dao Hầu:
- Mọi việc xin nghe sư phụ quyết định.
Tiêu Dao Hầu thầm vừa lòng, vậy mới đúng:
- Diệp Thiêm, ta nói, ngươi nghe.
Diệp Thiêm gật đầu ngay, gã nghe ra Tiêu Dao Hầu không định giết mình.
Tiêu Dao Hầu nhìn ký hiệu Đạo Cung trước ngực Diệp Thiêm, từ tốn nói:
- Sa Tĩnh Nhân mưu hại nhi tử của ta, chứng cứ rõ ràng vô cùng. Ta có tờ danh sách, ngươi cầm về giao cho sư phụ của ngươi thì sẽ biết nên làm gì.
Tô Kính thầm nghĩ lão già này thật lợi hại. Giết Diệp Thiêm đối với Thanh Dương cung chẳng qua là chết một đệ tử thiên tài, không tổn thất gì lớn. Tiêu Dao Hầu không giết người mà sửa thành bắt chẹt càng đóng đinh sai lầm của Thanh Dương cung. Sau này nếu Thanh Dương cung muốn nhằm vào Tiêu Dao Hầu thì bên hoàng đế sẽ có khuynh hướng, Tiêu Dao Hầu dễ phản kích sắc bén hơn.
Nhưng Tô Kính không muốn tha cho Diệp Thiêm dễ vậy.
Tô Kính khẽ hừ, Tiêu Dao Hầu nhìn sang nhi tự.
Tô Kính thầm do dự, nhưng không đòi yêu cầu quá lớn:
- Phụ thân, ta muốn một phần.
Cửu Âm Bảo Lục là một loại bí bảo của Thanh Dương cung, mỗi đệ tử Thanh Dương cung cả đời chỉ được một phần. Cửu Âm Bảo Lục có thể dùng để cô đọng một con âm binh, tác dụng khá lớn.
Diệp Thiêm vẫn chưa có âm binh, không chừng sau này gã sẽ tìm được mục tiêu. Chuyện này là Diệp Thiêm gây ra, nếu Tô Kính đòi một phần Cửu Âm Bảo Lục thì sau này gã mất phần.
Đạo Cung trừng phạt đến trình độ này là cùng.
Tiêu Dao Hầu gật đầu giơ tay chộp, một phù gỗ màu xanh biếc bay ra khỏi đạo bào của Diệp Thiêm, rơi vào tay gã. Tiêu Dao Hầu tùy tay vuốt xóa bỏ dấu ấn nguyên thần trên nó, Diệp Thiêm phun búng máu, trong lòng vừa hận vừa sợ.
Lực lượng của Tiêu Dao Hầu là gì mà có thể nhìn thấu pháp khí không gian? Trong đạo bào của Diệp Thiêm giấu Cửu Âm Bảo Lục thế nhưng bị lấy ra mà thứ khác không bị sứt mẻ!
Tiêu Dao Hầu ném Cửu Âm Bảo Lục cho Tô Kính:
- Ngươi và Lâm tiên sinh đi về trước.
Tô Kính siết chặt phù gỗ lạnh lẽo, lòng thầm thấy lạ. Tiêu Dao Hầu đối xử rất tốt với hắn, nhưng tại sao mỗi lần gặp mặt đều có thái độ lạnh băng như tuyết?
Đi ra cửa viện ngoài cùng Lãng Uyển Thư Hải Tô Kính mới thấy Lam Mân nghênh đón, vẻ mặt lo lắng.
Tô Kính lấy làm lạ hỏi:
- Tử Đằng đâu?
Tử Đằng cũng là nha hoàn nhưng nàng dù gì đứng đầu tám người, Tô Kính xảy ra chuyện lớn như vậy lẽ ra nàng nên đứng chờ.
Vẻ mặt Lam Mân bình tĩnh trở lại khoác áo dài cho Tô Kính:
- Tỷ tỷ không khỏe, đã mời y sư, giờ còn nằm trên giường.
Lâm Hoành Sơn đi theo sau Tô Kính bước ra, không nói chuyện.
Gia thế như Tô Kính tu luyện bí pháp Binh gia khó bồi dưỡng nhất là ý chí quyết thắng.
Tô Kính cau mày, Tử Đằng là Khí Phản Tiên Thiên, một luyện khí sĩ mà bị bệnh?
À, có lẽ vì hắn chạy tới chỗ Lâm Tạ Hồng gặp nguy hiểm, Tử Đằng thầm bất mãn nên dỗi đây. Sao chiêu này thấy quen quen.
Tô Kính thật sự không thích loại nha hoàn này, nhưng Tử Đằng là người hầu, lời nói và việc làm của hắn có thể quyết định sự sống chết của nàng.