Hồng Liên Bảo Giám

Chương 146: Chương 146: Làm kẻ ác một ngày (Hạ) (1)




Quả nhiên người trẻ tuổi cau mày giơ tay ngăn lại:

- Tô tiểu thư muốn đi đâu là tự do của nàng, các ngươi là ai mà vô lễ vậy?

Người trẻ tuổi nói chuyện dịu nhẹ, chất vấn mà nghe như không chút tức giận.

Tô Kính xem Tô Tuyết vẫn trốn sau lưng người trẻ tuổi, trong lòng càng khẳng định có chuyện.

Đơn giản là nam nhà nghèo dụ được bạch phú mỹ Tô Tuyết. Rõ ràng hai người không phải mới quen ngày đầu, nam nhân áo xanh không là tán tu tu hành một mình, ít nhiều gì sau lưng có thế lực.

Tô Kính nhíu mày nói:

- Tô Tuyết, đi theo chúng ta, có lời gì về nhà rồi nói.

Nam nhân áo xanh quát:

- Dưới chân thiên tử mà các ngươi muốn bắt người?

Tô Kính cười khẩy nói:

- Ngươi còn giả bộ cái gì? Ngươi có năng lực làm ăn trong Thư Kinh lâu mà không biết Tô Tuyết là ai, không biết chúng ta là người nào?

Tô Kính nói một câu rạch mặt người trẻ tuổi, nhưng Tô Tuyết không tin suy đoán của hắn.

Mặt nam nhân áo xanh hơi lạnh, nói:

- Ta thật sự không biết Tô Tuyết là tiểu thư nhà ai, càng không cần biết các ngươi là ai, đánh bị thương tiểu nhị của ta...

- Khép mồm lại đi, cẩn thận chọc tai họa cho gia tộc mình. Nói cho ngươi biết, cút khỏi tầm mắt muội muội của ta, không cho phép đến gần nữa. Muốn cưới muội muội của ta thì trước tiên đánh ra xuất thân tốt, phong hầu bái tướng. Nếu không thì...

Tô Kiến nói đến đây lòng bàn tay đã ngưng tụ lôi quang đập xuống đất.

Ầm vang một tiếng, mặt đất bị lôi trong lòng bàn tay Tô Kiến đánh thủng, pha lê bọc ngoài kệ hàng vỡ nát.

Thanh niên ngạc nhiên xoay người hỏi Tô Tuyết:

- Tiểu Tuyết, bọn họ là ca ca của nàng? Sao có thể...

Vẻ mặt Tô Tuyết xấu hổ khẽ nói:

- Huynh khoan nói gì, để ta đi nói chuyện với các ca ca.

Lòng Tô Kính nổi lên sát khí, nhưng nam nhân áo xanh khác với người mới bị giết. Người kia nhìn cách ăn mặc là nô bộc, thực lực mạnh mấy bị giết cũng cho qua. Nam nhân áo xanh chắc là người của gia tộc nhỏ, ở trong Ngọc Kinh thành không tiện đánh người.

Tô Mộ cực kỳ thất vọng, nàng nhìn tỷ tỷ của mình, lười nói tiếng nào. Lúc trước Tô Mộ ‘hiểu lầm’ Tô Kính cũng lộ mặt không thèm giấu.

Tô Kiến ngoắc tay. Tô Kiến bước ra khỏi sau lưng nam nhân áo xanh. Tô Kiến cười với thanh niên, mắt lộ rõ khinh thường. Tô Tuyết có tin gã hay không chẳng sao hết, chỉ cần Tô Kiến không tin là được.

- Hai vị...

Nam nhân áo xanh còn muốn nói gì chợt nghe tiếng răng rắc, một cây phi đao cắm vào dưới chân gã. Nam nhân áo xanh thì phi đao cắm lút cắn, câm miệng.

Tô Tuyết thấy hai ca ca lạnh lùng với người mình thương, nàng chưa từng nổi giận bỗng chốc lớn giọng:

- Đây là chuyện của muội, phụ thân cũng không ngăn cản, các ca ca dựa vào cái gì xen vào?

Tô Mộ nhìn bộ dạng của Tô Tuyết, chỉ vào nam nhân áo xanh, quát lại:

- Xen vào tỷ? Nếu tỷ không phải nữ nhi của phụ thân thì chúng ta cần gì xen vào chết sống của tỷ? Tại sao ta có loại tỷ tỷ như vậy? Ngốc không chịu nổi đi thích người như vậy.

Tô Tuyết bực tức cổ đỏ rực, mặt thì trắng bệch:

- Đừng tưởng mọi người đều giống các người chỉ để ý quyền thế!

Tô Mộ ở trong phủ chơi thân với Tô Tuyết nhất, hơi quan tâm nàng, không ngờ Tô Mộ cũng tục tằng như vậy.

Tô Mộ dám cãi cả Tô Kính tất nhiên không nể nang gì Tô Tuyết, nàng cười gằn:

- Đúng, trừ quyền thế ra hắn còn để ý khuôn mặt và mông của tỷ nữa.

Tô Tuyết chảy nước mắt chỉ vào nhóm Tô Kính, run giọng nói:

- Các...các người còn là ca ca của muội không?

Tô Kính động ý niệm, thoạt trông nam nhân áo xanh khống chế Tô Tuyết rất sâu, không phải dụ dỗ mà liên quan đến linh hồn. Trên Trái Đất không thiếu chuyện như vậy, qua việc thôi miên sâu hoàn toàn khống chế một người. Nếu đúng vậy thì một gia tộc nhỏ không thể làm chuyện đó, huyết mạch của Tô Tuyết có tạp cỡ nào thì một gia tộc nhỏ khó khống chế nàng.

Mặt Tô Kính lộ nét tức giận:

- Buồn cười!

Tô Kính vòng tay ra sau lưng kéo Tô Mộ, nói với thân binh bên cạnh mình:

- Ra tay, đánh cho ta, đánh đến mẫu thân cũng không nhận ra hắn mới thôi!

Tô Kính giở giọng ác thiếu gia không một chút phong độ. Lúc này làm dữ lên thì dây câu sẽ đứt, đối phương muốn câu Tô Tuyết vậy hắn đành qua nàng tìm kẻ đứng sau.

Tô Kính lo sảng khoái trước rồi tính, Tô Mộ nghe mệnh lệnh của hắn thì vỗ tay cười to.

Các thân binh thở phào, nếu kêu bọn họ giết người thì nam nhân áo xanh không phải nô bộc vừa rồi. Nô bộc có cảnh giới cao đến mấy nếu bị giết quan phủ sẽ không hỏi đến, dù bọn họ bị bắt, với bối cảnh của Tiêu Dao Hầu sẽ không làm bọn họ bị tội chết.

Nam nhân áo xanh tính tới tính lui không tính đến đối phương đường đường là người Tô phủ Tiêu Dao Hầu mà như lưu manh đánh gã. Gã biết đối phương sẽ không thật sự giết người tại đây nên không đề phòng.

Một thân binh liền kéo cò, mũi tên nỉ bắn thủng bắp chân nam nhân áo xanh. Mũi và đuôi tên nỉ bắn ra lưỡi dao dài hình chữ thập đóng đinh nam nhân áo xanh dưới đất.

Thuật bắn của thân binh thuộc hạng nhất, khống chế cơ quan tên nỏ vừa đúng. Nam nhân áo xanh chân chảy máu ồ ạt nhưng không tổn thương xương cốt, không bị cắt đứt gân mạch.

Tô Kiến ngây ra, qua một lúc chợt hiểu ý Tô Kính, gã xắn tay áo nhào lên đánh nam nhân áo xanh.

Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân áo xanh trong phút chốc bi thành đầu heo. Những thân binh ra tay rất tàn ác, các vết thương sẽ không để lại di chứng nhưng muốn chữa lành hoặc dùng đan dược mắc tiền hoặc nuôi thương từ từ, phải mất ba, năm tháng mới lành.

Tô Tuyết bị một thân binh ngăn lại, thân binh có tu vi Trúc Cơ kỳ, nàng tự biết không cách nào hỗ trợ, tức giận giậm chân mở cửa sổ nhảy ra.

Tô Kiến thấy vậy nhanh chóng móc yêu bài ném cho thân bình Trúc Cơ kỳ:

- Đi theo nàng, đừng để nàng bị gì.

Thân binh lĩnh mệnh đi. Tô Kính tiến lên đạp mạnh nam nhân áo xanh hai cái.

Tô Kính đạp trúng dưới bụng nam nhân áo xanh, hắn không quan tâm di chứng gì đó. Nam nhân bị nát trứng, ngất xỉu.

Đám thân binh thấy mục tiêu hôn mê, nhìn lại Tô Kính.

Tô Kính nói:

- Vậy được rồi, chúng ta đi thôi. Phải rồi, hàng này lừa gạt muội muội của ta, phải bồi thường chút gì mới được.

Tay chân Tô Kính nhanh nhẹn nhặt vài thứ dưới đất lên bỏ vào vòng tay. Muốn làm thì phải làm cho trót, đã đánh người thì kèm theo cướp vài món đồ.

Đám thân binh nhìn nhau.

Tô Kính ngoắc tay:

- Đứng đực mặt ra làm gì, mỗi người đều có phần, một người hai cái tính thù lao các ngươi ra sức. Phải rồi, đừng quện lấy phần cho đồng bạn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.