Xảy ra chuyện như vậy đừng mơ sư huynh sẽ cứu gã, không bỏ đá xuống giếng đã là tốt bụng. Nếu Sửu Đạo Nhân trốn về Đạo Cung thì Tiêu Dao Hầu thậm chí dám phát binh tấn công, hoàng đế bệ hạ rất vui nếu chuyện đó xảy ra.
Giao phong ngắn ngủi cả người Lâm Tạ Hồng đẫm máu, bách hoa đạo y bị cú va chạm cắt mấy chục vết rách. Lâm Tạ Hồng đã dùng hết sức mạnh vào đợt va chạm lần này, dù là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ như Tô Kính nếu bị nàng đụng phải cũng sẽ gãy xương đứt gân.
Lâm Tạ Hồng không tu luyện bí pháp Binh gia nhưng nàng học được cách rèn luyện gân cốt của Binh gia. Lâm Tạ Hồng vừa đụng người vào món pháp bảo cỡ lớn đã đụng nát pháp bảo, gân cốt của nàng không chịu nổi bị thương nặng.
Nhưng Sửu Đạo Nhân cũng rơi vào cảnh khó, bắt Lâm Tạ Hồng thì không có thời gian góp nhặt những mảnh vỡ và kim bạc trên cửa gỗ, có hơi thở cường đại đã nhanh chóng đến gần, tính tốc độ thì ít nhất là cường giả Kim Đan kỳ thực lực ngang ngửa gã. Nếu bị người này bám giữ Sửu Đạo Nhân sẽ chết không chỗ chôn.
Sửu Đạo Nhân rất tức giận, gã xúc động muốn giết Lâm Tạ Hồng trút giận.
Nhưng Sửu Đạo Nhân không dám, giết Lâm Tạ Hồng thì không thể hủy diệt chứng cứ, Tiêu Dao Hầu sẽ giết gã trút giận. Bắt cóc Lâm Tạ Hồng vì để quan hệ giữa Lâm Hoành Sơn và Tiêu Dao Hầu có vết rách, tránh cho thế lực Tiêu Dao Hầu nhanh chóng tiến vào biên quan bắc vực, nhưng kế hoạch này là của Thanh Dương Đạo Cung chứ không phải Sửu Đạo Nhân.
Nếu không vì thần khí ngoại đạo Thần Ngục Chỉ còn lâu Sửu Đạo Nhân mới đến Tiêu Dao Hầu phủ mạo hiểm, gã không ngờ sẽ gục trong tay luyện khí sĩ Dẫn Khí Nhập Thể nhỏ bé này.
Lâm Tạ Hồng đi theo phu nhân Tiêu Dao Hầu tu luyện thời gian ngắn ngủi đã tẩy đi khí chất võ giả, trông như luyện khí sĩ mới bước vào con đường.
Sửu Đạo Nhân lấy một xương ngón tay trắng bệch ra, phù lục màu xanh rậm rạp tỏa ánh sáng ba trượng bao trùm Lâm Tạ Hồng và mảnh vỡ chiếc gương.
Ngoài cửa chợt có tiếng rống to:
- Bút Lông, bạo cho ta!
Không biết Tô Kính đến trước cửa từ bao giờ, ngón tay điểm nhẹ kích phát pháp bảo bị Sửu Đạo Nhân chộp trong tay.
Sửu Đạo Nhân bất ngờ không kịp đề phòng, lôi quang lấp lóe làm tay gã máu me be bét. Pháp bảo nổ không đùa được, dù là cường giả Kim Đan cũng không ai chơi dại làm thử. Ngón tay Sửu Đạo Nhân bị nổ đứt một cây chỉ còn da thịt dính liền.
Đổi lại luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ thì nguyên cánh tay đã nát bấy rồi.
Sửu Đạo Nhân ngoái đầu lại, chẳng những không sợ hãi còn hớn hở. Sửu Đạo Nhân biết mặt mũi thế tử Tiêu Dao Hầu, lần này coi như thất bại, gã muốn trốn toàn trông nhờ vào thế tử Tiêu Dao Hầu. Chỉ cần bắt thế tử Tiêu Dao Hầu làm con tin thì chắc chắn Tiêu Dao Hầu sẽ không nỡ bỏ bảo bối này.
Sửu Đạo Nhân nhe răng cười, một đoàn khói đen đột nhiên dâng lên sau lưng gã lao vào Tô Kính.
Sửu Đạo Nhân từ bỏ dùng Thần Ngục Chỉ bắt Lâm Tạ Hồng, có bắt nàng thì gã cũng không trốn thoát được. Đồ đệ và nhi tử có khác biệt, có lẽ gã không thể vớt được ích lợi lớn hơn từ người thế tử Tiêu Dao Hầu.
Chính Sửu Đạo Nhân không nhận ra từ sau khi gã vào căn phòng này thì tâm trí hơi bất bình thường. Trận pháp trong căn phòng nhằm vào người bên ngoài Tiêu Dao Hầu phủ, nguyên Tiêu Dao Hầu phủ đều như vậy, người trong nhà sẽ không nhận ra bọn họ từng giây từng phút sống trong trận pháp.
Thân binh từ bên ngoài đã xông vào, tổng cộng mười hai người. Trong đó có mười người lao lên trước nhất, hai người khác mặc áo giáp màu đen kéo Tô Kính ra sau.
Nếu thế tử bị gì thì bọn họ đừng hòng sống.
Tô Kính rất bình tĩnh, tay hắn đã cầm Khổng Tước Mâu, hai thân binh giáp đen kéo hắn ra khỏi phòng. Tô Kính biết mười binh sĩ chắn trước mặt không có tác dụng gì.
Trong lúc Tô Kính nghĩ vậy thì một bóng đen đã đến trước mặt hắn, tựa như kỹ năng đặc hiệu trong điện não, bóng đen toàn thân tổ hợp từ các sợi tơ đen dao động không ngừng, thân hình mơ hồ, móng tay dài một thước chụp xuống người Tô Kính.
Thân binh giáp đen đứng hai bên rống to lao lên, trường đao bên hông tỏa ánh sáng chói lòa. Phù lục trận pháp chỉ dùng một lần được kích phát, tay cầm đao bắn ra vòi máu, da thịt rách toạc.
Tô Kính cảm nhận quyết tâm liều chết của hai thân binh, hắn không ngăn cản vì đã trông thấy mười thân binh lao vào phòng bị đánh bay ra, trên người máu tuôn như suối không sống nổi.
Tô Kính không tức giận, hắn đã thấy cảnh này rồi. Lúc trên Trái Đất Tô Kính gặp nhiều đợt ám sát, luôn có vài người vì an nguy của hắn mà dùng thân thể chắn viên đạn bắn vào hắn.
Tô Kính không tức giận nhưng thấy thật bất lực. Khi trên Trái Đất Tô Kính không là kẻ yếu, hắn thiết kế và điều khiển vũ khí rất giỏi, huống chi có kỹ năng cách đấu, thích khách phát hiện không làm gì hắn được.
Trên thế giới này thì Tô Kính chỉ là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ, với đa số người bình thường đã là tồn tại cao không thể với tới nhưng trong Ngọc Kinh thành chắc chắn có hơn vạn người có thể bóp chết hắn.
Sợi tơ đen ghép thành hình người bị hai thân binh ngăn cản, móng vuốt bén chụp mạnh xuống bóp nát bách luyện trường đao của hai thân binh, giáp đen vỡ ra, nửa mình bị xé đứt. Máu ứa ra từ miệng vết thương bị người sợi tơ đen hút hết, trong sợi tơ den toát ra một chuỗi tiếng bong bóng nước.
Sửu Đạo Nhân đánh bay mười thân binh, môi mấp máy:
- Thế tử đừng chống cự...
Sửu Đạo Nhân phát ra công kích thuật đạo muốn trực tiếp đánh vào linh hồn của Tô Kính.
Gương cổ thanh đồng sáu mặt dựng thẳng trong thức hải của Tô Kính, thuật đạo hình thành tiếng động bị chặn lại. Tô Kính lao lên trước, Sửu Đạo Nhân mới mừng rỡ thì trước mắt lóe ngũ quang thập sắc làm mắt gã chảy nước.
Sửu Đạo Nhân điều khiển âm binh chộp người Tô Kính nhưng không có hiệu quả, ngược lại ngón tay toát ra khói màu cam hồng. Hoàng Đình Thần Ngọc trên người Tô Kính phát huy tác dụng, âm binh này chỉ có sức mạnh Trúc Cơ kỳ, Hoàng Đình Thần Ngọc không cần tỏa ánh sáng rực rỡ đã đánh bật âm binh.
Tô Kính siết chặt Khổng Tước Mâu, hắn biết đạo nhân này muốn bắt cóc hắn để kiềm chế Tiêu Dao Hầu.
Nếu đổi lại là thế tử cũ chắc chắn lo trốn trước, nhưng Tô Kính biết tốc độ trốn của hắn không mau bằng đối phương, hắn hiểu rất rõ khái niệm về cường giả Kim Đan kỳ.
Cơ hội duy nhất của Tô Kính là Khổng Tước Mâu nằm trong tay.