Hồng Liên Bảo Giám

Chương 705: Chương 705: Mũi tên Địa Long nhị cấp (thượng) (1)




Các gia tộc lớn trên Vũ Thánh Đảo cũng tổn thất không nhỏ. Tất cả đều co lại phòng thủ, sợ bị hàng xóm cướp đoạt.

Hoàng thất của Vũ Thánh Đảo này tự xưng là hậu duệ của thiên thần. Đế quốc quốc hiệu là Hạo. Người bên ngoài Vũ Thánh Đảo, đều nghĩ đế quốc này xưng là đế quốc Thiên Thần.

Tiên khí tới tay, lúc này đế quốc Thiên Thần mới có thể quay đầu, giải quyết vấn đề của Ưng Dương Thành.

Ưng Dương Thành chấn động một hồi, phạm vi ảnh hưởng tới mấy ngàn dặm. Cho dù tin tức phong tỏa rất nghiêm ngặt, đế quốc cũng biết Ưng Dương Thành đã xảy ra chuyện gì.

Đế quốc Thiên Thần coi như là cường giả như mây. Ở trong toàn bộ đế quốc, người của Đạo Môn và người của Binh Gia lại không có gì đối lập. Chỉ có điều ngoại trừ hai nhà này ra, truyền thừa của bách gia trên Thần Châu năm đó, ở trên Vũ Thánh Đảo cơ bản đã bị cắt đứt.

Hoàng thất của đế quốc họ Tưởng, xuất thân Đạo Môn. Chỉ có điều con em hoàng thất, hơn phân nửa lại bái Binh Gia làm thầy, tương đối phức tạp. Trong lịch sử, hoàng đế trong đế quốc Thiên Thần, thật ra có bảy phần xuất thân Binh Gia.

Ưng Dương Thành, xem như là địa phương có gia tộc quyền thế quan hệ gần với đế quốc. Bây giờ nơi đây bị diệt, hàng năm đế quốc giảm đi hơn mười vạn Ưng Thú cống hiến, đương nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến.

Lại nói Ưng Dương Thành lại là cảng quan trọng, quan hệ đến việc buôn bán giữa hoàng thất và các nước Nam Hải khác.

Ở đây, lượng buôn bán hàng năm, chí ít chiếm khoảng nửa phần của toàn bộ đế quốc Thiên Thần, tương đương với một phần hai mươi.

Thời điểm Tô Kính chuẩn bị thay đổi quần áo, bắt đầu cùng Đường Hà, Mộ Ngân Mâu giao dịch vật liệu, đế quốc Thiên Thần đã phái ba đạo đại quân, xuất phát về phía vị trí Ưng Dương Thành.

Đường Hà báo cho Tô Kính tin tức tình báo là, ba đạo quân của đế quốc, mỗi đạo có tám vạn người.

Tô Kính vốn muốn cười. Chỉ có điều khi nhìn thấy phần được đánh dấu ở phía sau tờ tin tức tình báo, hắn lại cười không nổi. Tám vạn người, là chỉ nòng cốt của đội quân này. Lại thêm binh sĩ trợ giúp, cũng không tồn tại bia đỡ đạn, dưới quyền của tám vạn người này. Tổng cộng lại, phải lên tới gấp mười lần binh lực.

Đó chính là tám mươi vạn người. Ba đạo đại quân, tổng cộng hai trăm bốn mươi vạn người.

Đế quốc Thiên Thần đương nhiên sẽ không dồn hai trăm bốn mươi vạn người ở Ưng Dương Thành. Chất đống cũng không được. Chỉ có điều quân đội của Tô Kính, cũng không có khả năng vẫn luôn đóng quân trong Ưng Dương Thành, trơ mắt nhìn đế quốc phong tỏa trên biển, triệu tập càng nhiều quân đội và cường giả.

Đối với đế quốc Thiên Thần mà nói, chiến trường chật hẹp là một phiền phức. Nhưng đối với Tô Kính mà nói, hắn cũng không có cách nào mở rộng chiến trường ra đủ lớn.

Đế quốc Thiên Thần từ ba mặt giáp công, một đường lại là đến từ trên biển.

Trên đất liền là hai đạo quân giao chiến với quân đội của Tô Kính. Ở cùng một khu vực, lại tập trung khoảng mười vạn người. Con số khổng lồ như vậy, chỉ bảo đảm sẽ tiêu hao đủ nhiều.

Chí ít đối với đế quốc Thiên Thần mà nói, binh sĩ chính là vật phẩm tiêu hao.

Tin tức tình báo không ngừng truyền đến. Quân địch còn cách Ưng Dương Thành chừng hơn sáu ngàn dặm. Những quân đội, tốc độ mỗi ngày tiến lên phía trước, là năm trăm dặm. Tốc độ này cũng không chậm. Nhưng suy nghĩ đến Ưng Thú được phổ cập ở đế quốc Thiên Thần, tốc độ như vậy là tương đối chậm.

Nói cách khác, đối phương đã chuẩn bị vật liệu chiến tranh, không bay nhanh tới, càng không triệu tập quân đội gần đó công kích trước. Hiển nhiên, đối phương cũng biết Tô Kính không dễ chọc.

Quân đội ở địa phương, ngoại trừ đại tộc hào môn ra, sợ rằng tới cũng chính là chịu chết.

Loại kẻ địch không kiêu không nóng nảy này, khiến cho Tô Kính có chút tỉnh táo. Đại quân vong linh của công tước Tạp Lạc Tư đã dạy cho hắn một bài học. Nói thế nào, hắn cũng sẽ không có suy nghĩ khinh địch nữa.

Tiếp theo chính là bố trí trận địa. Ở bên ngoài Thông Thiên Tháp, trên bình nguyên, thiết lập rất nhiều trận pháp Đạo Môn. Loại pháo đài nhỏ, một ít công sự được đào cũng đủ sâu.

Đáng tiếc Thông Thiên Tháp chỉ có một tầng. Hiện tại chỉ có thể khống chế khoảng cách hai mươi dặm phía ngoài tường.

Tô Kính đưa trụ sở của mình, lên Thần Mộc Hạm. Hắn và Thần Lâm cùng nhau, trong vòng một ngày một đêm bắt đầu chế luyện trang bị hàng mẫu.

Quân đội của Tô Kính, hiện tại được giảm xuống còn ba dạng: xa binh. kỵ binh, bộ binh. Trong đó bộ phần hậu cần, tám phần mười đều chia cho xa binh, hai phần chia cho bộ binh. Kỵ binh không đảm nhiệm bất kỳ nhiệm vụ hậu cần nào, chỉ phụ trách tác chiến đánh bất ngờ.

Thành viên sáu đạo quân thần binh của hắn tương đối phức tạp. Giáp của sáu đạo thần binh được thiết kế một lần nữa, lại lấy tính thông dụng làm chủ.

Ám Dạ Song Long Quân của Tô Mộ, mới là tổ chức thành viên lão luyện, đều tu luyện đồ của Tô gia. Trên trang bị, có thể càng cực đoan một chút. Sau đó cho dù chiêu mộ không phải người từ Tô gia đi ra, cũng có thể truyền thụ một ít đạo thuật cấp thấp tới tu hành, tu luyện đủ để sử dụng trang bị này là được.

Dựa theo tính toán hiện tại, hai mươi hai ngày sau, kẻ địch sẽ đến, cũng không thể tính như vậy. Kẻ địch sẽ không chuyển động đều. Chờ sau khi chuẩn bị đầy đủ, nhất định sẽ tăng nhanh tốc độ hành quân. Tô Kính có thời gian mười lăm ngày để chế luyện trang bị.

Mười lăm ngày này, Tô Kính không thể làm gì khác hơn là tạm thời cải tạo một vạn năm ngàn bộ trang bị. Bản thân lưu lại năm nghìn bộ. Một vạn bộ cho Tô Mộ.

Thời gian trôi qua cực nhanh. Mười lăm ngày, thoáng cái đã qua. Tô Kính được như ý nguyện. So với kế hoạch sửa đổi một vạn bộ trang bị, hoàn toàn dựa vào con số hàng vạn thần binh khôi lỗi. May là nhờ sự hỗ trợ của Thần Mộc Hạm. Bằng không cho dù là ở Vô Song Thành, dựa vào cải tạo trang bị cho các Luyện Khí Sĩ, cũng tuyệt đối không có tốc độ này.

Cứ như vậy, trong tay Tô Kính và Tô Mộ lại có thêm một vạn bộ trang bị hoàn toàn mới, phân phát cho doanh tinh nhuệ nhất trong quân đội.

Thời gian kế tiếp, Tô Kính vẫn luôn cải tạo mũi tên Binh Gia Địa Long, sửa chữa tất cả ba nghìn bộ mũi tên Binh Gia Địa Long một phen, thuận lợi bổ sung số phù tiễn mình tổn thất.

Vào ngày thứ hai mươi, một đội quân của Đường Hà đột nhiên gặp phải một kỵ binh của kẻ địch mạnh mẽ tập kích. Đường Hà không ở đó. Chỉ là bốn Kim Đan áp trận cùng hai vạn quân đội, bị sáu vạn đại quân của kẻ địch đẩy lùi. Bốn Kim Đan đều bị một ít vết thương nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.