Hồng Liên Bảo Giám

Chương 126: Chương 126: Suối nước nóng (2)




- Tam ca đi theo ta, không có gì chiêu đãi tam ca, tâm tuyền thủy của ta dùng để ngâm mình siêu tốt. Tam ca chưa Trúc Cơ càng được lợi nhiều hơn.

Tô Kính kinh ngạc kêu lên:

- Hả?

Muốn tắm rửa?

Đằng sau cây lớn mơ hồ có bức tường đỏ, tiếng nước chảy phát ra từ sau tường. Tô Kính thí mũi, thoang thoảng mùi lưu hoàng nhưng xen lẫn thứ khác, không gay mũi chút nào ngược lại có mùi thơm.

Tô Mộ cười dẫn Tô Kính vòng qua tòa lầu điêu trên vách vực đi đến gần cửa hồng dưới chân tường đỏ, đẩy cửa ra, bên trong quả nhiên là suối nước nóng. Diện tích không lớn, trong suối nước nóng có một cây gỗ điêu lung linh trong suốt. Gỗ điêu cao hơn ba trượng, có trăm ngàn cái lỗ tỏa mùi thơm kỳ lạ.

Tô Kính hỏi:

- Chỗ ngũ muội không có người hầu hạ sao?

Tô Mộ không trả lời, mỉm cười nói:

- Không cho tam ca nhìn lén!

Tô Mộ nói xong đạo y như bị bàn tay vô hình cởi rút vào trong vòng cổ, vai trắng đung đưa, nàng đạp mạnh nhảy vào suối nước nóng.

Tô Mộ xuống nước rồi nhẹ nhàng xoay người, thân trên không một mảnh vải.

Tô Mộ ngoắc Tô Kính:

- Tam ca mau xuống mau lên!

Tô Kính bật cười, đứa nhỏ này trước bài xích sau thân thiết, lúc đầu thấy hắn còn cáu giờ thì gần gũi hơn. Tô Kính cẩn thận tìm tòi trong hồi ức của thế tử, phát hiện lúc nhỏ xíu thế tử và Tô Mộ chơi khá tốt, mãi đến khi thế tử tự suy sút sa đọa thì hai người hầu như không còn qua lại nữa.

Tô Kính không xấu hổ, hắn cởi áo đi vào suối nước nóng. Tô Mộ chỉ một chỗ, Tô Kính qua đó ngồi xuống, nhẹ nhàng tựa vào tảng đá.

Trong nước suối ấm áp linh khí lưu động, dù không thuần túy bằng nguyên khí thiên địa nhưng ưu điểm là không bá đạo, rất dịu nhẹ.

Tô Kính khẽ thở dài:

- Lần trước ta đến đây là ba năm trước.

Tô Mộ chu môi nói:

- Ai biết đoạn thời gian đó tam ca làm sao vậy, cứ hay chơi với đám hồ bằng cẩu hữu. Ta sợ dơ bẩn viện này nên không cho tam ca lại đây, ca đừng giận.

Tô Kính chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ hít sâu vào, cảm giác vô cùng thả lỏng. Đi tới thế giới này mấy tháng Tô Kính rất mệt mỏi, đối diện sinh hoạt hoàn toàn mới hắn không thích ứng, nhưng không có sự lựa chọn khác.

Tô Mộ nhìn chằm chằm da thịt phần ngực Tô Kính một lúc, kinh ngạc phát hiện không có khói đen toát ra.

Tô Mộ không kiềm được hỏi:

- Tam ca đã thanh lý hết đan độc trong người?

Tô Kính thuận miệng đáp:

- Đúng rồi, chỉ tiếc chân khí ban đầu tu hành.

- Có gì mà tiếc, ta muốn học tập bí pháp tu lại nhưng phụ thân nói không cho phép. Có địa tâm tuyền thủy, mỗi lần dùng đan dược rồi ngâm một lát sẽ giảm bớt chỗ hại nhiều.

Tô Kính thầm nghĩ: Ta tái tạo thân thể, không muốn nếm thử lại đau đớn đó đâu.

- Tam ca, ta muốn xin một điều.

Tính cách của Tô Mộ nói hai câu mào đầu đã là hiếm có, thấy Tô Kính thả lỏng tinh thần nàng lập tức vào chủ đề chính.

- Ngũ muội nói đi.

- Phụ thân nuôi yêu ở Lôi sơn, ta muốn vài con, tam ca nói giúp cho ta được không?

Tô Kính lấy làm lạ hỏi:

- Ủa? Muội có đại yêu ở bên cạnh rồi còn muốn tiểu yêu làm gì?

Đại yêu vạm vỡ đó một bàn tay có thể đập chết Ưng Dương, Khuyển Thập Lang trăm phần trăm.

- Ta muốn tìm người hầu hạ. Vú già, nha hoàn bên người đều bị ta đuổi đi, chỉ còn mấy người làm việc nặng, nhiều lúc không tiện.

Tô Kính do dự nói:

- Ta không dám bảo đảm, yêu vật Lôi sơn toàn là phụ thân nuôi để làm yêu binh. Nếu ngũ muội thiếu người hầu thì có thể về Dực châu tìm một ít, cũng đáng tin.

Tô Mộ lộ vẻ mặt làm nũng:

- Thì tam ca cứ hỗ trợ đi, sau này ta sẽ mời ca thường xuyên đến đây, không có người hầu tam ca cũng khó chịu đúng không?

Nhưng Tô Kính nhắm mắt không nhìn thấy:

- Vậy đi, ngũ muội làm tốt việc Tâm Ý tông rồi ta đi nói với phụ thân, khi đó phụ thân cũng biết suy nghĩ của chúng ta, muốn nuôi hai tiểu yêu không khó.

Tô Mộ cũng nhắm mắt lại, thân thể ngửa ra sau mặc cho linh khí trong suối nước nóng gột rửa thân thể, tẩy bớt độc tố trong người

- Đa tạ tam ca, ta thích ở cùng yêu quái hơn.

Mỹ nhân tắm nhưng Tô Kính không tâm tình ngắm, tuy linh hồn của hắn không phải ca ca của tiểu cô nương này.

Địa tâm tuyền thủy có ý nghĩa rất lớn với Tô Kính, trong suối nước nóng mơ hồ có một loại lực lượng, ứng hòa với long xà chân khí của hắn. Tô Kính biết đó là điểm nào đó trong hai loại quy tắc phù hợp hình thành cộng minh, thường xuyên tới chỗ này ngâm mình được đến ích lợi nhiều hơn mong đợi.

Tô Mộ chưa kết thành Kim Đan, không có thứ kỳ diệu như Long Xà Đồ Lục, càng không có mảnh vỡ tiên khí như Lục Đạo Thần Giám, nàng không hiểu thấu ích lợi của địa tâm tuyền thủy.

Đan độc quanh năm suốt tháng tích lũy trong người Tô Mộ dần bị gột rửa ra khỏi người, lềnh bềnh trên mặt nước, bị gỗ điêu cao ba trượng giữa ao hút vào. Bài trừ độc tố kiểu này hiệu suất rất thấp, ưu điểm là lâu dài, hễ có rảnh Tô Mộ sẽ ngâm mình, nên nàng không giới hạn số lượng ăn đan dược, bảo đảm an toàn.

Gỗ điêu là kỳ vật, trên đời này chưa nghe nói có loại đạo khí nào có thể hấp thu đan độc.

Tô Kính tĩnh tâm lại chậm rãi hít thở, bên tai nghe tiếng nước chảy, mùi thơm thoang thoảng trong xoang mũi. Cảnh giới quá thấp, không cách nào tra xét bí mật của địa tâm tuyền thủy nên Tô Kính quyết định hoàn toàn thả lỏng hưởng thụ.

Tiếc rằng trong lòng Tô Mộ có quá nhiều chuyện, không chịu yên tĩnh lại.

Tô Mộ ngửa đầu, mắt lấp lóe tia sáng nhìn trận pháp trên suối nước nóng vận chuyển, luôn miệng nói chuyện:

- Tam ca, việc tiểu yêu rất quan trọng, bên cạnh ta có một số bí mật không muốn để người ngoài biết, yêu quái luôn trung thành nhất.

Tô Kính không đáp.

Tô Mộ tiếp tục lải nhải:

- Tam ca, Vô Ưu công chúa phong hoa tuyệt đại, nếu ca cưới về ta nhìn cũng thuận mắt chút. Đổi tẩu tử khác không chừng là điêu phụ, cả nhà không yên bình.

Tô Kính tiếp tục im lặng.

Tô Mộ lại nói:

- Bện cạnh ta có đại yêu Kim Đan, đủ an toàn. Thêm hòa thượng thì không tiện, nam nữ có khác.

Tô Kính mở mắt ra:

- Đừng gấp.

Hắn thấy Tô Mộ nổi trên mặt nước, lộ một đôi mắt, sống mũi cao, hai điểm đỏ trước ngực. Mấy trăm vòng xoáy nhỏ quanh người Tô Mộ kéo ra các sợi tơ đen

mỏng manh khó thấy.

- Ta không gấp.

Sóng mắt Tô Mộ lướt qua, theo quỹ tích năng lượng trận pháp trên suối nước nóng biến đổi, đôi mắt đen láy xoay tròn theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.