Khuôn mặt hơi điển trai, khoảng ba mươi tuổi, da hồng hào trơn bóng, đôi mắt đen láy, lông mi dài như lông chim sáng bóng. Cằm có râu ngắn khiến bề ngoài của Tiêu Dao Hầu chính chắn, trầm ổn rất nhiều. Nếu không thì nhìn mặt Tiêu Dao Hầu như quý công tử, loại người phong lưu ở mãi trong thanh lâu.
Cả người Tô Kính khó chịu như bị kim đâm, khí lạnh sắc bén dấy lên bão nguyên khí quanh thân hắn. Tay Tiêu Dao Hầu chạm nhẹ lên trán Tô Kính, linh hồn hắn run rẩy, người cứng ngắc.
Tiêu Dao Hầu không giống một con người mà tựa như thần linh.
Tiêu Dao Hầu đứng trước mặt Tô Kính mới biết có vài tình tiết trong tiểu thuyết rất buồn cười, đối mặt cường giả như vậy dù ngươi có nhiều tín niệm hơn nữa cũng vô dụng, phản ứng cơ thể mới là chân thật nhất.
Đừng nói Tiêu Dao Hầu ra tay, giờ Tô Kính muốn nói cũng không ra một câu, nếu bị vạch trần thì chỉ có đường chết.
Tiêu Dao Hầu nhìn Tô Kính, khuôn mặt không biểu tình.
Tiêu Dao Hầu nhìn lâu đến một phút mới thở dài thườn thượt:
- Tại sao ta sinh ra nhi tử như ngươi?
Tô Kính thấy lạnh, lạnh nhói lòng.
May mắn Tiêu Dao Hầu không phải phụ thân của hắn, nếu là nhi tử ruột nghe lời như thế thì sẽ có cảm giác gì?
Tiêu Dao Hầu thẳng người dậy:
- Tô Kính, ta mời Lâm Hoành Sơn đệ nhất kiếm khách biên quan bắc vực đến chỉ đạo võ kỹ cho ngươi. Bên binh bộ ta có thể kéo dài hai năm cho ngươi, chờ lúc ngươi mười tám tuổi phải vào Vũ Lâm, ta sẽ không phái luyện khí sĩ cho ngươi. Ngươi chỉ có hai thân binh, đến lúc đó tự giải quyết cho tốt.
Biểu tình trên mặt Tiêu Dao Hầu hơi lạ, dường như chán ghét hoặc như là giải thoát. Nói xong câu đó Tiêu Dao Hầu xoay người đi, để lại người trong phòng quỳ dưới đất không dám ngước lên nhìn.
Tô Kính cảm giác vết thương toàn thân lại đau, đau làm hắn rơi lệ.
Tử Đằng vội vàng bò dậy khẽ quát:
- Mau bưng thanh ngọc cao đến!
Mấy tiểu nha hoàn trông thấy Tô Kính đau toàn thân run rẩy, cũng luống cuống tay chân lấy một bàn ngọc từ ngoài cửa vào, trong bàn đựng một thứ như thuốc cao màu xanh nhạt cỡ móng tay, hơi rung rung.
Tám nha hoàn cởi giày leo lên giường, mỗi người cầm một chiếc khăn tay chấm chút thuốc cao trong bàn ngọc lau từ trán Tô Kính xuống dưới. Nơi thuốc cao xẹt qua liền không thấy đau nữa.
Tô Kính thầm thở phào, thứ này linh còn hơn thuốc phiện, không biết có tác dụng phụ gì không.
Tử Đằng vừa lau thuốc cao cho Tô Kính vừa nói:
- Thiếu gia đừng buồn, lão gia đang trong phút then chốt tu luyện, không kiềm chế được lực lượng trong người chứ không phải muốn bỏ mặc thiếu gia.
Khi Tử Đằng nói chuyện với Tô Kính thì hắn cảm giác cả người nàng mềm mại làm tâm tình của hắn thư giãn hơn. Bề ngoài Tử Đằng khoảng mười sáu, bảy tuổi, trông không chính chắn bằng thân xác của Tô Kính. Khuôn mặt còn non nớt nhưng toát ra mẫu tính có chút hấp dẫn.
May mắn cơ thể hỗn hợp cảm giác tê dại và đau đớn, nếu không hắn lõa thể bị một đám tiểu nha hoàn lau tới lau lui không chào cờ mới lạ.
Trong đầu nghĩ lung tung, ngoài miệng Tô Kính nói:
- Ta biết rồi Tử Đằng. Ài, lát nữa Tử Đằng đi nói với mẫu thân là ta muốn đổi bốn tiểu tư, hãy tìm bốn người xuất thân tập võ cùng ta. Bốn người kia...
Tô Kính nói một tràng dài không chịu nổi thở hổn hển.
Tử Đằng lộ nét mặt vui mừng, bảy nha hoàn khác nghe Tô Kính nói muốn đuổi bốn tiểu tư đi thì càng hớn hở.
Thiếu gia bị bốn người đó dạy hư, làm xằng làm bậy ở bên ngoài, hồi còn nhỏ thiếu gia không giống như vậy.
Tô Kính thầm thở dài, hắn hấp thu nhiều ký ức nên biết thế tử Tiêu Dao Hầu đối xử rất tốt với người hầu cạnh mình. Bốn tiểu tư không phải thứ tốt, ngoài mặt trung thành nhưng một bụng ý nghĩ xấu. Trong đó có một tên hình như muốn làm luyến đồng của thế tử.
Mấy năm Tiêu Dao Hầu không ở kinh thành phu nhân bế quan khổ tu, người hầu hơi phóng túng.
Tô Kính đuổi người chắc sẽ không khiến Tiêu Dao Hầu cảnh giác? Con người trải qua sống chết dù không thể nhìn thấu những thứ nhưng với tính cách của thế tử Tiêu Dao Hầu thì giận chó đánh mèo bốn người đó là bình thường.
Tô Kính thầm nghĩ đổi bốn người đi, hai người hầu cũ cũng đi, vú gìa duy nhất không còn, nhưng tám nha hoàn này thì khó đuổi.
Hơn nữa theo tính cách của thế tử cũ hơi nuông chiều tám nha hoàn. Đã giận chó đánh mèo tiểu tư rồi thì đành giữ lại nha hoàn, hơn nữa Tử Đằng dẫn đầu là phu nhân Tiêu Dao Hầu tự mình chọn cho thế tử, dù tương lai hắn thành gia lập nghiệp thì nàng vẫn sẽ đi theo hầu hạ.
Thiếp thân nha hoàn này có địa vị không thấp, nếu Tô Kính làm gì sai Tử Đằng có quyền lợi trực tiếp báo với phu nhân.
***
Sóng gió thế tử Tiêu Dao Hầu bị thương nhanh chóng chìm xuống, trong Ngọc Kinh thành không để lại lời đồn gì. Nên biết tin tức ban đầu là thế tử Tiêu Dao Hầu muốn hoan dâm với Thiên Ma nhưng bị thiên lôi đánh trúng, bị thiên đạo chán ghét vứt bỏ.
Đây là đả kích lớn với gia tộc luyện khí sĩ.
Nhưng Khổng Tước Đạo Cung trực tiếp phái người ra mặt đàn áp, lời đồn trên phố bị dập tắt, không ai muốn chống đối Đạo Cung. Hoàng đế cũng phái ngự y đến xem xét vết thương cho Tô Kính, không phát hiện dấu hiệu gì liên quan với Thiên Ma nên không hỏi nhiều nữa.
Hoàng đế không ngăn cản Khổng Tước Đạo Cung đàn áp thì những người khác ngầm hiểu còn đồn nhây nữa là không coi bệ hạ ra gì, vậy đừng mong kiếm ăn trong Ngọc Kinh thành.
Vết thương của Tô Kính dần chuyển biến tốt đẹp, đã hành động tự nhiên. Nhưng hắn bị cấm túc không được rời khỏi viện lạc mình cư ngụ, mỗi ngày Tô Kính có rất nhiều thời gian quen thuộc người bên cạnh, sửa sang lại ký ức của thế tử Tiêu Dao Hầu.
Thân thể của Tô Kính đã lành thì việc tu luyện võ kỹ không thể chậm trễ nữa, kế bên trạch viện của hắn đã sớm bắt đầu khởi công dựng lên một tòa mới cho hai phụ thân, nữ nhi Lâm Hoành Sơn vào ở, chờ xây nhà xong là có thể học võ.
Ba ngày Tô Kính đứng phía xa nhìn nóc nhà mới lắp, rút lại gỗ lót cũ, tối đa ngày mai là có thể vào ở, chờ buổi tối thêm mấy đạo phù cho căn phòng là xong.
Tô Kính không nghĩ ra làm sao để trở thành đệ tử thân truyền của Lâm Hoành Sơn.
Lâm Hoành Sơn bị Tiêu Dao Hầu điều đến chỉ xem như lão sư trên danh nghĩa của Tô Kính, không có nghi thức bái sư chính thức. Năng lực của thế tử có kém mấy cũng là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ.
Rất nhiều luyện khí sĩ học võ nhưng người chính thức bái sư thì như lông phượng và sừng lân, thân phận như thế tử càng chưa từng có ai bái sư.