Hồng Liên Bảo Giám

Chương 578: Chương 578: Thần Lâm phiền não (2)




- Chờ đợi sáu gia hỏa kia chết một nửa rồi nói sau. Trên chiến hạm địch ít nhất còn có hơn mười cường giả Kim Đan. Cường đại nhất chính là sáu người này.

- Hạm trưởng của bọn chúng có khả năng là Kim Đan tứ trọng.

- Như vậy không giống, sáu gia hỏa này là tín đồ Tà Thần, có thể mượn nhờ lực lượng Tà Thần cho nên sức chiến đấu rất khủng bố. Hạm trưởng cường đại hơn nữa cũng cần ta đối phó.

- Thật sự là nhàm chán. Nếu hảo hảo dùng binh sĩ đánh một hồi đã sớm giải quyết.

Bên trên bầu trời, phảng phất là vi nghiệm chứng Tô Mộ lời nói, một mảnh dài hẹp chiến hạm phù không bị hao tổn, hướng phía dưới trụy lạc. Có Tô Kính bên này, cũng có đối phương chiến hạm phù không.

Tô Kính bên này, bởi vì gần đây được ngũ hành đại pháo, tất cả công kích vũ khí lại sửa chữa qua, không còn là loại nhỏ hóa Ma Tinh Pháo với tư cách không chiến vũ khí. Lục đạo thần binh quân vốn không quá lý giải làm như vậy, nhưng là bây giờ, Tô Kính mỗi đầu loại nhỏ chiến hạm phù không, ít nhất tiêu diệt mười địch nhân, mới có thể rơi tan.

- Tô Mộ, đừng nóng vội, nếu như sáu gia hỏa này chết đi, vô địch hạm chính là của chúng ta.

- Vì cái gì?

- Ta cảm giác được, Mộ Ngân Mâu mang theo chiến sĩ của nàng tới.

Tô Kính trả lời.

- Tại sao ta không ảm giác được.

- Ta là Tô Kính, ta có tấm gương, ta là ca của ngươi.

Tô Mộ cười nói.

- Ah, nói như vậy chúng ta tạm thời bình yên vô sự?

- Đúng thế, nhìn xem là được.

- Cũng không nên lãng phí thời gian.

Tô Mộ nói xong sau đó kéo áo giáp trên người Tô Kính, ánh mắt nhiệt tình như lửa.

Thần Lâm đang ở trong khoang luyện khí, hắn tranh thủ đóng cảm giác với Tô Kính, yên lặng nói:

- Ta cũng không biết cái gì cả, ta không phát hiện cái gì cả, ta chính là khôi lỗi, ta không có ý thức của mình.

Khốn nạn!

Thần Lâm phiền muộn sau đó một cước đá văng khôi lỗi trơớc mặt, hắn đi tới đi lui trong phòng, tâm tình nôn nóng.

Các ngươi giày vò cái gì, vạn nhất ta bị người khác bắt lấy, đạt được những thứ này các ngươi còn không chết? Ah? Cũng không phải chết chắc, là nhất định bị tách ra, công chúa cũng không phải là ăn chay.

Chớ có liên lụy ta, thiếu gia, nếu ngươi bị giam lỏng thì ta cũng không tự do.

Nhân loại thật sự là không thể tưởng tượng nổi, loại chuyện này có ý gì? Nếu các ngươi tu luyện, ta còn có thể hiểu được, hiện tại cũng không phải đang tu luyện, chính là lãng phí thể lực, lãng phí tinh lực, lãng phí thời gian!

Thần Lâm cảm giác lồng ngực có hỏa diễm thiêu đốt nhưng lại không biết nên phóng xuất thế nào, càng không thể dập dắt. Hắn hung dữ đi vào trong một gian phòng, đối mặt với thần binh khôi lỗi khác và nói:

- Tiểu chút chít, cởi quần áo của ngươi ra.

- Thần Lâm đại nhân!

Thần binh khôi lỗi giật mình nhìn xem Thần Lâm.

- Không nên làm ra bộ dạng như thế, ta biết rõ, đều là xếp đặt thiết kế tốt, căn bản không phải ngươi nghĩ cách.

- Vâng, Thần Lâm đại nhân.

Thần binh khôi lỗi biểu lộ lập tức lạnh lùng, đây là biểu lộ tiêu chuẩn của máy móc.

- Dường như ngươi không có quần áo.

Thần Lâm nhìn khôi lỗi từ trên xuống dưới, trong nội tâm bỗng nhiên có suy nghĩ, về sau mình cũng có thể luyện chế một ít thần binh khôi lỗi, chế tạo càng tiếp cận nhân loại, xem không khác gì nhân loại nhưng cần dạng tài liệu gì?

Mình cũng có thể chế tạo nhiều thân thể phụ, đã có trận pháp thần kỳ của lục đạo thần giám tồn tại, linh hồn của mình cũng có thể tự do xuyên qua mỗi thân thể.

Khuyển Thập Lang lúc này đang ở chung phòng với Ưng Dương, hai người đang đánh cờ nhàm chán. Tô Kính lại bảo bọn họ nghỉ ngơi, bọn họ làm gì có tâm tư nghỉ ngơi.

Loại chuyện đánh cờ này phải tâm vô tạp niệm mới được. Trong nháy mắt Khuyển Thập Lang đã bị Ưng Dương giết hoa rơi nước chảy.

Tuy Ưng Dương cũng lo lắng nhưng cờ lực cao hơn Khuyển Thập Lang quá nhiều, chỉ cảm ứng bản năng, Khuyển Thập Lang hoàn toàn không là đối thủ.

- Ta nói Ưng Dương, ngươi cảm thấy, hiếu gia gần đây có phải hơi là lạ?

Lạ ở đâu?

- Ta cảm giác thiếu gia và tiểu thư tu luyện thứ tà môn gì đó!

- Tà môn?

- Ngươi thực không biết sao? Ngươi xem thiếu gia và tiểu thư biến mất sau đó đẳng cấp tăng lên, loại tốc độ này thật đáng sợ nhưng cảnh giới cảu hai người bọn họ rất ổn định, không có chút không thích ứng nào.

- Cũng không phải là thứ tà môn, Khuyển Thập Lang, ta tu luyện mới là thứ tà môn, nếu như thiếu gia đi nhầm đường, ta sẽ có cảm ứng. Thiếu gia không có vấn đề, nếu không phải thiếu gia nhắc nhở, ta chỉ sợ sẽ đi theo con đường của Phó Thanh Sơn.

Ưng Dương nghiêm mặt nói.

Dù sao hắn không có huyết mạch đặc thù giống như Khuyển Thập Lang, máu huyết trong người cao quý thuần khiết, hắn cũng không có nhiều tâm tư như Khuyển Thập Lang.

- Dù sao không bình thường, ta muốn đào móc chiều sâu một chút, nếu như phát hiện cái gì. . . .

- Thiếu gia sẽ làm thịt ngươi.

Ưng Dương lạnh như băng nói ra:

- Chúng ta đi theo tùy tùng thiếu gia, phải làm gì?

- Trung thành.

- Nếu như lão gia muốn bất lợi với thiếu gia thì ngươi làm thế nào?

- Tiêu diệt lão gia!

Khuyển Thập Lang không chút do dự trả lời.

- Vậy thì đúng, tất cả chúng ta ký thác vào thiêu gia, bí mật của thiếu gia phải không biết mới tốt. Bởi vì biết rõ lòng trung thành của ngươi mới là trọng yếu nhất.

- Vì cái gì?

- Nói cho ngươi biết, ngươi ngu xuẩn, cũng không hiểu biết.

- Ngươi nói ai là ngu xuẩn? Ngươi có tin ta hay không. . . .

Ba!

Trải qua nhiều năm như thế, bàn tay Ưng Dương lại rơi vào đầu Khuyển Thập Lang lần nữa, Khuyển Thập Lang lệ nóng doanh tròng.

Ta còn không phải đối thủ của vô liêm sỉ này!

Một tát này không nhẹ, đầu óc Khuyển Thập Lang hỗn loạn, chỉ nghe Ưng Dương nói:

- Nếu ngươi không ngu xuẩn thì làm sao bị ta giết thành như vậy?

Khuyển Thập Lang miễn cưỡng nhìn sang bàn cờ, lúc này mới phát hiện cờ đen của mình đã chết hết, cả bàn đều thua. Bại bởi Ưng Dương không kỳ quái nhưng không sót lại con cờ nào, đây cũng không phải là vấn đề cờ lực kém.

Tàu chỉ huy chạy ra mấy trăm dặm mới dừng lại, Vô Niệm ngồi sau sa bàn, tùy thời chờ đợi Tô Kính ra lệnh phát động phản kích. Hắn hiện tại thay thế Tô Kính, trở thành quan chỉ huy, trong lòng của hắn có phần kích động.

Hắn không muốn trốn nhưng hắn hiểu suy nghĩ của Tô Kính, không thể không trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.