Vô Niệm nhìn thấy được hình dáng của tượng Phật, kiên trì, nhấc tay làm một lễ tiết Đạo Môn.
- Ha hả, không cần sợ. Chiến tranh vừa mới bắt đầu. Ta ở thế giới Tiên Ma, chờ các ngươi.
Tượng Phật này nói xong câu đó, đột nhiên hóa thành bụi, lại chỉ là hình chiếu không thể tồn tại mãi ở tại thế giới này, cũng không có cách nào bảo vệ được tượng Phật của bản thân.
Tượng Phật này là một cánh cửa. Sau klhi tượng Phật hủy diệt, sau này Vô Niệm muốn mượn lực lượng để sử dụng nữa, cũng không thể nào làm được.
Trong bầu trời chỉ còn lại có một mảnh ánh sáng màu tử kim rực rỡ, dần dần tản đi.
Công tước Tạp Lạc Tư cảm nhận được một đòn mang tính hủy diệt này, trong lòng thầm kinh hoàng. Hắn đã không có cách nào hình dung. Nếu như một đòn kia đánh vào trên người của hắn, không quan tâm hắn có bí truyền Thần Ma gì, đều sẽ lập tức chết hẳn. Tử thần cũng không có cách nào cứu giúp. Linh hồn hắn sẽ tiêu tan, không thể truy tìm.
Hai chiếc chiến hạm bị hủy diệt. Trong vòng nửa năm, hắn cũng không có cách nào lại phát động công kích đối với mục tiêu. Trừ khi, hắn có nắm chắc, dựa vào binh lính của mình, đi chiến đấu với kẻ địch.
Không triệu hồi ra vong linh, lúc này hắn không có đầy đủ trăm vạn quân đội, làm thế nào có thể đấu lại với đối phương?
Bất đắc dĩ, công tước Tạp Lạc Tư chỉ huy số chiến hạm còn lại, nhanh chóng lui về phía sau, lại cũng không chịu tiếp chiến nữa. Trên mặt biển đại khái còn có khoảng hơn trăm vạn vong linh, tiếp tục phát động công kích mạnh mẽ. Chỉ là không có đến đại quân vong linh tiếp sau, trong trăm vạn vong linh này, tất cả lại không vượt quá lục cấp, cuối cùng đều sẽ bị quân đội của Tô Kính tiêu diệt.
Hơn nữa lần này không cần chiến đấu nữa. Mất đi vong linh chỉ huy, tuy rằng càng hung tàn hơn, nhưng không kết cấu, ở dưới sự công kích của quân đội, cho dù là binh sĩ của Sơ Xuân Quốc cũng có thể ứng phó được.
Tô Kính giao chiến trường cho Thần Lâm. Ở đây đã không có mưu kế gì biến hóa nữa. Vong linh cho dù liều mạng xung phong, các binh lính chính là tận lực phóng ra tên nỏ, đạn đá, còn có vòng sắt một cách hợp lý.
Luyện Khí Sĩ ở bên cạnh phối hợp tác chiến. Vào thời điểm nguy hiểm, phóng mấy cây đuốc, rơi vào vài đạo Lôi Thuật là được.
Đông Tần không thể so sánh được với quốc gia Tà Thần. Các binh lính đối những sinh vật vong linh nhìn như buồn nôn kia, chắc chắn sẽ không bởi vì hình tượng mà phải e ngại. Tuy rằng Sơ Xuân Quốc yếu ớt, nhưng đó cũng là so sánh với Đông Tần. Thời điểm lập quốc, cũng dựa vào chém giết sinh tử đánh xuống cơ nghiệp. Trong kẻ địch, cũng có các loại tín đồ thờ phụng các loại thần linh như tử thần.
Tô Kính lại để cho Luyện Khí Sĩ đặc biệt bồi dưỡng cảm giác của các binh sĩ đối với sinh vật quái dị. Bình thường làm ra các yêu thú khủng khiếp, dùng để huấn luyện dũng khí của binh sĩ. Thứ gì, ngươi nếu như thấy nhiều, sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa, cũng sẽ không khiếp sợ.
Đám người Tô Kính trở về Thông Thiên Tháp bên trong thành, tập trung tất cả phụ tá lại cùng một chỗ. Lần này Tô Kính lệnh cho phụ tá làm việc, dựa theo kết cấu bên trong Thông Thiên Tháp, quy hoạch khu vực thành thị.
Bọn họ phải quy hoạch, là Thông Thiên Tháp thượng tầng.
Ở các tầng lẻ của Thông Thiên Tháp, một ba năm bảy chín cứ thế đẩy lên, đều bố trí các công trình quân sự. Các phụ tá cần phải thiết kế là ở các tầng số chẵn. Tô Kính cho bọn họ một ít yêu cầu đại khái về kế hoạch, quy định trong một tháng, phải làm ra ba phương án.
Sau đó hắn lưu lại Tố Nhân Long và tướng lãnh quân sự, bắt đầu trao đổi vấn đề liên quan tới cải tiến trang bị của quân đội.
Lần chiến đấu này, tổn thất hơn vạn người. Tuy rằng phần lớn bị thương còn có thể khỏi bệnh trở về đơn vị. Nhưng đối với Tô Kính mà nói, cũng là một sự cảnh báo. Kẻ địch chẳng qua là hơn một trăm vạn vong linh mà thôi. Vong linh cường đại, đều trời đất xui khiến chết. Đối mặt với vong linh bình thường, binh sĩ trang bị đến tận răng vẫn phải chết không ít. Điều này đã nói rõ, trang bị do mình thiết kế vẫn có vấn đề.
Lúc này, Tô Mộ cũng chạy đến. Nàng nhận được tin tức cầu viện của Tô Kính, lệnh cho Quân Vô Tà dẫn dắt quân đội, chính nàng lại đi trước một bước, tới Thông Thiên Tháp, gặp Tô Kính.
Tô Kính bảo Tô Mộ cũng tham gia thảo luận, nói một câu về khuyết điểm của sáu đạo thần binh giáp và Ám Dạ Song Long Giáp. Vì sao, thời điểm gặp phải vong linh, lại xuất hiện nhiều tử thương như vậy.
Các tướng quân thủ hạ vẫn không nói gì. Tô Mộ nói:
- Đây là nguyên nhân ngươi yêu cầu quá cao. Ta xem qua hài cốt vong linh, ít nhất là hình dáng dẫn khí nhập thể. Lực công kích có thể đạt được kỳ Tiên Thiên. Đối mặt với kẻ địch như thế, lấy một chiến đấu với một trăm, tổn thất cũng không tính là lớn.
Tô Kính lắc đầu, nói:
- Không thể tính toán như vậy. Chúng ta có vũ khí tầm xa hợp lý, rất nhiều binh chủng phối hợp. Mà đám vong linh này coi như là một đám lộn xộn, một đám ô hợp. Lấy chiến tích một đấu với một trăm, ta hoàn toàn không hài lòng. Ta nghe nói, đại quân vong linh cũng giống như quân đội nhân loại, tồn tại kỷ luật nghiêm ngặt.
Các tướng lãnh Tố Nhân Long vừa nghe, tất cả đều giật mình. Bởi vì những vong linh này hỗn loạn, cho nên mới dễ đối phó. Không phải nói lực chiến đấu của bản thân của vong linh không tốt. Nếu như có kỷ luật, có chỉ huy, ngoại trừ trang bị không bằng quân đội của mình ra, những cái khác đều đã không có khác biệt.
Đại quân vong linh như vậy, đừng nói dựa vào binh sĩ lấy một đọ với trăm, có thể lấy một đấu vưới mười, cũng đã là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Tô Kính lại nói:
- Địa phương chúng ta muốn chinh phạt, là quốc gia Tà Thần. Nơi đó có rất nhiều tín đồ của thần linh điên cuồng. Đối mặt với đao thương, và vong linh, căn bản không có cảm giác sợ hãi. Chúng ta có lẽ sẽ tác chiến với rất nhiều quân đội như vậy. Hiện tại không nói trước muốn được vấn đề nằm ở chỗ nào. Chờ sau khi quốc gia Tà Thần xảy ra vấn đề, đã muộn rồi.
- Thiếu công kích không trung.
Tố Nhân Long lên tiếng.
Tô Kính gật đầu, hỏi ngược lại:
- Vì sao?
- Bởi vì năng lực công kích của đối phương đối với khoảng không quá mạnh mẽ. Chiến hạm di chuyển trên không trung của chúng ta, không dám tiến hành công kích đại quân vong linh ở phía trên không trung.
Vấn đề này, trả lời rất tốt. Một tướng lĩnh do Tô gia chiêu mộ tới nhìn Tô Kính nói.