Hồng Liên Bảo Giám

Chương 257: Chương 257: Thôi miên (Hạ) (2)




Một khôi lỗi giấy nằm sấp dưới đất là con bị Tô Kính khống chế, nó bỗng nhảy lên lưng thú khôi lỗi, sau đó Vô Ưu công chúa phát ra phù văn hình thoi to che trước mặt Tô Kính.

Ngọc phù đỏ trong tay khôi lỗi giấy nổ tung, đó là ngọc phù ẩn chứa lực lượng Chu Tước Chi Viêm. Người trẻ tuổi trên lưng thú khôi lỗi bị đánh lén nổ bay lên vừa lúc bay tới chỗ Tô Kính.

Sóng xung kích mạnh mẽ vụt qua, người trẻ tuổi đụng vào phù văn hình thoi, khuôn mặt xẹp xuống. Thú khôi lỗi gã cưỡi bị vụ nổ làm tan xương nát thịt, người trẻ tuổi chỉ lăn mấy vòng dưới đất rồi ung dung bò dậy, hai tay vuốt cái đầu teo lại, bóp nhẹ. Nơi ngón tay xẹt qua tổn thương lành lại.

Sau lưng người trẻ tuổi thủng cái lỗ to lộ ra một phù văn lơ lửng bên trong, mơ hồ thấy qua cái lỗ nhỏ trước ngực.

Ngọc phù nổ nhưng dù gì không phải Chu Tước ngọc phù thật, không thể giết chết người trẻ tuổi.

Tô Kính không đuổi đánh, sau khi phù văn hình thoi tan biến hắn cúi đầu nhìn người trẻ tuổi dưới đất:

- Nếu ngươi muốn giết chúng ta thì đã sớm ra tay, không cần làm chuyện rườm rà đến bây giờ, còn chạy ra nói nhảm với ta. Đúng vậy, ngươi có thể giết chết chúng ta, nhưng sau khi giết chúng ta thì ngươi cũng không sống nổi đúng không?

Người trẻ tuổi sửng sốt sau đó cười ưu nhã:

- Đúng vậy! Nhưng sống chết không phải chuyện gì lớn với ta, vì ta đã sống đủ lâu rồi.

Tô Kính hỏi:

- Ngươi là ai?

- Ta là ai?

Người trẻ tuổi cười khẽ:

- Các ngươi ở trong bụng của ta còn hỏi ta là ai? Hỡi bị khách không mời mà đến, chúng ta có thể làm giao dịch không?

Tô Kính hỏi:

- Ngươi biết nguyên tắc cơ bản của việc giao dịch không?

Người trẻ tuổi lắc đầu nói:

- Không biết.

Từ lúc gã sinh ra đến bây giờ đã mấy chục vạn năm, gặp kẻ địch nào cũng chỉ một hơi cắn, chưa bao giờ cần giao dịch. Của ta thuộc về ta, của ngươi cũng là của ta.

- Nguyên tắc giao dịch cơ bản là hai bên giao dịch đều có lợi, nếu ngươi chỉ muốn lợi mà không có ích gì với chúng ta thì miễn bàn.

Người trẻ tuổi không kích động, hỏi:

- Vậy sao, thế các ngươi muốn được lợi gì?

Người trẻ tuổi chưa trải qua xã hội, không hiểu biết cung kính có ý nghĩa gì, gã cảm thấy Tô Kính, Vô Ưu công chúa biểu hiện như vậy là bình thường.

Vô Ưu công chúa chọt mạnh eo Tô Kính, nàng biết rõ sinh vật như vậy có uy hiếp chỉ vô dụng, nếu không đồng ý thì nàng và hắn sẽ từ không gian yêu dị đi tới bao tử yêu thú. Dung dịch tiêu hóa cường đại đó không phải thuật đạo đẳng cấp như bọn họ chống cự nổi. Vô Ưu công chúa biết tại sao yêu thú muốn đàm phán, vì dù thế giới này không hủy diệt cũng sẽ bị phụ thân thu phục, đến lúc đó thiên đạo pháp tắc của thế giới sẽ biến đổi lớn.

Yêu thú không sợ chết nhưng nó sợ tương lai không biết.

Tô Kính không yêu cầu gì quá đáng, nói thật với người trẻ tuổi:

- Ta phải trước tiên biết ngươi muốn cái lợi gì thì mới nêu ra điều kiện tương ứng được.

Người trẻ tuổi nhíu mày nói:

- Xem ra không dễ bàn, hay là nữ oa nhi kia, ngươi giết tên này rồi ta bàn với ngươi chịu không?

Vô Ưu công chúa không trả lời, nàng điều khiển thú khôi lỗi nhấc chân đạp người trẻ tuổi.

Thú khôi lỗi được Vô Ưu công chúa điều khiển, Tô Kính không thể ảnh hưởng nó. Nên thú khôi lỗi giẫm một cước làm hắn thấy sướng cả người.

Thái độ của Vô Ưu công chúa thật kiên quyết, thà rằng không bàn giao dịch chứ quyết không bỏ Tô Kính. Tuy nguyên nhân lớn nhất là Vô Ưu công chúa không chấp nhận bị kiềm chế, nhưng nếu Tô Kính không quan trọng thì nàng vẫn sẽ suy xét một chút.

Người trẻ tuổi chỉ lùi một bước đã thoát khỏi công kích này.

Vô Ưu công chúa hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi đừng đắc ý, ta nể mặt phụ thân của ngươi thôi.

Tô Kính cười cười, không phản bác. Nữ nhân lúc nói không đúng lòng mà ngươi còn trả treo thì rất dễ trở mặt.

Người trẻ tuổi thấy ly gián không được chỉ cười nói:

- Đừng giận, chỉ thử nghiệm thôi. Ta từng ăn mấy người, các ngươi cũng biết Thâm Uyên không yên ổn, từng có nhiều dị tộc vào làm Thâm Uyên rối tung lên.

Vô Ưu công chúa sắc mặt âm trầm nói:

- Đương nhiên ta biết.

Kêu nàng giết vị hôn phu? Loại chuyện này không có trong giáo dục Vô Ưu công chúa học từ nhỏ. Nếu Tô Kính phải chết cũng nên chết trên tay nàng, dù hắn phạm sai thì không đến lượt người khác trừng phạt.

- Có thể đi vào Thâm Uyên, đến tận trung tâm lòng đất đều là kẻ lợi hại. Ta đã ăn mấy chiến sĩ, thậm chí có một hòa thượng, trước khi chết ít ai không sợ hãi. Tại sao hai ngươi không sợ?

Tô Kính sửng sốt, hắn phát hiện cảm xúc của mình thật sự không sợ, chỉ hơi căng thẳng. Đối mặt cái chết có sợ cũng vô dụng, nhưng sợ hãi là bản năng của con người. Bản năng này không theo đại não điều khiển, nghe nói một người lúc bị mãng xà to nuốt, vào cổ họng mãng xà thì sẽ tự động rơi vào trạng thái hôn mê.

Đây là bản năng, tránh cho linh hồn gặp tổn thương lớn hơn nữa. Sợ hãi cũng vậy, trước khi chết vạn vật đều giống nhau. Tại sao hắn không thấy sợ?

- Thôi, chuyện này không ý nghĩa gì, miễn thảo luận. Thứ ta muốn rất đơn giản, khi thế giới này bị hủy diệt ta muốn dời ra ngoài, đi không gian mà mình có thể tiếp tục sống, tốt nhất là Thâm Uyên khác. Nếu thế giới này đổi chủ, thay đổi quy tắc thì ta hy vọng được nhìn căn nguyên quy tắc một lần, để lực lượng của ta không tiếp tục suy yếu đến cuối cùng bệnh chết.

Tô Kính kinh ngạc hỏi:

- Ngươi không muốn bảo vệ thế giới này sao?

- Tại sao phải bảo vệ thế giới này?

Yêu thú biến ra người trẻ tuổi lấy làm lạ nhìn Tô Kính:

- Thế giới này không tốt chút nào, khắp nơi là lửa, dung nham, các loại bò sát đáng ghét. Thế giới người lùn còn tốt hơn Thâm Uyên, nếu ta không phải đã thành thần

thì rất muốn biến thành nhân loại hoặc tinh linh, đi nơi nào mát mẻ. Ta tiếc thần cách của mình, nếu thần cách bị tách ra thì ta không thể hưởng thụ mấy cái kia.

Tô Kính không hiểu người trẻ tuổi nói gì, Vô Ưu công chúa thì biết rõ. Vô Ưu công chúa không ngờ đối phương là thần linh bản xứ. Thần linh bản xứ tương đương với Địa Tiên trong luyện khí sĩ, chỉ yếu hơn phụ thân nàng một chút, nếu nó liều mạng chưa chắc phụ thân nàng làm gì được nó.

Vô Ưu công chúa nhìn tấm lưng Tô Kính, lòng do dự. Có vài thứ không biết nên cho Tô Kính biết không, theo kế hoạch của phụ thân thì hắn phải đến Kim Đan mới có tư cách tham gia vào kế hoạch.

Ngày đó cần chờ mấy trăm năm nữa.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.