Dựa vào đại quý tộc được càng nhiều tài nguyên tu luyện.
Hoàng đế bệ hạ sẽ không ngăn cản kiểu đấu đá lẫn nhau này sao? Đương nhiên không rồi, nếu quý tộc, luyện khí sĩ, mười hai Đạo Cung trong Ngọc Kinh thành sống chung hòa bình thì bệ hạ mới là người không đồng ý.
Lâm Tạ Hồng đứng sau lưng phụ thân, cúi đầu nhỏ. Nếu không tại nàng thì phụ thân không cần hiệu trung với Tiêu Dao Hầu, hiệu trung một quý tộc và hiệu trung cả nước là hai việc khác nhau. Từ nay trên người Lâm Hoành Sơn sẽ dán nhãn Tiêu Dao Hầu, tất cả kẻ thù của Tiêu Dao Hầu sẽ là kẻ thù của Lâm Hoành Sơn.
Lâm Tạ Hồng quyết tâm đi về phải tu luyện ngũ đại pháp chú của Binh gia, khi đó Tiêu Dao Hầu muốn khóc cũng không kịp. Đồ đệ của gã là đệ tử Binh gia?
Tâm tình của Lâm Tạ Hồng trở nên tốt hơn, khóe môi cong lên, mặt mày vui vẻ.
Phụ thân của Tô Kính sắp xui xẻo.
Tuy Lâm Tạ Hồng còn nhỏ nhưng nhìn thấu sống chết, nàng là nữ nhi của Lâm Hoành Sơn, số phận này không thể thay đổi. Lâm Tạ Hồng nghĩ thông rồi thì bước ra từ sau lưng Lâm Hoành Sơn, lạy hướng Tiêu Dao Hầu.
Tiêu Dao Hầu cố gắng thu giấu lực lượng của mình, nói với Lâm Hoành Sơn:
- Hiện giờ ta không thể tự mình chỉ đạo tiểu cô nương. Vậy đi, mỗi ngày giờ dần kêu nàng đi tìm phu nhân tu hành hai canh giờ, Đại Quản Gia sẽ cho nàng lệnh bài thông hành. Nghi thức bái sư thì chọn ngày hai mươi tám tháng bốn đi.
Phụ thân, nữ nhi Lâm Hoành Sơn không thể ở lâu trong thư phòng của Tiêu Dao Hầu, hai người được tiễn ra ngoài. Nữ nhân mặc váy đen quay người đi đến trước mặt Tiêu Dao Hầu, phun ra một hạt châu đặt vào tay gã.
Hạt châu màu mờ nhạt chỉ to cỡ móng cái, hơi xám. Tiêu Dao Hầu nhận lấy siết chặt hạt châu, vẻ mặt vui mừng.
- Quả nhiên là giao long ngàn năm, giao việc này cho nàng làm là đúng, không cần trả thứ đó lại, thưởng cho nàng.
Nữ nhân váy đen mừng rỡ.
Tiêu Dao Hầu nói tiếp:
- Nàng tạm thời đừng đi đâu, sau này ở trong phủ bảo vệ an toàn cho Kính nhi. Nhưng nàng không được vào viện tử của Lâm Hoành Sơn, nghe rõ chưa?
Nữ nhân váy đen kéo váy dài khuỵu gối hướng Tiêu Dao Hầu:
- Rõ thưa lão gia.
Nữ nhân mặc váy đen rời đi, Bích Nhãn Thần Nha lập tức từ ngoài khung cửa sổ bay vào đáp xuống lòng bàn tay Tiêu Dao Hầu. Thực lực của Bích Nhãn Thần Nha mạnh hơn nên không quá e ngại uy áp từ khí thế trên người Tiêu Dao Hầu, nên mới dám gần gũi gã như vậy.
- Nha đầu, lần trước phu nhân nói muốn Nguyên Thùy Vũ vào kinh ta đã lo xong rồi, kêu Nguyên Thùy Vũ đến gặp ta đi.
- Ta đi ngay thưa lão gia, nhưng ta ở Lôi Sơn nuôi hai bầy yêu vật đã thành hình , lão gia có muốn đi xem không? Nên đặt luật trước không thì mấy này yêu vật kiệt ngạo bất thuần, tương lai không dễ dàng chỉ huy.
Bích Nhãn Thần Nha vốn là yêu vật, nó nuôi hai bầy yêu quái thay Tiêu Dao Hầu mà không có chút suy tính cho đồng loại của mình.
Dưới gấu váy của Bích Nhãn Thần Nha là mắt cá chân trắng nõn đeo sợi xích màu đen có tấm thẻ vàng vuông vức, đó là đạo khí Tiêu Dao Hầu dùng để khống chế nó.
- Đưa sách tranh cho ta.
Bích Nhãn Thần Nha lấy một ngọc phù màu đỏ ra giao cho Tiêu Dao Hầu:
- Vâng thưa lão gia!
Tiêu Dao Hầu quét thần niệm qua, chọn dấu ấn nguyên thần của hai yêu vật, rút ra đưa vào trong hai viên trân châu màu đen.
Tiêu Dao Hầu nói với Bích Nhãn Thần Nha:
- Nha đầu, ta chọn hai yêu vật này cho Kính nhi, nội đan giao long mà Cầm Thường tìm được hãy đưa cho con khuyển yêu, ưng yêu thì ngươi đi Huyền Không Tự một chuyến, cầm theo thư của ta xin một viên Hắc Ám Xá Lợi. Hai vật nhỏ này coi như có tư cách chạy chân cho Kính nhi.
Bích Nhãn Thần Nha nhún vai, đôi tay biến thành cánh chim nhanh như tia chớp bay ra ngoài khung cửa. Huyền Không Tự xa ở đông bắc, bên ngoài Dực châu.
Trong Đông Tần đế quốc cảnh không có hòa thượng, phật môn không nằm trong bách gia, không bị Đạo Môn diệt tuyệt, nhưng cũng bị trục xuất khỏi Thần Châu. Nên đại quý tộc Đông Tần đế quốc có nhu cầu gì đến cửa xin thì phật môn không dám từ chối.
Tiêu Dao Hầu tượng trưng cho chút quà làm trao đổi là được, Hắc Ám Xá Lợi là thứ vô cùng quý giá đối với phật môn, nó không chỉ là tượng trưng. Hắc Ám Xá Lợi càng là bảo bối đối với yêu tộc bay, đặc biệt là yêu quái như Xích Vĩ Thần Ưng, bẩm sinh thân thể yếu ớt ảnh hưởng tốc độ của nó. Nếu có Hắc Ám Xá Lợi thì Xích Vĩ Thần Ưng sẽ hình thành yêu thân kim cương, tốc độ gần bằng Bích Nhãn Thần Nha.
Nghĩ đến đây Bích Nhãn Thần Nha hơi ghen tỵ, nó đi theo Tiêu Dao Hầu nhiều năm nhưng không được một viên xá lợi, tiểu yêu kia có tài đức gì mà chưa thấy lập công đã được ban thưởng Xích Vĩ Thần Ưng.
Bích Nhãn Thần Nha phát ra tiếng rít giận dữ trên chín tầng trời:
- Két!
Bích Nhãn Thần Nha phun ra ngọn lửa xanh biếc, nó hóa thành vệt lửa đen trên bầu trời.
Tiêu Dao Hầu nhìn cửa sổ, Bích Nhãn Thần Nha đã bay ra mấy chục dặm nhưng gã còn cảm giác được ghen ghét trong lòng yêu vật này.
Tiêu Dao Hầu bật cười, biết ghen tỵ là tốt, dạo này Bích Nhãn Thần Nha bắt đầu hơi càn rỡ. Yêu vật có trung thành đến mấy nếu ngươi gần gũi với nó nhiều sẽ sinh ra vấn đề, nếu không giở trò thì chúng nó không phải là yêu nữa.
Luyện khí sĩ nuôi dưỡng yêu vật thường là để làm tử sĩ, chỉ có cường giả Kim Đan giống Tiêu Dao Hầu mới sử dụng yêu vật như luyện khí sĩ. Trừ trên người mang minh bài thân phận đẳng cấp đạo khí ra những yêu vật có địa vị không thấp trong Hầu phủ. Minh bài thân phận là để bảo đảm yêu vật chấp hành nhiệm vụ không bị người Đạo Cung theo dõi bắt lấy.
Trên thế giới này trảm yêu trừ ma chỉ nhằm vào yêu quái hoang dã.
Phụ thân, nữ nhi Lâm Hoành Sơn quay về chỗ ở của mình. Tô Kính đã nằm trong viện ngước nhìn trời, người kiệt sức. Mới chưa đến nửa canh giờ Tô Kính đấu với đám khôi lỗi tới mức mệt rã rời. Tô Kính cứ nghĩ những khôi lỗi chỉ phối hợp sắc bén, giờ xem ra là do kỹ năng chiến đấu của hắn quá tệ, đấu đơn mà không đánh lại khôi lỗi.
Lâm Tạ Hồng nói hắn là phế vật không xem như nhục mạ, cay đắng thừa nhận nàng nói là thật.
Ngoài viện, Tử Đằng mang theo Bạch Anh từ xa nhìn Tô Kính, hắn không cho nàng vào viện. Tô Kính đánh nhau với khôi lỗi cực kỳ nguy hiểm, làm trái tim Tử Đằng treo cao.
Tử Đằng biết loại khôi lỗi trong đế quốc có thuộc tính gì, nếu dùng ngọc bội không chế thì kéo dài khoảng hai giây. Có mấy lần Tô Kính mạo hiểm suýt bị đâm thủng người, Tử Đằng nhìn mà đổ mồ hôi.