Tô Kính đọc xong bài thơ mặt Lâm Tạ Hồng đỏ hồng không lên tiếng. Lâm Hoành Sơn hơi cau mày rồi giãn ra tựa như sóng nước nhẹ.
Thế tử Tiêu Dao Hầu này khác hẳn với trong tin đồn.
Xuân hồng cánh hoa tàn trong vườn, Lâm Hoành Sơn chưa từng nghe qua câu này, chắc Tô Kính tự nghĩ ra. Tuổi còn nhỏ mà sao có thể nghĩ ra câu như vậy?
Đời người hận dài, hận nước chảy về đông. Đời người hận dài, hận nước chảy về đông...
Lâm Hoành Sơn hơi thẫn thờ rồi nhướng mày liếc ngoài cửa sổ:
- Tô Kính, ngươi đi về trước, có gì chờ ngày mai nói sau.
Nói xong Lâm Hoành Sơn giơ tay lên, Tô Kính cảm giác giống như cưỡi mây về gió bay ra khỏi cửa sổ lên nóc nhà. Tô Kính cảm giác người nhẹ hẫng, phù giấy vàng trên chân hắn đã mất tác dụng, cáin ày là lực lượng của Lâm Hoành Sơn. Tô Kính muốn đứng vững chút nhưng bị lôi chạy nhanh trên nóc nhà một hơi lao vào phòng ngủ mới dừng lại.
Trong bóng tối có tiếng quạ kêu trong rừng tre phía xa.
- Quác!
***
Tô Kính bỗng dưng bị đưa về, hắn không biết Lâm Hoành Sơn có ý gì. Có lẽ bên Tiêu Dao Hầu phát hiện chỗ ở của hắn kỳ kỳ nên phái người đến điều tra.
Chuyện nên làm Tô Kính đã làm, còn lại là bắt đầu học võ, tu luyện Tô Kính khoa học phân tích thế cục, cảm thấy không có gì phải lo lắng nữa Tô Kính từ cửa sổ mặt sau trò vào phòng ngủ, cởi áo khoác lặng lẽ lên giường.
Nha hoàn ở bên ngoài phòng đã ngủ nhưng Tô Kính còn thao thức, hắn sưu tầm ký ức của thế tử Tiêu Dao Hầu tới lui tìm kiếm tin tức về Binh gia.
Thế tử đúng là phế vật, tri thức liên quan chư tử bách gia ít đến tội, Tô Kính dùng cách luyện khí sĩ lục tìm ký ức nửa canh giờ nhưng không tìm được thứ gì hữu dụng.
Tô Kính ngẫm nghĩ, tìm kiếm việc liên quan Vũ Lâm quân, tin tức về Vũ Lâm quân thì nhiều.
Tô Kính lần nữa thầm khinh thường, thế tử Tiêu Dao Hầu quan tâm tin tức về Vũ Lâm quân vì tử đệ quý tộc Đông Tần đế quốc đến mười sáu tuổi sẽ bị bắt tham gia vào Vũ Lâm quân phục dục.
Thế tử Tiêu Dao Hầu nghiên cứu rất nhiều pháp luật Đông Tần để tìm cách nào đó thoát khỏi binh dịch.
Trong mắt tử đệ quý tộc khác đây là chuyện vô cùng vinh diệu nhưng thế tử Tiêu Dao Hầu không dám làm. Nên biết làm thế tử, gã đã không có hy vọng kế thừa tước vị Tiêu Dao Hầu, vì Tiêu Dao Hầu Kim Đan lục trọng sẽ không chết trước thế tử. Vậy thế tử muốn trở nên nổi bật, kiếm công danh thì cách trực tiếp nhất là lập quân công trong Vũ Lâm quân.
Công danh, tước vị của Đông Tần đế quốc đều là lợi lộc thật sự.
Ví dụ Tiêu Dao Hầu Tô Dương, nhất đẳng hầu tước, thế tập võng thế, ban thưởng cho bốn tòa linh trì, trấn thủ Nam Cương mười năm lại được ban thưởng hai tòa linh trì. Gia phong Đại Tư Mã, thống lĩnh quân sự trong thiên hạ, lại ban thưởng hai tòa linh trì.
Tám tòa linh trì khiến biết bao luyện khí sĩ hâm mộ ghen tỵ.
Luyện khí sĩ tu hành không thể rời xa nguyên khí thiên địa, linh trí là thứ liên tục không ngừng cung cấp linh khí thiên địa. Không được hoàng đế cho phép mà kiến tạo linh trì là phi pháp.
Đông Tần đế quốc phạt rất nặng, tự tạo linh trì thì xét nhà tru diệt mười tộc.
Linh trì là tài nguyên quan trọng nhất của luyện khí sĩ, vì nguyên khí thiên địa toàn đế quốc số lượng có hạn, hoàng thất đế quốc không cho phép luyện khí sĩ rút quá nhiều để tu luyện, phải giữ cân bằng, nếu không quốc gia tiêu đời.
Phân phối cho ai hoặc không dù là hoàng đế cũng không thể tự quyết định, mọi chuyện đều xét theo pháp luật Đông Tần. Tiêu Dao Hầu có tám tòa linh trì, trong Ngọc Kinh thành trừ hoàng thất và mười hai Đạo Cung ra xem như hào môn số một.
Với tình hình thân thể Tô Kính nếu mỗi ngày tu luyện trong linh trì mà không đi đâu thì tốc độ sẽ tăng lên gấp chục lần.
Nếu không phải linh trì xem như tài nguyên toàn gia tộc, Tiêu Dao Hầu cũng không thể độc chiếm thì gã sớm làm như vậy.
Công huân của Tiêu Dao Hầu là nhờ toàn gia tộc ủng hộ mới tạo ra, khi phân phối ích lợi gã không thể chỉ ưu tiên một mình Tô Kính.
Hoàng thất Đông Tần đế quốc dựa vào cách phân phối linh trì cột chặt toàn gia tộc vào xe chiến đế quốc, khai cương khoách thổ, chinh chiến bát phương cho đế quốc.
Làm thế tử Tiêu Dao Hầu muốn lấy tài nguyên gia tộc như linh trì thì cách hữu hiệu nhất là vào Vũ Lâm quân kiến công lập nghiệp, nhưng thế tử Tiêu Dao Hầu chỉ muốn tránh né.
Loại người này nếu không bị sét đánh cũng chỉ là thứ lãng phí lương thực.
Từ khi đoạt xá đến nay Tô Kính vốn không có cảm giác áy náy, hiện tại càng sảng khoái.
Ngươi không chịu tiến tới, lão tử muốn sống thật tốt. Thế giới tuyệt vừoi có thể tu luyện thành tiên này được xuyên vào tựa như trúng số, đừng mơ sẽ có lần tiếp theo.
Tâm tình Tô Kính bình ổn lại, Lâm Hoành Sơn đưa vào lực lượng cũng biến mất khỏi người hắn. Cảm giác rã rời xâm nhập, Tô Kính gục đầu thiếp ngủ.
***
Sáng sớm hôm sau, nhị quản gia đến chờ ở trạch viện của Tô Kính. Phòng cách vách đã xây xong, phụ thân, nữ nhi Lâm Hoành Sơn dọn vào, tuy không cần nghi thức bái sư nhưng không thể bỏ qua lễ tiết cơ bản.
Tô Kính bị đám nha hoàn tẩy rửa từ trong ra ngoài, thay quần áo chính thức rồi được mang vào trạch viện mới xây xong.
Lâm Hoành Sơn đã ngồi trên ghế, Tử Đằng mang theo nha hoàn cầm hộp thức ăn theo sau lưng Tô Kính. Theo nhị quản gia chỉ điểm, Tô Kính kính trà cho Lâm Hoành Sơn, đưa bốn phần thức ăn sáng, hai món trái cây.
Lâm Tạ Hồng ngoan ngoãn ở bên cạnh, chờ Tô Kính hết bận mới đưa lên ly trà đáp lễ.
Tô Kính cười nhận lấy, xúc cảm ấm tay, hắn không cảnh giác uống hết một hơi. Ai ngờ nước trà cực đắng, Tô Kính bình tĩnh nuốt xuống, nói cảm ơn sư muội.
Khóe môi Lâm Tạ Hồng co giật, thầm tin tưởng thế tử Tiêu Dao Hầu là kẻ mặt người dạ thú, ngụy quân tử.
Biết làm thơ thì sao, cái gọi là nhã nhặn bại hoại là người này đây, hừ hừ.
Tô Kính không biết thứ hạng của mình trong lòng tiểu sư muội lại rớt xuống, hắn cung kính đứng trước mặt Lâm Hoành Sơn.
Lâm Hoành Sơn kêu lên:
- Thế tử.
Nhị quản gia cười híp mắt ngồi ở bên cạnh, mở miệng nói:
- Lâm tiên sinh, ngươi có thể gọi thẳng tên của thế tử, đây là Hầu gia dặn.
Lâm Hoành Sơn ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Vậy sao được?
- Không sao, Hầu gia còn muốn ta hỏi tiên sinh thế tử tập võ, tiên sinh có cần thứ gì đặc biệt phụ trợ không? Lâm tiên sinh cứ nói, Hầu gia sẽ tìm đến cho.