Hồng Liên Bảo Giám

Chương 16: Chương 16: Ý của phu nhân (2)




Đại Quản Gia không nói nữa, gã nói không đáng giá là vì Tiêu Dao Hầu trả giá quá lớn chỉ vì làm món đạo khí hộ thân cho nhi tử, nếu Tiêu Dao Hầu dùng cho mình là có thể nhanh chóng đột phá cảnh giới Kim Đan lục trọng.

Thấy Đại Quản Gia muốn nói lại thôi, Tiêu Dao Hầu mỉm cười nói:

- Dù thế nào thì Tô Kính là nhi tử của ta, chờ sau này ngươi sẽ hiểu, giowf hãy đi làm việc.

Đại Quản Gia nhận lấy Hoàng Đình Thần Ngọc bỏ vào không gian giới chỉ, lui ra thư phòng:

- Vâng thưa lão gia.

Khi Đại Quản Gia đi ra ngoài luôn cúi đầu thầm nghĩ: Lão gia làm vậy là sao?

Sau khi Đại Quản Gia rời đi Tiêu Dao Hầu xem bản đồ một lúc, nhìn ngoài cửa ổ mưa dần to. Tiêu Dao Hầu đứng dậy đến gần, đẩy mở cửa sổ, nước mưa như sợ sát khí trên người gã, không có giọt nào thổi vào phòng.

Tiêu Dao Hầu nhẹ vỗ tay, một bóng đen từ trên trời giáng xuống bay vào thư phòng, đậu trên vai gã. Bóng đen khép cánh, bùm một tiếng lông chim nổ tung hóa thành đoàn sương khói, chớp mắt biến thành một mỹ nhân cao chưa đến một thước nhảy xuống vai Tiêu Dao Hầu, rơi vào lòng bàn tay gã.

Tùy ý biến hóa là đại yêu đã kết yêu đan, đệ nhất nhân tài dưới tay Tiêu Dao Hầu, Bích Nhãn Thần Nha.

Tiêu Dao Hầu nâng Bích Nhãn Thần Nha biến hình người trong lòng bàn tay của mình, cúi đầu hỏi:

- Nha đầu, phu nhân có ý gì?

Bích Nhãn Thần Nha nhẹ nhàng xoay người, hé môi son:

- Phu nhân nói cứ làm theo ý của người.

Tiêu Dao Hầu sửng sốt, gã không ngờ có thể thuyết phục phu nhân dễ vậy.

Nguyên Lăng Hồng giống như Tiêu Dao Hầu đều là luyện khí sĩ Kim Đan kỳ. Nàng xuất thân Nguyên gia, địa vị ở Tịnh châu tương đương với địa vị của Tô gia trong Dực châu. Tình cảm phu thê không tệ nhưng có một số việc Tiêu Dao Hầu không thể tự tiện quyết định, phải bàn bạc với phu nhân.

Ví dụ về vấn đề Tô Kính, Tiêu Dao Hầu muốn làm thế nào phải được phu nhân đồng ý.

Tiêu Dao Hầu vốn tưởng chuyện này rất khó khăn chẳng ngờ Bích Nhãn Thần Nha mang về trả lời như thể đây chỉ là việc nhỏ bé không đáng kể.

Tiêu Dao Hầu thuận miệng hỏi:

- Phu nhân còn nói cái gì?

- Phu nhân nói...

- Đừng úp mở nữa, nói nhanh!

Tiêu Dao Hầu không kiềm được sát khí, tay siết lại bóp ngang eo mỹ nhân linh lung nhỏ xinh, quần áo rách toạc.

Bích Nhãn Thần Nha kinh kêu vội nói:

- Phu nhân muốn một huynh đệ nhà mẫu thân mình đến Ngọc Kinh thành, bên Trích Tinh môn thiếu một Đô Úy.

Tiêu Dao Hầu thả lỏng tay ra, cau mày nhìn Bích Nhãn Thần Nha:

- Là Nguyên Bạch Vũ hay Nguyên Hồng Vũ?

- Là Nguyên Thùy Vũ.

- Nguyên Thùy Vũ?

Tiêu Dao Hầu kinh ngạc hỏi:

- Sao hắn đến Ngọc Kinh thành?

Nguyên Thùy Vũ là đường đệ của phu nhân Tiêu Dao Hầu, từ nhỏ không thích ở trong nhà, tuổi còn trẻ chạy đến Mang Sơn bái sư học nghề, tiêu dao tự tại, không hỏi chuyện trong trong gia tộc.

Nguyên gia không muốn trêu vào đám người điên Mang Sơn nhưng để mặc Nguyên Thùy Vũ đi, tuy Ngọc Kinh thành là nơi tu hành tốt cho luyện khí sĩ nhưng cũng là vòng thị phi, chốn danh lợi. Linh khí Đạo Cung nơi này có đậm mấy nếu luôn bị việc bên ngoài làm phân tâm sẽ không tốt cho chuyện tu hành.

Bích Nhãn Thần Nha không thể trả lời, vì không biết chuyện về Nguyên gia cũng không dám đi thám thính.

Tiêu Dao Hầu chậm rãi gật đầu ném Bích Nhãn Thần Nha ra cửa sổ. Bích Nhãn Thần Nha vung hai tay hóa thành cánh chim chớp mắt lao vào tầng mây mất hút.

Tiêu Dao Hầu nhìn tầng mây, chợt nói:

- Nha đầu hãy đi làm chuyện kia, Diệp Thiêm Thanh Dương cung không biết tại sao khó xử với ta, ta muốn biết Diệp Thiêm tự ý làm hay có người ra lệnh. Chuyện này liên quan đến Đạo Cung, ngươi đừng cứng rắn làm, hãy điều tra từ từ.

Mưa như trút nước, tầng mây truyền đến tiếng hót cao vút, vị trí của Bích Nhãn Thần Nha đã cách hai dặm.

***

Trời mưa một ngày, sắp vào mùa hè, nguyên Ngọc Kinh thành không lạnh hơn vì cơn mưa ngược lại khiến người thấy sảng khoái nhiều.

Tô Kính xuyên qua đến thế giới này lần đầu tiên ngủ ngon, mơ giấc mơ đẹp. Tô Kính mơ thấy văn phòng của mình, vi tính của mình, và giấy nháp tỏa mùi hương tre gỗ, những mô hình chưa hoàn thành...

Tô Kính mở mắt ra, lòng hơi chua xót.

Lâu như vậy lần đầu Tô Kính hiểu rằng hắn không thể quay về Trái Đất, đây đúng là điều khiến người cảm thương.

Lam Mân sai nha hoàn thay đồ cho Tô Kính:

- Thiếu gia dậy rồi, Đại Tiên Sinh ở bên ngoài đã chờ một khắc.

Mấy tiểu nha đầu luống cuống tay chân, không phải bởi vì Tô Kính mà sợ Đại Tiên Sinh chờ bên ngoài lâu sẽ giận.

Nhị Tiên Sinh rất thân thiện nhưng Đại Tiên Sinh thì không, mới trở về chưa vài tháng đã phạt nhiều gia phó. Người hầu trong Tiêu Dao Hầu phủ bị Nhị Tiên Sinh đổi hơn một nửa. Người như vậy lại rất được phu nhân, lão gia nể trọng. Có một môn khách nói xấu Đại Tiên Sinh với phu nhân đã bị Tiêu Dao Hầu đánh chết ngay trong viện.

Hiện giờ toàn phủ đều hơi sợ Đại Tiên Sinh.

Lâm Hoành Sơn đã dọn vào viện lạc bên cạnh, Đại Tiên Sinh Tô Kính trong căn phòng là nơi Lâm Hoành Sơn từng ở. Vì Đại Tiên Sinh đã là luyện khí sĩ Kim Đan kỳ, dù là người hầu cũng không thể coi nhẹ gã.

Tô Kính vội súc miệng, dặn đám nha hoàn đừng đi theo, một mình hắn đến gặp Đại Tiên Sinh. Tiêu Dao Hầu chưa sắp xếp tiểu tư đi theo Tô Kính, dù sao không ra khỏi viện lạc, muốn ai hầu hạ kêu một tiếng là tám nha hoàn sẽ chạy đến ngay.

May mà lúc ở Trái Đất Tô Kính thói quen có người đi theo bên cạnh, nếu không thì được hầu hạ kiểu này còn phải thích ứng mấy tháng mới được.

Đại Tiên Sinh thấy Tô Kính đến vội vàng nhưng dáng vẻ ăn mặc chỉnh chu thì thầm vừa lòng. Đại Tiên Sinh không phải nô bộc bình thường, Tô Kính không thể nào chỉ huy gã được. Trong toàn Tiêu Dao Hầu phủ chỉ mình Tiêu Dao Hầu có thể ra lệnh cho gã, dù là phu nhân Tiêu Dao Hầu cũng không có quyền lực này.

Tô Kính không có khái niệm đó, hắn chỉ biết rằng phải tôn trọng Đại Tiên Sinh, không thể xem gã như nô bộc.

Nên Tô Kính trước tiên chào Đại Quản Gia mới ngồi xuống hỏi:

- Đại Tiên Sinh lại đây sớm như vậy là phụ thân có lời gì muốn chuyến đến ta?

Đại Tiên Sinh nhìn Tô Kính, cảm thấy kỳ kỳ. Từ sau khi bị sét đánh thế tử thay đổi khá nhiều. Nhưng Đại Tiên Sinh không nghĩ đến khả năng đoạt xá, phu phụ Tiêu Dao Hầu đã tự mình kiểm tra cơ thể Tô Kính rồi, còn mời luyện khí sĩ Thanh Dương cung đến kiểm tra, sẽ không có chuyện đó.

Vì vậy Đại Tiên Sinh chỉ nghĩ thoáng qua rồi tạm gác lại, gã nói với Tô Kính:

- Lão gia kêu ta đưa một thứ cho thế tử.

Tô Kính vội đứng lên sau đó mắt bị dây chuyền trong tay Đại Tiên Sinh hấp dẫn, hắn hoảng hốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.