Hách Đồng Quang bị mời mấy ly rượu, trên đường về nhà chỉ đành để Hách Thúy Thúy lái xe.
Cuối tuần nên xe cộ trên đường rất đông, lúc Hách Thúy Thúy đổi làn xe suýt chút bị tông vào đuôi xe. Hách Đồng Quang bị dọa tới mức ngồi thẳng người chỉ đường cho cô, nhắc nhở, “Đổi làn xe phải bật đèn trước, cho xe phía sau thời gian phản ứng.”
Hách Thúy Thúy chậc miệng đáp: “Do xe của anh ta chạy nhanh ý!”
“Anh ta chạy nhanh hơn nữa cũng không quá tốc độ, nếu đâm thật, em còn nói lý được sao? Năm ngoái cũng vậy, sao không rút kinh nghiệm gì cả.”
Tâm trạng của Hách Thúy Thúy vốn đang không tốt giờ đã hoàn toàn sụp đổ, đập vào vô lăng, “Phiền chết đi được, anh còn nói nữa là em dừng xe ở đây luôn!”
Hách Đồng Quang lập tức ngậm miệng.
Hách Thúy Thuý thật sự là người có thể làm ra được loại chuyện như vậy đấy.
Đợi lái xe vào trong hầm đỗ xe, lại đi từ thang máy lên, cả đoạn đường Hách Thúy Thúy không nói không rằng, miệng ngậm chặt, trên mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.
Mỗi tầng một hộ một thang máy đi riêng, Hách Đồng Quang đợi Hách Thúy Thúy ấn mật khấu vào nhà. Trên tay anh ôm ba bốn hộp đồ chuyển phát, thực sự không còn tay rảnh rỗi.
Nhưng Hách Thúy Thúy chẳng động đậy gì.
“Sao không mở cửa?”
“Em quên rồi.” Hách Thúy Thúy lạnh tanh nói.
“Vân tay cũng được.” Hách Đồng Quang nhịn cười.
“Quên là ngón nào rồi.”
“Vậy thử từng ngón một.” Hách Đồng Quang nhìn cô bực bội đến mức gò má sắp bùng nổ, mỉm cười đặt mấy hộp chuyển phát xuống đất, hai tiếng “bing bing” thành công làm Hách Thúy Thúy dựng đứng lông mao.
“Bản limited! Đắt lắm đấy!!” Hách Thúy Thúy lao thẳng về phía mấy hộp chuyển phát dưới chân anh, bị Hách Đồng Quang chặn ngang ôm lấy.
Anh bế người đến trước cửa, “Nào, thử xem là ngón nào.”
Hách Thúy Thúy nắm hay tay thành quyền, sống chết không chịu mở ra.
“Đưa tay.” Hách Đồng Quang nói. truyện teen hay
“Em không mở, em trời sinh chính là như vậy.”
”Em là Câu Dặc phu nhân (*) hay sao mà còn trời sinh như vậy.”
(*) Câu Dặc phu nhân, là một phi tần của Hán Vũ Đế Lưu Triệt, nổi tiếng trong vùng vì từ khi lọt lòng cứ luôn nắm chặt tay.
Hách Thúy Thúy bị vây trong lồng ngực của anh, cơ thể đầy đặn quyến rũ dán trên người anh vặn trái vặn phải, thành công đốt lên ngọn lửa trong lòng Hách Đồng Quang.
Đôi mắt Hách Đồng Quang tối xuống, càng ngày càng áp sát, “Em cố ý?”
Hách Thúy Thúy cũng cảm thấy được phần eo có thứ gì đó nong nóng đang đẩy cô, cô mở to mắt ra vẻ ngây thơ, “Anh là ai? Anh ôm tôi là muốn làm gì?”
Hách Đồng Quang siết chặt lấy cô, “Em nói xem anh là ai?”
Hách Thúy Thúy nghiêng cổ đi, “Trí nhớ của tôi không tốt lắm~”
Hách Đồng Quang mút cổ cô một cách tàn nhẫn, lưu lại vết ô mai hồng, “Sao em thù dai thể? Hửm?”
Cần cổ ngứa muốn chết, cô vẫn nhớ phải diễn, tay chân cào loạn hét, “Tôi không quen biết anh! Anh là ai! Anh buông tôi ra! Đồ bất lịch sự!”
Hai người đẩy qua đẩy lại, không biết ngón tay ai ấn mở cửa. Hách Đồng Quang ép cô lên trên tấm thảm trải trước cửa nhà lột quần áo cô ra, “Đầu óc quên cũng không sao, dù sao thì cơ thể cũng không quên được.”
Đá trái đá phải, nửa váy của Hách Thúy Thúy đã bị kéo xuống, thừa dịp lỗ hổng, cô chập choạng đá anh một cái, bò lên muốn mở cửa chạy đi, lại bị Hách Đồng Quang ở phía sau đặt lên cánh cửa, “Chạy đi đâu?”
Hách Thúy Thúy thở hồng hộc, cánh tay bị ấn lên cửa, dây chuyền ngọc trai quấn mấy vòng trên cổ tay mềm mại không xương, ngực nhấp nhô kịch liệt trong áo sơ mi lộ ra phần ngực trắng nõn, thấp thoáng có thể thấy được viền ren áo ngực màu tím nhạt. Hách Đồng Quang ép lên người cô, một tay ôm eo, một tay từ áo sơ mi luồn vào trong, cách một lớp áo lót mềm mại giày vò bầu ngực cô, “Thế này đã nhớ ra chưa?”
Hách Thúy Thúy lắc đầu.
Tiếp theo, áo lót của cô bị tháo ra, cô cúi đầu nhìn, bầu ngực trắng như tuyết, đầu ngực hồng hồng đều rơi vào tay giặc, bị xoa nắn vân vê.
“Thế này thì sao?”
Hách Thúy Thúy vừa há miệng thì bật ra tiếng rên rỉ yêu kiều, cô tê dại, “Anh là… đồ lưu mạnh…”
Hách Đồng Quang cười nhẹ, hơi thở mang theo mùi rượu, phả vào cổ cô tê tê, “Vậy anh muốn làm chuyện lưu manh làm nhé?”
Hách Thúy Thúy quay đầu nhìn anh, ánh đèn ngoài cửa vàng ấm, cô nhìn gương mặt anh tuấn, dịu dàng nói: “Anh, anh yêu em không?”
Hách Đồng Quang hôn mặt cô, liếm cổ rồi xuống ngực cô, hàm hồ nói yêu. Hách Thúy Thúy không hài lòng, cảm thấy anh đang lừa người, túm lấy tóc anh kéo anh từ trong ngực ra, tức giận nói, “Nhìn vào mắt em.”
“Bảo bối à, anh cứng đến sắp chết rồi.” Hách Đồng Quang dùng phía dưới đẩy vào mông cô, “Đợi chút nữa rồi chơi có được không em?”
Hách Thúy Thúy đưa tay cởi thắt lưng của anh, tìm thấy thanh nóng bỏng đã cứng đến nỗi hơi rỉ nước, nghe thấy Hách Đồng Quang thở dốc bên tai cô, cô dẫn dắt, “Anh cảm thấy em đẹp hay là Nhan Dịch Ngữ đẹp?”
“Em đẹp.” Hách Đồng Quang trả lời nhanh không tả nổi.
Hách Thúy Thúy an ủi lên xuống cho anh, cười hỏi, “Vậy cảm giác bây giờ của anh với Nhan Dịch Ngữ là gì?”
“Cảm giác gì?” Hách Đồng Quang nhăn mày, dường như không hiểu sao cứ luôn hỏi đến chuyện Nhan Dịch Ngữ.
Nhưng Hách Thúy Thúy lại cảm thấy anh đang trốn tránh vấn đề, “Vậy anh thích em học giỏi, hay là học không giỏi?”
“Học giỏi.”
Đột nhiên Hách Thúy Thúy dùng sức đẩy anh ra, Hách Đồng Quang không đề phòng sút chút vấp quần dưới chân, “Sao vậy?”
Hách Thúy Thúy đỏ mắt, “Em ghét anh chết đi được!”
“Anh lại chọc giận gì em rồi?”
“Tự anh nghĩ đi!” Hách Thúy Thúy ném lại câu này rồi định đi, bị Hách Đồng Quang kéo lại.
“Em nói rõ cho anh.”
Hách Thúy Thúy đánh anh, “Không phải là anh còn thích Nhan Dịch Ngữ sao?! Anh thích cậu ta đến như vậy đúng không?!”