Hồng Nhan Say Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng

Chương 10: Q.2 - Chương 10: Nếu như không yêu, vậy liền hận đi




Tuyết Ninh tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau nhức, cả người giống như bị xe nghiền qua, một chút khí lực cũng không có, đột nhiên đụng phải một vật ấm áp, giống như một bức tường thịt, Tuyết Ninh đột nhiên thức tỉnh, vừa đúng lúc đối diện với gương mặt đang ngủ say của Lãnh Nguyệt Hàn.

Tuyết Ninh trong bụng cả kinh, không biết đã xảy ra chuyện gì, cắn môi không nói, nhớ lại ngày hôm qua, mình đi ra ngoài tìm Lãnh Nguyệt Hàn thì gặp Giang Nam, bị Giang Nam bỏ thuốc mang đi, đưa cho Lưu Uyên Bác, nhớ tới bàn tay ghê tởm của Lưu Uyên Bác chạm qua mình nàng liền muốn ói, sau đó… sau đó xảy ra chuyện gì, hình như là Lãnh Nguyệt Hàn tới.

Sau đó, tất thảy thuận lí thành chương ( thuận theo tự nhiên), nhắm mắt lại Tuyết Ninh tựa hồ còn nhìn thấy chân hai người dây dưa, cùng với tiếng thở gấp của mình. Trong nháy mắt mặt xấu hổ đỏ bừng.

Rõ ràng không muốn có bất kì dính líu nào, lại luôn bi kịch dây dưa cùng một chỗ, sâu kín thở dài một cái, đối mặt với gương mặt cười rực rỡ của Lãnh Nguyệt Hàn, Tuyết Ninh trong nháy mắt thất thần, nàng chưa thấy qua Lãnh Nguyệt Hàn cười thuần khiết như vậy.

Lãnh Nguyệt Hàn nghiền ngẫm cười nói:” Ninh Nhi, nàng nhìn ta như vậy, ta sẽ xấu hổ”. Tuyết Ninh thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

Lãnh Nguyệt Hàn ủy khuất nói:” Chẳng lẽ Ninh Nhi đem chuyện xảy ra tối hôm qua quên hết rồi, không muốn phụ trách với ta”, nói xong chợt ngồi dậy lộ ra lồng ngực tinh tráng, tràn đầy sự dụ hoặc của phái nam. ( Chấy: Anh định dùng mĩ nam kế hả???)

Tuyết Ninh nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra đã khôi phục sự lạnh nhạt, lạnh nhạt xa cách cười:” Lãnh công tử, tất cả những gì xảy ra hôm qua, Nguyệt Lạc sẽ coi như không có chuyện gì, hi vọng Lãnh công tử cũng không cần để ý”

Mặt của Lãnh Nguyệt Hàn đã sớm lạnh lùng như băng, ánh mắt kia có thể trực tiếp giết người, khẩu khí hung ác nói:” Khương Tuyết Ninh, nàng nói cái gì, nàng nói lại lần nữa xem”.

Tuyết Ninh ngẩng đầu nhìn Lãnh Nguyệt Hàn cười tuyệt mĩ nói:” Ta không phải là Khương Tuyết Ninh, ta là Nguyệt Lạc, chỉ muốn nói với Lãnh công tử, hãy quên hết tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua, cứ coi như là một giấc mộng xuân đi”, lời nói vân đạm phong khinh, không thèm quan tâm.

Trong mắt Lãnh Nguyệt Hàn đã tràn đầy lệ khí, trong lòng cười khổ, cũng chỉ có nữ nhân này mới có thể ở thời khắc này nói ra những lời như vậy, Lãnh Nguyệt Hàn tà mị cười một tiếng nói:” Được, đã làm cả một đêm, cũng không quan tâm nhiều thêm một lần”

Nói xong còn chưa chờ Tuyết Ninh phản ứng, lại một lần nữa áp lên đôi môi đỏ mọng của Tuyết Ninh, không chút thương tiếc nào hôn, bàn ta đầy lửa nóng ở trên người Tuyết Ninh di chuyển, không có chút dịu dàng, Tuyết Ninh dùng lực như thế nào cũng không đẩy được Lãnh Nguyệt Hàn ra, ngón tay nắm thật chặt lưng của Lãnh Nguyệt Hàn, móng tay nhỏ và dài cắm vào trong lưng Lãnh Nguyệt Hàn.

Trong khi thở dốc, thanh âm khàn khàn của Tuyết Ninh truyền đến:” Lãnh Nguyệt Hàn, nếu như ngươi đụng vào ta, ta sẽ hận ngươi”.

Lãnh Nguyệt Hàn nâng đầu chôn ở ngực Tuyết Ninh, khinh miệt cười:” Ninh Nhi thật là nhẫn tâm, đêm xuân hôm qua, nàng đã giữ chặt không cho ta đi đấy, sao vừa thanh tỉnh đã ruồng bỏ ta”

Nói xong thờ ơ cười khẽ, cố ý để cho Tuyết Ninh nhớ tới sự điên cuồng tối qua.

Tuyết Ninh giống như muốn dùng hết toàn lực đẩy Lãnh Nguyệt Hàn ra, lại càng thêm khơi dậy dục vọng của Lãnh Nguyệt Hàn, ở một khắc khi Lãnh Nguyệt Hàn tiến vào thân thể Tuyết Ninh kia, Tuyết Ninh cười nghiêng nước nghiêng thành, giọng nói lãnh mạc làm cho người ta sợ hãi, môi đỏ mọng khẽ mở:” Lãnh Nguyệt Hàn, ta hận ngươi”. Lãnh Nguyệt Hàn dừng lại trong nháy mắt, dường như thở dài nói:” Nếu như không yêu, vậy liền hận đi”

Nói xong không chút khách khí ở trong cơ thể Tuyết Ninh luật động.

“ Nếu như không yêu, vậy liền hận đi, hận đến cùng, không bao giờ cho ta bất cứ hi vọng gì, hãy để cho chúng ta tiếp tục hận nhau đi”, chỉ tiếc Lãnh Nguyệt Hàn không có dũng khí nói ra những lời này với Tuyết Ninh, chỉ có thể ở trong lòng nói với cơn gió, để cơn gió vô tình đem tất cả yêu hận tình thù theo trận hoan ái này kết thúc, cũng gần như biến mất không còn.

Không có ai biết nỗi đau trong lòng Lãnh Nguyệt Hàn, khi hắn tỉnh lại đã thấy Qủy đạo tử đứng ở trước giường thở dài, mở miệng câu đầu tiên nói là:” Chủ nhân, hẳn là đang nhớ Khương Tuyết Ninh, người không thể bởi vì nàng mà có bất kì sơ xuất gì nữa”

Lãnh Nguyệt Hàn cười khổ, cho tới nay, hắn vẫn nghĩ rằng bản thân tự chủ rất tốt, nhưng một khi nhìn thấy Khương Tuyết Ninh, tựa hồ hết thảy tất cả đều vượt ra khỏi khống chế của hắn, bao gồm cả hắn, một câu nói của nàng, một động tác nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến hắn.

Qủy đạo tử thấy Lãnh Nguyệt Hàn không nói gì thì tiếp tục mở miệng:” Chủ nhân, cho dù người quyết định như thế nào, nếu như sự tồn tại của Hoàng Hậu nương nương chỉ có thể tạo thành uy hiếp với chủ nhân và Ám các, cũng đem nàng đặt vào nơi nguy hiểm, cục diện như thế là điều người muốn thấy sao”

Lãnh Nguyệt Hàn nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn Qủy đạo tử lạnh lùng nói:” Ai dám làm điều bất lợi đối với nàng, trẫm tuyệt không khoan dung”

Qủy đạo tử đối với uy hiếp của Lãnh Nguyệt Hàn, lần đầu tiên mặt không đổi sắc nói:” Ở trong lòng mọi người của Ám các, quan trọng nhất chỉ có chủ nhân, chủ nhân tội gì phải như vậy, ở chung một chỗ với Khương Tuyết Ninh, đối với người không có chỗ tốt nào, nếu như nàng yêu người, như vậy nàng liền nguyện ý đem mình làm thuốc dẫn, vì người đổi máu, nếu như nàng không thương người nhưng người lại chấp nhất với nàng, không cách nào khống chế tâm tình của mình, quay đầu lại tự làm hại mình, tất cả các huynh đệ Ám các cũng sẽ không bỏ qua cho Khương Tuyết Ninh”

Lãnh Nguyệt Hàn nghe được lời của Qủy đạo tử, ngửa mặt lên trời cười khổ, tại sao ông trời lại muốn hành hạ mình như vậy, buộc mình phải lựa chọn.

Qủy đạo tử nhìn thấu thống khổ của Lãnh Nguyệt Hàn liền thở dài, làm gì có ai không muốn có một kết cục tốt chứ, nhưng mà ông trời lại không chịu cho.

Qủy đạo tử thở dài một cái, sâu kín mử miệng nói:” Nếu như không thể yêu nhau, vậy thì hận đi, ít nhất có thể cho người một lí do nàng không yêu người”. Nói xong, không đợi Lãnh Nguyệt Hàn phản ứng liền rời khỏi gian phòng của Lãnh Nguyệt Hàn.

Bên trong Mai Hoa các.

Gương mặt Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng như băng, không chút lưu tình một chưởng đem Giang Nam đánh ra xa, một chưởng khác ngay lập tức lại hạ xuống, coi như không dùng nội lực cũng đủ để làm Giang Nam bị thương.

Lãnh Nguyệt Hàn không thèm để ý lạnh giọng chất vấn:” Nói, rốt cuộc có phải là ngươi đem Tuyết Ninh giao cho Lưu Uyên Bác không?”. Thanh âm lãnh khốc không mang theo chút tình cảm nào.

Giang Nam nằm trên mặt đất, nâng ống tay áo lên xoa vết máu tươi ở khóe miệng, khẽ cười nói:” Chủ nhân, không phải là người đã biết rồi sao?”, vẻ mặt thờ ơ như không

Sắc mặt Lãnh Nguyệt Hàn càng thêm âm lãnh, ngay sau đó một chưởng giáng xuống, lần đầu tiên Lăng Thiên không nghe lời của Lãnh Nguyệt Hàn thay Giang Nam đỡ một chưởng này.

Hắn qùy trên mặt đất che ngực nói:” Chủ nhân bớt giận, có chuyện gì để cho Giang Nam từ từ nói, nàng không thể nào vô duyên vô cớ đối xử với Hoàng Hậu nương nương như vậy”

Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng hừ lạnh, quay lưng di, Lăng Thiên nháy mắt với Giang Nam, ý bảo nàng mau mau giải thich với Lãnh Nguyệt Hàn.

Chỉ thấy Giang Nam ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lãnh Nguyệt Hàn, qật cường nói:” Không có tại sao, chính thuộc hạ đem Khương Tuyết Ninh giao cho Lưu Uyên Bác”

Lãnh Nguyệt Hàn chợt xoay người, giận dữ nhìn Giang Nan cáu giận hỏi:” Ngươi lặp lại lần nữa?”

Giang Nam cười khẽ, nhìn nam nhân mình yêu nhiều năm, mang hận ý từng bước đi về phía mình, có bao nhiêu lần nàng ở trong mộng nằm mơ thấy hắn đi về phía nàng, chỉ là không nghĩ tới, thời khắc duy nhất mơ ước biến thành sự thật lại chính là lúc hắn muốn lấy mạng của mình.

Lăng Thiên không ngờ thời điểm mấu chốt này, Giang Nam lại như vậy, Giang Nam thích chủ nhân, ở Ám các đã không còn là bí mật, chỉ là mọi người đều giữ ở trong lòng, không có ai nói ra.

Nhưng lần này Giang Nam quá mức lỗ mãng, muốn tổn thương đến nữ nhân chủ nhân quan tâm nhất.

Mắt thấy lệ khí của Lãnh Nguyệt Hàn, đi tới phía Giang Nam, Lăng Thiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống trước mặt Lãnh Nguyệt Hàn cầu xin:” Chủ nhân, Giang Nam nhất thời hồ đồ, xin chủ nhân tha thứ, hiện tại là lúc Ám các cần người, xin chủ nhân nghĩ lại”

Lãnh Nguyệt Hàn giống như không nghe thấy, chỉ hướng tới Giang Nam đang nằm trên mặt đất, Giang Nam cười nhìn Lãnh Nguyệt Hàn đi tới chỗ mình, không nhịn được vì mình tranh thủ tình yêu, nói ra lời trong tim của mình:” Giang Nam không hiểu, Khương Tuyết Ninh đối với chủ nhân quan trọng như vậy sao? Vì nàng, người muốn giết Giang Nam, Giang Nam chỉ là thích chủ nhân thôi, vậy cũng có lỗi sao?” ( Chấy: Mệt vs con mẹ nay ghê, tưởng mình là ai chứ? Sao con mẹ này vs con mẹ Lam Tình nghĩ giống nhau thế nhỉ? Đến lời thoại cũng nhu là copy paste của nhau!!!)

“ Từ nhỏ liền thích chủ nhân, chẳng lẽ cũng là sai lầm sao? Đi theo chủ nhân vào sinh ra tử nhiều năm như vậy chẳng lẽ cũng không sánh bằng một Khương Tuyết Ninh sao?”, thanh âm tràn đầ không cam lòng cùng thống khổ.

Lãnh Nguyệt Hàn từ trên cao nhìn xuống Giang Nam đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói:” Ngươi không xứng so sánh với nàng!” ( Chấy: Qúa đã luôn! Hà hà!!!)

Giang Nam điên cuồng cười lên:” Ha ha… không xứng, chủ nhân vì nàng, vận dụng tinh anh của Ám các giết cả nhà Lưu Thạch Hồng, vì nàng, còn phải giết cả Giang Nam sao?”. Nói xong quật cường nhìn Lãnh Nguyệt Hàn.

Lãnh Nguyệt Hàn nâng tay lên không chút lưu tình đánh xuống, không giết chết Giang Nam nhưng lại phế bỏ toàn bộ võ công của nàng ta, Giang Nam ở trên mặt đất thống khổ giãy giụa, Lăng Thiên khó chịu quay lưng đi.

Lãnh Nguyệt Hàn không chút quan tâm, lạnh lùng nói:” Nếu như còn có lần sau, giết không tha!”

Lúc Lôi Kình đi vào đã nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Hàn, Giang Nam nằm trên mặt đất, xem bộ dáng chắc là bị chủ nhân làm bị thương, Lôi Kình liếc mắt nhìn Giang Nam, cái gì cũng không nói, đi tới trước mặt Lãnh Nguyệt Hàn, nhỏ giọng nói gì đó.

Lãnh Nguyệt Hàn nắm chặt tay, cơ hồ như nghiến răng nói:” Lại là Dạ Mị Các”

Lôi Kình cung kính nói:” Mật thám của Ám Các thăm dò được, Các chủ Dạ Mị Các đã cùng Cung chủ Thuye Linh Cung ước hẹn tại Thủy Thiên Nhất Sắc tỉ võ, tiền đặt cuộc chính là báu vật của Thuỷ Linh Cung, Thủy Linh kiếm phổ, từng uy hiếp Thủy Linh cung chủ, nếu như không ứng chiến sẽ diệt toàn cung, nhưng mà mặc dù Dạ Mị thắng, cầm đi kiếm phổ Thủy Linh kiếm pháp nhưng lại không tuân thủ lời hứa, diệt toàn bộ Thủy Linh cung”

Lãnh Nguyệt Hàn nhíu mi, theo lí thuyết, lấy võ công của Dạ Mị căn bản không cần tới Thủ Linh kiếm pháp, Thủy Linh kiếm pháp thiên về mềm mại, là loại võ công của nữ nhân, sao Dạ Mị lại lao tâm khổ tứ đoạt Thủy Linh kiếm phổ, còn diệt Thủy Linh cung, rốt cuộc là vì cái gì?

Lãnh Nguyệt Hàn vẫn không nói gì, trầm tư, đột nhiên mở miệng nói:” Điều tra kĩ chuyện này, chú ý động tĩnh cả Dạ Mị các, một ngày nào đó trẫm muốn nhổ tận gốc bọn họ”

Nói xong cũng không qua đầu lại rời khỏi Hoa Mai các.

Giang Nam nhìn bóng lưng rời đi của Lãnh Nguyệt Hàn, trên gương mặt tái nhợt chảy xuống nước mắt trong suốt, sự đau đớn trong lòng đâu thể dễ dàng hình dung, ha ha… quay đầu lại nhìn, trong lòng chủ nhân, minh cái gì cũng không phải, ngay cả một sợi tóc của Khương Tuyết Ninh cũng không bằng.

Khi Tuyết Ninh tỉnh lại, trời đã chạng vạng, bên cạnh đã không còn bóng dáng của ác ma Lãnh Nguyệt Hàn đó, Tuyết Ninh động động thân thể, miễn cưỡng đứng lên.

Trên người đã sớm không còn chỗ nào toàn vẹn, chỗ nào cũng lưu lại ấn kí hoan ái đỏ bừng, Tuyết Ninh cười khẽ, âm thầm hỏi, tại sao phải so với mình hận hắn ( chả hiểu gì lun).

Hồng Thường gõ cửa hồi lâu cũng không có ai trả lời, lúc bưng cơm vào, trong phòng một mảnh đen nhánh, Hồng Thường thử dò xét gọi một tiếng:” Tỷ tỷ, người ở đâu, Hồng Thường qua đây thăm tỷ”

Tuyết Ninh khàn khàn cổ họng nói:” Là Hồng Thường sao? Thắp đèn lên giúp ta đi”. Hồng Thường khéo léo đem cơm đặt ở trên bàn, đốt nến lên, thấy Tuyết Ninh chỉ mặc áo trong nằm ở trên giường, nhìn qua rất tiều tụy.

Hồng Thường đau lòng ngồi ở mép giường, hỏi:” Tỷ tỷ không thoải mái sao? Cả ngày cũng không thấy tỷ tỷ ra ngoài ăn cái gì, ta cho người làm điểm tâm, tỷ tỷ nhân lúc còn nóng mau ăn đi”

Tuyết Ninh lắc đầu nói:” Ta không đói bụng, cứ để đó đi, mọi việc trong Nguyệt Lạc Các vẫn ổn chứ?”. Hồng Thường gật đầu nói:” Tỷ tỷ không cần lo lắng, mọi chuyện đều ổn, sau này Lưu ác bá sẽ không bao giờ tìm tới chúng ta gây phiền toái nữa”

Tuyết Ninh không hiểu nhìn Hồng Thường, hôm qua nàng được Lãnh Nguyệt Hàn đưa ra khỏi Lưu phủ nên căn bản không biết chuyện gì xảy ra.

Hồng Thường cẩn thận nói:” Tỷ tỷ, hôm nay ta nghe nói hôm qua Lưu phủ bị một tổ chức thần bí diệt môn, rất thảm, không chừa một người nào”

Trong lòng Tuyết Ninh cả kinh, không cần nói nàng cũng biết là người nào làm, chỉ là không ngờ Lãnh Nguyệt Hàn lại ác như vậy, cho dù bọn họ tội ác tày trời nhưng mà trong phủ cũng có nhiều người vô tội như vậy, sao có thể giết hết như vậy, thở dài không nói gì.

Hồng Thường khuyên lơn:” Tỷ tỷ, người đừng vì chuyện này mà hao tổn tâm sức, tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng mà ác hữu ác báo, mọi người đã chết, nói những chuyện này cũng vô ích”

Tuyết Ninh cười nhẹ, về mặt tình cảm nàng còn không nhìn thấu bằng nha đầu Hồng Thường này.

Tuyết Ninh dường như lơ đãng hỏi:” Lam Tình thế nào?”, ngà hôm qua thấy bộ dáng nàng ở cùng với Lãnh Nguyệt Hàn, chắc hẳn là bị Lãnh Nguyệt Hàn lợi dụng để chọc giận nàng.

Hồng Thường cũng là tính trẻ con, không vui nói:” Ai quản được nàng, tỷ tỷ người đừng đối tốt với nàng như vậy, nàng muốn giành tướng công của người”, gương mặt tràn đầy căm phẫn.

Tuyết Ninh nhéo nheo mặt Hồng Thường nói:” Người nào nói với ngươi Lãnh Nguyệt Hàn là tướng công của ta, ta hỏi ngươi Lam Tình thế nào, cũng không phải là muốn trách cứ nàng mà chỉ muốn nhắc nhở nàng, Lãnh Nguyệt Hàn chỉ muốn lợi dụng nàng, ta sợ Lam Tình hẫm quá sâu, sẽ tự rước họa vào thân”.

Hồng Thường gật đầu một cái nói:” Ta sẽ tìm cơ hội chuyển đạt lời của tỷ tỷ, tỷ tỷ yên tâm, cứ an tâm nghỉ ngơi đi”

Nghe lời Hồng Thường khuyên, Tuyết Ninh miễn cưỡng ăn chút đồ, hai người hàn huyên một lúc lâu.

Sáng sớm hôm sau, người biến mất mấy ngày- Truy Phong, rốt cuộc đã trở lại, chạy đến trước mặt Tuyết Ninh tựa như hiến vật quý nói:” Cô nương, Truy Phong có thể dạy người võ công rồi, mấy hôm nay về nhà, từ chỗ của sư phụ lấy được một bộ kiếm pháp thích hợp với cô nương, như vậy sau này cô nương cũng không sợ bị người khác bắt nạt nữa”

Tuyết Ninh thả thảo dược trong tay xuống, nhìn quyển sách Truy Phong đưa tới, một bộ sách cổ điển cổ hương, trên đó ghi bốn chữ to:” Thủy Linh kiếm pháp”, Tuyết Ninh cười khẽ, vừa nghe cái tên này, trong lòng liền thích, cảm kích cười với Truy Phong:” Cảm ơn Truy Phong, sau này còn phiền Truy Phong chỉ giáo nhiều hơn”, Tuyết Ninh đem sách ôm thật chặt vào ngực, âm thầm nói:” Một ngày nào đó, mình cũng có thể dựa vào võ công của chính bản thân mình mà không để người khác ức hiếp”

Truy Phong xấu hổ sờ sờ đầu, trong lòng thẹn nhưng không dám nhận, hắn chỉ là truyền đạt nguyện vọng cô nương muốn học võ công, kiếm phổ là do Các chủ lao lực tâm cơ mới giành được, không ngờ còn bị người khác lợi dụng cơ hội diệt Thủy Linh Cung, giá họa cho Dạ Mị Các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.