Tiễn mẹ và em gái đi, Hoa
Lan đổi một bộ áo tơ mềm hình hoa đào nửa mới nửa cũ, ngồi xuống cạnh
cửa sổ bên giường, dựa vào gối thêu. Không lâu sau, một hồi tiếng động
vang lên, Viên Văn Thiệu bước vào nhà, đi nhanh đến cạnh giường cười với vợ: “Sao nàng lại ngồi dậy thế, còn không nhanh nằm xuống nghỉ ngơi.”
“Thiếp đã nằm nửa ngày rồi, nằm nữa còn thành cái gì.” Hoa Lan hờn dỗi
lườm anh ta một cái, sau đó đặt giỏ đựng kim chỉ xuống, giúp chồng tháo
thắt lưng thay quần áo, đưa áo khoác cùng áo dài cho đứa hầu đứng cạnh.
Viên Văn Thiệu thay sang đồ mặc ở nhà xong thì đỡ Hoa Lan ngồi trở lại
bên giường.
Viên Văn Thiệu nâng chén trà mới rót ở đầu giường lên, chậm rãi nếm một
ngụm, anh ta Anh ta vừa qua tuổi ba mươi, lún phún một chút râu, gương
mặt vuông vắn nhìn càng thêm phần thận trọng oai phong, rất có dáng dấp
của ông chú bốn mươi tuổi. Hoa Lan hai mắt nhìn chồng mà lòng còn hoài
niệm gương mặt công tử trắng trẻo lúc mới cưới.
“Mẹ vợ với em vợ đều đi rồi sao?”
“Cậu hai Cố đi rồi sao?”
Chờ mấy đứa hầu vừa đi, hai vợ chồng đồng thời mở miệng. Im lặng một
lúc, Viên Văn Thiệu cùng Hoa Lan chăm chú nhìn nhau rồi cùng bật cười,
cười một lúc Hoa Lan mới cố tình khẽ than nói: “Vẫn nói vợ chồng trộm
cướp, hôm nay thiếp mới biết là thế nào.”
Viên Văn Thiệu cũng cười nói: “Ai bảo không phải! Có vợ làm đồng lõa, cảm giác rất tốt.”
“Ai đồng lõa với chàng!” Hai gò má Hoa Lan hồng hồng, cười duyên đánh
chồng một cái. Viên Văn Thiệu cười lớn đón đôi bàn tay trắng như phấn,
hai vợ chồng cười đùa một trận rồi mới ngồi thẳng lại nói chuyện.
“Nàng xem chuyện hôm nay thế nào.” Viên Văn Thiệu ôm vợ hỏi nhỏ.
Hoa Lan nhớ đến đứa hầu báo lại, nhìn từ xa dù không nghe thấy bọn họ
nói gì nhưng qua dáng vẻ cũng có thể đoán đại khái. Lúc bắt đầu hai
người còn khách khí nói chuyện, sau đó không biết Cố Đình Diệp nói gì mà Minh Lan tức phát khóc chạy mất. Hoa Lan trầm tư một lúc rồi nói: “Hôn
sự này sợ là không chạy được rồi.”
“Vậy sao? Nàng chắc chắn chứ?” Viên Văn Thiệu hỏi lại.
Hoa Lan bình tĩnh gật đầu, dứt khoát nói: “Chuyện đã như thế này, hôn sự mà không thành, chúng ta chẳng còn mặt mũi nào.”
Viên Văn Thiệu vẫn biết khả năng của Hoa Lan từ trước đến giờ, liền thở
dài một hơi. Hoa Lan thấy thế vẻ mặt trầm xuống xấu hổ nói: “Đều tại nhà mẹ đẻ em không tốt, việc hôn nhân tốt như vậy lại thành ra thế này,
khiến chàng phải gánh trách nhiệm.”
Viên Văn Thiệu cười lớn giơ tay an ủi vợ: “Cái này có liên quan gì đến
nàng, chẳng qua là người lớn trong nhà chưa sẵn sang mà thôi.”
Hoa Lan đặt đôi cánh tay trắng mịn mảnh khảnh trước ngực chồng, cố ý mở
mắt thật lớn, dáng vẽ vừa bất đắc dĩ vừa đáng thương nói khẽ: “Cha thiếp là người đọc sách, vô cùng cứng nhắc về đạo đức. Từ sau khi em Tư gả
vào nhà họ Lương, cha em cảm thấy có lỗi với cậu Văn nên hứa gả em Năm
cho cậu ta, cũng coi như bù đắp, nhưng mà mẹ em lại cảm thấy việc hôn
nhân mà con rể là chàng mai mối cũng tốt. Còn em Sáu của em từ nhỏ được
bà nội nuôi lớn, việc kết hôn của em ý từ trước vẫn là để cho bà nội
quyết định. Ba người một nhóm, ai cũng có ý kiến riêng, lúc này mới
khiến mọi việc loạn lên.”
Sự thật đưowng nhiên không phải vậy nhưng Hoa Lan cũng chỉ có thể nhẹ nhàng giấu giếm.
Viên Văn Thiệu nắm tay Hoa Lan, vẻ mặt ôn hòa cười nói: “Cha vợ là người đọc sách, hết lòng tuân thủ lễ nghĩa là đương nhiên. Mẹ vợ là người làm mẹ, thương yêu con cũng là bình thường. Lão phu nhân càng là người có
tâm, không thể ngay lập tức thay đổi, cũng có thể thông cảm. Ai cũng có
lý,nàng có gì phải suy nghĩ.”
Hoa Lan vẫn nhíu mày, lo lắng nói: “Chỉ sợ Cố tướng quân giận, đến lúc
đấy chẳng những không làm được thông gia lại còn kết thù.”
“Chưa chắc thế.” Viên Văn Thiệu buông Hoa Lan ra, bưng trà lên uống một
ngụm, lông mày thả lỏng mỉm cười nói: “Ban đầu ta cũng có hơi lo lắng,
có điều… hôm nay xem ra việc này không lo. Cậu hai Cố lúc đi tâm trạng
vô cùng tốt, liên tục bảo ta mau chóng tiến hành, tốt nhất là trong năm
nay làm xong lễ Văn Định, qua năm mới là kết hôn.”
Hoa Lan hơi giật mình: “Thật sự?”
Viên Văn Thiệu ngậm nước trà trong miệng chậm rãi gật đầu.
Hoa Lan buông vẻ u sầu, đấm nhẹ chồng một lúc cười nói: “Thiếp đã bảo
rồi mà. Em Sáu vô cùng xinh đẹp , xét về dáng dấp là hạng nhất rồi, cậu
hai Cố nhìn rồi chắc chắn vừa lòng mối hôn sự này! Chàng lúc đó còn lo
lắng nữa.”
Viên Văn Thiệu cười nói: “Vâng vâng vâng, đều là vợ tính toán không sai chỗ nào.”
Hoa Lan cười theo vài tiếng nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng, không biết Thịnh lão phu nhân có thể đồng ý hay không.
…
Tối hôm đó, Thịnh lão phu nhân nghe được câu chuyện cũ không thể tưởng tượng nổi.
Bà ngơ ngác ngồi trên giường. Minh Lan cúi đầu quỳ, nhỏ giọng nức nở,
lão phu nhân nghe mà phình cả trán: “Con nói, chúng ta vừa đến kinh
thành, con đã quen biết cậu ta?” Nghĩ đến đây bà không nhịn được mắng:
“Con làm sao không nói sớm?!”
Minh Lan khóc đến đỏ cả khuôn mặt nhỏ: “Con, con sợ bà nội mắng, cũng sợ bà nội lo lắng…”
Khi đó việc nàng ra mặt xả giận cho Yên Nhiên bị lão phu nhân nghiêm
khắc phạt một trận, nói hết lời bà mới bỏ qua cho. Sau đó Cố Đình Diệp
lại nhảy ra gây sự, nàng nào dám báo cho lão phu nhân, chỉ sợ lại bị
trách mắng thêm một trận. Hơn nữa khi đó làm sao nàng biết hết lần này
đến lần khác lại dây dưa với Cố Đình Diệp.
Giống như đứa trẻ làm sai chuyện, người lớn khó khăn lắm mới chịu tha
thứ cho, cuối cùng sai lầm của nàng lại tiếp tục gây ra hậu quả mới.
Nàng đương nhiên không dám nhắc đến, lại cố gắng che giấu đi, giống như
quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Lão phu nhân làm sao mà không biết tâm sự kiểu trẻ con của Minh Lan, không khỏi giận dữ nói: “Sao con hồ đồ thế!
Thực ra Minh Lan cũng không hồ đồ, nàng giấu rất tốt, chưa có người nào phát hiện ra nàng có liên quan đến Cố Đình Diệp.
Lão phu nhân suy nghĩ rối loạn, lại đau lòng Minh Lan, không nhịn được
kéo cô bé từ mặt đất lên, ôm đến bên người vỗ nhẹ than: “… Cũng không
trách được con, ai biết họ Cố kia suy tính kín đáo như vậy.”
Minh Lan khóc đỏ mũi gật đầu liên tục. Không phải quân ta quá vô dụng mà là quân địch quá xảo quyệt, lại còn bày trò đánh lén?!
Lão phu nhân chậm rãi lùi về phía sau hơi khép mắt lại. Trong phòng chỉ
còn nghe tiếng Minh Lan nức nở, lò sưởi đồng đỏ hoa văn phúc thọ trên
mặt đất phát ra vài tiếng lửa cháy nhẹ nhàng.
Minh Lan từ từ lau nước mắt, thấy lão phu nhân rất lâu không nói câu nào liền đi tới nhẹ nhàng lôi kéo tay áo bà lắc lắc: “Bà nội, … giờ chúng
ta làm thế nào?”
Lão phu nhân mở mắt ra, quét mắt nhìn Minh Lan một lúc rồi nhẹ giọng
hỏi: “Minh nhi, lúc Cố Đình Diệp nói tất cả mọi chuyện với con, con nghĩ như thế nào?”
Trên mặt Minh Lan hơi lộ ra nét lúng túng, cuối cùng nàng quyết tâm nói
thật hết, liền đỏ mặt nói: “Lúc đầu con cũng hơi đắc ý, lại có người để
tâm đến con như vậy. Sau đó càng nghĩ càng thấy giận, hận không thể đánh anh ta một cái, sau đó con lại cảm thấy phát sầu, người này lợi hại như thế, nên làm gì bây giờ?”
Đây là lời nói thật lòng, lấy chồng lợi hại thì thường có cả mặt lợi và
mặt hại, khi nòng súng anh ta hướng về bên ngoài thì thiên hạ thái bình, nhưng khi nòng súng hướng về bên trong thì sợ là máu chảy thành sông.
Nghe lời này lão phu nhân cũng gật đầu liên tục, đây đều là những suy
nghĩ rất chân thật. Suy nghĩ xong bà lại nhắm mắt giống như muốn nghỉ
ngơi. Minh Lan vội vàng đung đưa cánh tay bà, liên tục hỏi: “Bà nội bà
nói chuyện đi, bà đang nghĩ thế nào?”
Lão phu nhân đột nhiên mở mắt, ánh mắt như điện lạnh lùng nói: “Đi gọi
cha con lại đây, nói cho ông ta biết bà đồng ý việc hôn nhân này!”
Minh Lan kinh hãi, nghi ngờ hỏi lại: “Chỉ … như vậy thôi?” Đầu hàng thật dứt khoát.
“Không thế thì còn thế nào?” Vẻ mặt lão phu nhân ác liệt, khóe miệng còn mang theo nét tự giễu cười lạnh vài tiếng: “Người ta tính toán bao
nhiêu, tâm cơ sâu nặng, thận trọng từng bước dồn tới tận cửa rồi, bây
giờ còn có biện pháp gì? Nói ra lại là nhà chúng ta vớ được món hời!
Thôi cho bọn họ toại nguyện đi.”
Trong lòng Minh Lan áy náy, ngón tay kéo góc áo không dám nói lời nào,
lão phu nhân dừng lại một chút, lại nhẹ nhàng trào phúng nở nụ cười nói: “Cũng tốt! Có người tốn hết tâm tư đối với con, vẫn còn hơn là đã được
lời lại còn ra vẻ!”
Minh Lan có chút giật mình ngẩng đầu, nàng biết lão phu nhân nói ai, lo
lắng thử dò xét: “Cái này… cháu gái có cần nay không nói với… Hạ…”
“Cần nói cái gì?” Lão phu nhân trừng mắt lại trách mắng: “Việc này để bà đi nói, cháu không cần ra mặt! Người nhà họ Hạ, trừ bà già em gái của
ta, những ngườii còn lại tốt nhất cháu không cần gặp lại!… Hừ! Bây giờ
cho bọn họ rảnh tay đi đón tiếp thân thích, lúc này không còn ai ngăn họ làm người tốt rồi! Chẳng nhẽ cháu không gả cho họ Hạ thì không được,
giờ cho tất cả mọi người biết, con gái nhà họ Thịnh không lo không gả
được, có cả đống người nhớ nhung kia kìa “.
Minh Lan nuốt nước bọt, nhìn lão phu nhân tỏ vẻ tự cao ngạo mạn, hơi
ngạc nhiên xong cũng hiểu ra, lão phu nhân từ trong xương là người vô
cùng kiêu ngạo, thực ra bà đã sớm mất kiên nhẫn với tình huống liên tiếp bên nhà họ Hạ, chẳng qua là cố gắng nhịn thôi.
Lão phu nhân hit thở nhẹ nhàng, điều hòa hô hấp, tựa trên đệm bình tĩnh
nói: “Đầu tiên quyết định chuyện Như Lan và họ Văn, sau đó liền cho họ
Cố đến đặt lễ đính hôn, bảo phu nhân mau chuẩn bị việc kết hôn. Bây giờ
bà nội muốn cho con một phần đồ cưới lớn, ai cũng không được nói nhảm!
Hừ, không phải chỉ là sống thôi sao, con suy nghĩ cho rõ ràng một chút,
để ai uất ức cũng đừng khiến chính mình tủi thân, mình sống thoải mái là được!”
Minh Lan lặng người, dặn dò Thúy Bình đi mời Thịnh Hoành đến rồi bản
thân lẳng lặng quay về Mộ Thương trai, ngồi trước bàn ngơ ngác một lúc,
sau đó bỗng nhiên đứng dậy, gọi Đan Quất mở nghiên mài mực. Minh Lan
trải ra một tờ giấy lớn trắng như tuyết, dùng bút lông loại lớn, nhúng
đẫm mực, nín thở tập trung, loạch xoạch mấy cái ra sức múa bút, mực nước tràn trề, chữ viết như rồng bay phượng múa, viết ra bốn chữ cuồng thảo
lớn – Nan Đắc Hồ Đồ (khó có khi hồ đồ).
“Đẹp!” Tiểu Đào đứng cạnh ra sức vỗ tay: “Cô chủ viết đẹp lắm! … Ặc, cô chủ, có ý gì nhỉ?”
Minh Lan hạ bút lông lớn, bình tĩnh nói: “Nghĩa là, em ăn trộm hạnh nhân đường Đan Quất giấu, cô chủ ta coi như không thấy.”
Sau đó Minh Lan tự tại vung tay áo đi vào nhà, để lại Tiểu Đào với Đan
Quất, một đứa thì choáng váng muốn chạy trốn, một đứa thì đang xắn tay
áo mài dao xoàn xoạt.