Cố Đình Diệp nhướng mày, hoa văn mây bằng tơ vàng trên áo dài tơ trù màu xanh thẫm khoác trên người
hơi lấp lánh, áo trong màu xanh trời sáng rỡ càng phản chiếu vẻ tuấn
lãng xán lạn của hắn, hắn nắm tay để bên môi, khẽ cười: “Không tồi không tồi, tài nữ họ Thịnh, mài mực cho vi phu nào.”
Minh Lan cười tiến tới mài mực cho hắn, ở một bên cố ý ra vẻ đau khổ, gật gù than thở: “Dao mổ trâu à dao mổ trâu.”
Cố Đình Diệp thấy mà cười ha hả không ngừng, nhìn cổ tay Minh Lan trắng
bóc như tuyết, động tác mài mực thong thả tao nhã, không kiềm được mà có phần ngơ ngẩn, rất lâu sau, cho đến khi Minh Lan đã mài xong xuôi một
nghiên mực đậm đặc định ngồi xuống, hắn mới giữ chặt Minh Lan lại một
phen, lẳng lặng hỏi: “Em, em không có gì muốn hỏi sao?”
Minh Lan không hiểu, ngơ ngác nói: “Hỏi …hỏi gì cơ?”
“Trong phủ.” Cố Đình Diệp nói, “Em không có điều gì muốn biết sao?” Tình hình phủ Cố kỳ quặc, ai cũng đều nhìn ra được, đã nhiều ngày rồi thế mà nàng chưa từng hỏi điều gì.
Minh Lan hiểu được ý tứ của hắn, ánh mắt trong veo: “Vốn là có, nhưng
lão phu nhân nói, có gì không hiểu thì trước tiên đừng vội hỏi, mà phải
tự mình nghiền ngẫm, như vậy sẽ có vẻ như mình rất thông minh.”
Cố Đình Diệp nghiêm mặt, hai đầu lông mày cũng giãn ra, không
nhịn được mà cười thành tiếng: ‘Được rồi! Được rồi! Em thông
minh thuần khiết, nói nghe xem nào.’
Minh Lan ngăn Cố Đình Diệp nắm lấy tay mình, kéo cái ghế con
bên cạnh ngồi xuống, dịu dàng nói: “Lần đầu gặp người nhà
chàng, em đã thấy kỳ lạ về tuổi tác. Đầu tiên, cha chồng đã
qua đời vốn là con cả, là thế tử hầu gia, cha chồng thành thân chỉ có sớm không có muộn. Vậy mà, anh Huyên và anh Dương lớn
tuổi hơn nhiều so với anh Dục. Lý do là vì sao?”
Cố Đình Dục chỉ có hai mươi tám tuổi, mà không có anh lớn trên nữa, thế nhưng con cả chi bốn chi năm, Cố Đình Dương và Cố
Đình Huyên lại ba ba ba tư tuổi, cho đến giờ, cháu đích tôn của
chi trưởng chỉ có con trai của Cố Đình Vĩ, là Hiền Nhi một đứa nhóc
mới có hai ba tuổi.
Mà chi thứ năm cùng chi thứ tư, đừng nói là đi mua tương được [‘], con
cả của Cố Đình Huyên đi trông cửa hàng tương cũng còn thoải mái, mà con
gái lớn của Cố Đình Dương cũng phải đủ tuổi làm bà chủ hàng tương rồi.
[‘] Xuất phát từ một câu chuyện tiếu lâm về việc hai vợ chồng công
tác xa nhau nhiều ngày gặp lại muốn abc thì bị đứa con bám dính không
tác nghiệp được. Thế là ông bố mới xui đứa con đi mua tương, cho nó cái
bát loe miệng, dặn nó mua đầy bát ko đươc để sánh ra giọt nào. Thế là
đứa con đi mua tương bưng cẩn thận, mỗi khi sánh ra ngoài thì lại chạy
về cửa hàng mua đủ, mua mãi bê mãi mới về tới nhà thì cha mẹ cũng đã
chiến được mấy hiệp Ở đây ý chỉ đứa trẻ vài tuổi còn ngây thơ.
Ánh mắt Cố Đình Diệp dần toả sáng, miệng mỉm cười. Minh Lan
nhìn hắn, thở dài nói: “Em nghĩ cha chồng và thái phu nhân đầu
tiên là đôi vợ chồng tình cảm sâu nặng, ân ái mặn nồng.”
Sắc mặt Cố Đình Diệp dần trầm xuống, mấy lời này không nên
nói tuỳ tiện, trong đó ý nói, nếu lão hầu gia có tình cảm
sâu nặng với người vợ đầu Tần phu nhân, vậy thì sẽ không chấp
nhận Bạch phu nhân gả vào ngay sau đó, còn đối với Tần thái
phu nhân thì yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Cố Đình Diệp dịu dàng ôm lấy Minh Lan vào lòng, nói khẽ:
“Trước đây, tôi từng nghe thím Năm nói qua về vị thái phu nhân
đầu tiên, nghe nói bà ấy với phụ thân là thanh mai trúc mã, vì bà ấy sức khoẻ yếu hay bệnh tật, phụ thân tự mình xin Hoàng
Thượng cho đi trấn thủ biên cương, tránh né sự can thiệp của
các trưởng bối trong kinh. Giờ thái phu nhân mở miệng hay nhắc
đến bà ấy, nói bà ý xinh đẹp quý phái, đoan trang thục nữ,
nội tâm yếu mềm, thế gian này khó lắm mới tìm được một người phụ nữ tốt như vậy. Cả đời phụ thân sẽ luôn nhớ đến bà.”
Minh Lan bĩu môi, nằm trong lòng chồng mình, lạnh nhạt nói:
“Điều thứ hai, có chỗ em không hiểu, tuổi tác của thái phu
nhân.” Nàng cảm nhận được rõ ràng cơ thể chồng căng thẳng, nói tiếp: “Dựa vào thái phu nhân cầm tinh con gì có thể đoán
được, năm nay bà ấy bốn mươi bốn tuổi. Lúc chàng chào đời, bà ấy mới có mười chín tuổi, một năm sau gả đến Hầu phủ là hai mươi tuổi. Vậy nói cách khác, lúc Tần phu nhân đầu tiên qua
đời, bà ấy khoảng chừng mười sáu tuổi. Chuyện này…là sao?”
Nếu lão Hầu gia có tình cảm sâu nặng với vị Tần phu nhân đầu, muốn tái hôn với con gái nhà họ Tần để chăm sóc Cố Đình Dục, lúc đó có thể cưới luôn Tần thái phu nhân. Vì sao giữa chừng
lại cưới một vị Bạch phu nhân?
Minh Lan cảm nhận thấy thân thể Cố Đình Diệp cừng đờ, từ từ
đứng lên, nhìn sâu ánh mắt hắn, dịu dàng kiên quyết hỏi: “Khi
đó, cha chồng có lý do gì mà không thể không cưới mẹ chàng
sao?” Vấn đề này có chút khó chịu, nhưng cũng là nguồn gốc
của mọi chuyện.
Cố Đình Diệp chăm chú nhìn thật lâu vào Minh Lan, không biết nên nói như thế nào cho phải. Mấy năm gần đây, lòng Cố Đình Diệp
vốn buồn phiền đã lâu nhưng trước nay việc nhà vốn khó nói,
thật lòng muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu. Minh Lan
cũng không hỏi thêm, nhìn cũng hiểu rõ một số chuyện.
Minh Lan chưa từng thấy vẻ mặt này của Cố Đinh Diệp, hai hàng
lông mày nhếch lên cao lạnh lùng, đôi mắt thâm sâu như chìm vào
bóng tối, ánh mắt u ám, thật nguy hiểm, lại mang theo vẻ hiểu
biết thản nhiên, như không thể tránh được. Một lúc lâu sau, hắn
mới chầm chậm mở miệng: “Ông bà ngoại tôi là họ Bạch ở Hải
Ninh, em đã từng nghe đến chưa?”
Minh Lan rất muốn thể hiện chút tấm lòng tôn kính, nhưng nàng
chưa bao giờ nghe nói đến họ Bạch. Hải Ninh nổi tiếng nhất có
một nhà họ Trần có bảy tiến sĩ, ba cha con hàn lâm[1] nhà họ
Triệu, và các lão tiền nhiệm họ Từ, ngoài ra còn có thêm mấy
thế gia, đại tộc. Dù sao cũng không có họ Bạch nên Minh Lan đành phải thành thật lắc đầu.
Cố Đình Diệp cười tự giễu: “Tất nhiên là chưa từng nghe nói
rồi, họ Bạch không phải là thế gia danh môn, cũng không phải
dòng dõi thư hương, chỉ là thương gia buôn muối.”
Minh Lan sững sốt, sĩ nông công thương. Mẹ hắn lại đến từ cấp
bậc thấp nhất – thương gia, dù sao còn có nho thương, nghĩa
thương, nhưng mà thương gia khiến cho người ta coi thường chính là muối thương. Cái này…Muốn biểu đạt sự tôn kính với họ Bạch
thật là khó khăn.
Cố Đình Diệp nói tiếp “Em có biết thương gia buôn muối nhiều nhất cái gì không?”
“Muối.” Minh Lan không cần nghĩ nhiều, thốt ra, lập tức liền bị
khớp ngón tay gõ vào trán, nàng liền che trán, khẽ hô: “Bạc!
Nhiều nhất là bạc!”
Cố Đình Diệp gập ngón trỏ và ngón giữa, cười như không cười,
lườm mắt nhìn Minh Lan, nàng không thể nghiêm túc đồng cảm một
chút sao.
Nhìn hai ngón tay vẫn còn đang gập kia, lòng Minh Lan còn sợ
hãi, liền nói: “Chàng cũng đừng nói, cha chàng chỉ vì bạc
mới cưới mẹ chàng!.” Địa vị thương nhân thấp kém, sao uy hiếp
được quyền quý.
“Đúng là vì tiền, nói ra chắc không ai tin. Nhưng tôi đã cẩn
thận tra xét mới biết được chuyện trước sau.” Khuôn mặt Cố
Đình Diệp sa sầm, thả tay đặt lên đầu gối, ánh mắt âm u: “Năm
đó Tĩnh An Hoàng Hậu qua đời, Võ Hoàng đế đau lòng quá mức
nên tính tình chuyển sang tàn bạo đa nghi, dùng gậy đánh chết
rất nhiều cung nữ, phi tần, lúc đó còn ban thưởng cái chết cho Hoàng Quý phi, muốn giết hết toàn gia tộc. Lúc ấy chú Hoàng
Quý phi quản lý hộ bộ, kiểm tra sổ sách thiếu hụt ba trăm vạn lượng, đều là do người quyền tước công huân gây nên. Vốn cũng
không phải đại sự lung lay nền móng nước nhà, từ từ mang bạc đến là được. Khi đó, Võ Hoàng đế giận chó đánh mèo lại nghiêm khắc
thực hiện xử phạt nặng nề, ra lệnh cưỡng chế nữa năm mà không trả đủ liền lấy lại chức tước!”
Minh Lan giật mình, hồi lâu mới nói: “Phủ Ninh Viễn Hầu thiếu bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm.” Cố Đình Diệp cười mang theo chút mỉa mai “Tròn tám mươi tám vạn lương bạc trắng.”
Suýt nữa thì Minh Lan bị hụt hơi, tám mươi tám vạn lượng bạc
trắng? Đúng là gia đình bại hoại! Có người tiêu tiền như vậy
sao?
Cố Đình Diệp thở dài, nhìn lên hoa văn chạm trổ trên xà nhà,
sắc mặt u tối: “Họ Cố tính toán toàn bộ sản nghiệp tổ tiên
suốt đêm, tính thế nào cũng không đủ. Mắt thấy sắp đến kỳ
hạn, phủ Vinh quốc công đã bị tịch thu sản nghiệp, người nhà
bị biếm thành dân thường, cảnh tượng xót xa, trên dưới họ Cố
đều phát điên. Khi đó, không biết ai đó…nhắc đến họ Bạch.”
Minh Lan kinh hãi ngây người, chỉ ngẩn ngơ nghe Cố Đình Diệp tiếp
tục nói: “Ông ngoại tôi cũng là một người tài giỏi, xuất thân
là lái thuyền trên biển, tích cóp được một ít vốn sau đó lên
bờ không biết dùng cách gì mà móc nối được mang lưới quan
lại, sau đó thì bắt đầu buôn muối. Tích cóp hơn hai mươi năm,
gia sản cực kỳ giàu có. Trước kia ông và họ hàng vốn không
thân thiết, nhà lại chỉ có mỗi một cô con gái là mẹ tôi.”
Minh Lan không muốn nói chuyện – chỉ thở dài thật dài – không
có anh em nương tựa, xuất thân thấp kém, lại giàu có. Vị Bạch
phu nhân chỉ thiếu không viết hai chữ ‘thịt mỡ’ sau gáy.
“Thế nên, cha chồng phải cưới mẹ chàng?” Lúc nói lời này, ngay cả Minh Lan cũng không ý thức được ngữ điệu của mình mang
chút châm biếm.
Cố Đình Diệp cười gượng, nhưng lại mang mấy phần lạnh lùng:
“Chuyện kế tiếp, mười người có mười cách nói, tôi nghe nhiều
quá nên đâm ra lẫn lộn không biết thực hư. Nhưng mà…nghe nói
nhiều nhất là, phụ thân đề nghị với họ Bạch cưới mẫu thân làm thiếp. Hừ! Hừ! Nghĩ bà là con gái thương nhân có thể gả vào
phủ Hầu làm vợ lẽ, chắc hẳn có phúc lắm mới được trời cao ưu ái. Nhưng họ Bạch nhất định không đồng ý, bắt buộc phải làm
vợ cả, bức ép vị Tần phu nhân đầu tiên đến chết.”
Minh Lan hít một hơi khí lạnh, lúc này mới đứng thẳng lên, nói chắc như đinh đóng cột: “Nói vớ vẩn! Nhất định là nói vớ
vẩn! Người nào bị điên mới đổi trắng thay đen như vậy?”
Cố Đình Diệp ngẩng đầu nhìn Minh Lan, ánh mắt lạnh lùng,
miệng mỉm cười mang theo chút châm chọc: “Sao em biết được? Có
khi là thật đấy.”
Minh Lan hít một hơi thật sâu, cao giọng nói: “Đúng vậy! Con gái thương gia giàu có, sung túc bước vào nhà quyền quý làm vợ
lẽ. Nhưng vì cái gì đây? Chẳng qua là quan hệ thông gia đổi
thành tiền quyền mà thôi! Hứa cưới con gái, thương gia đổi lại
được thuận tiện hành sự, nhà quyền quý phải được chia tiền
tài, hai bên đều được lợi. Nhưng họ Bạch không như vậy, Bạch lão thái công chỉ có một cô con gái, chuyện buôn bán muối cần có
người tiếp quản. Thế nên ông ấy sẽ không cần mượn thế lực
quyền quý, vả lại không có anh em giúp đỡ, ông ấy càng muốn
tìm được một đứa con rể đáng tin mới đúng! Sao lại ‘bức ép’
họ Cố gia cưới con gái mình? Đây chẳng phải là gây thù chuốc
oán à! Nói bậy nói bạ! Nói mớ còn đáng tin hơn chuyện này.”
Minh Lan vẫn còn thấy tức giận, lòng thầm nghĩ: Có một khoản
đồ cưới lớn như vậy, Bạch phu nhân gả cho ai mà không được?
Chẳng lẽ đàn ông trong thiên hạ chết hết? Không phải lão hầu
gia không được à? Nói thật, không phải họ Bạch bám víu vào họ
Cố, mà hoàn toàn là họ Cố rơi vào đường cùng cầu cạnh họ
Bạch mới đúng.
Đem bạc đến cứu mạng, còn muốn nhà người ta làm thiếp? Biến
khẩn trương! Chuyện nghìn lẻ một đêm viết còn chân thực hơn.
Cố Đình Diệp nghiêng người dựa vào ghế, cười gằn mấy tiếng
ngắn ngủi, lặng yên nhìn Minh Lan, ánh mắt biến đổi thành sáng trong: “Vì tin đồn này mà từ nhỏ anh cả cực kỳ ghét tôi. Tôi
cũng không trách anh ấy, dù sao từ trước đến này tôi hay gây
chuyện rắc rối, vốn là đứa chả ra gì trong nhà. Cho đến mấy
năm về sau, vú nuôi của mẫu thân, Thường ma ma đến kinh thành
chăm tôi, mới nói rõ cho tôi biết nguyên nhân hậu quả. Hoá ra,
vị Tần phu nhân vốn suy yếu, thêm lời đồn trong phủ cưới con
gái họ Bạch để thoát khỏi hiểm nguy, bà ấy vì lo âu, đau buồn nên mới dẫn đến khó sinh rồi chết. Từ lúc đó, tôi luôn chống
đối phụ thân, tính tính ngày càng hư hỏng…”
Minh Lan trợn mắt lên nhìn Cố Đình Diệp, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy hắn đáng thương. Cưới con gái thương gia làm Hầu
phu nhân vốn là nỗi nhục nhã của họ Cố. Bạch phu nhân tồn tại
là dấu hiệu họ Cố từng rơi vào đường cùng. Vì thế, lão hầu
gia mặc kệ lời đồn truyền ra vu khống Bạch phu nhân, chưa bao
giờ vì bà biện hộ, nhìn Cố Đình Diệp uất hận tuyệt vọng,
cũng chưa từng thẳng thắn giải thích
Tất nhiên, vị Tần thị cũng rất đáng thương, nhưng bà ấy cũng
từng hưởng thụ những ngày hạnh phúc, tốt đẹp. Huống hồ tai
hoạ xảy ra, với tư cách là hầu phu nhân phải cùng chung hoạn
nạn với nhau mới phải, còn ra đi khiến cho lão hầu gia giận lây sang Bạch thị và Cố Đình Diệp, xem như hoà vốn.
“…Phụ thân vốn luôn nhớ đến vị phu nhân đã mất, tính tình mẫu
thân lại nóng nảy hấp tấp, cuộc sống trong phủ lại không được
như ý, hai người lại càng bất hoà. Khi mẫu thân mang thai lần
thứ hai trong một lần cãi nhau với phụ thân, dẫn đến sinh non
rong huyết mà chết.” Cố Đình Diệp bình tĩnh kể lại, xem như
chuyện của người ngoài, nét mặt cực kỳ bình thản “Giờ nghĩ
đến, phụ thân đối với tôi cũng không quá tệ, là do tôi không
biết phấn đấu. Nay tôi vô lễ với vợ con, anh em của ông ấy, chắc
là ông ấy ở dưới hoàng tuyền cũng không nhắm mắt được?” Nói
xong, cười gằn liên tục, trong mắt chất chứa ý mỉa mai.
“Thế nào?” Cố Đình Diệp ngẩn ngơ nhìn Minh Lan, nhếch môi nói “Có phải tôi không nên làm thế?”
“Vì sao không nên?” Khó khăn lắm Minh Lan mới phục hồi lại tinh
thần, chuyện cũ của phủ Cố rất đặc sắc, âm mưu, phản bội, lừa
dối, tin đồn, còn có bá tước Monte Cristo trả thù, trong khoảng thời gian ngắn Minh Lan chưa tiêu hoá kịp.
Minh Lan cảm thấy khó tin, hỏi lại, còn tích cực đưa ra lý do:
“Trong chuyện này, mọi người đều tốt đẹp, chỉ có mẹ con nhà
chàng là xấu xa. Họ Cố duy trì thân phận, quan hệ thông gia với họ Tần như cũ, thế còn họ Bạch thì được lợi gì? Làm mẹ, vô
duyên vô cớ bị hắt nước vào người, chết còn không được bình
an. Làm con, buộc phải ra khỏi nhà, cô đơn, lưu lạc giang hồ.
Chàng có nghĩ đến, nếu lúc trước Tứ vương gia không mưu phản
thì sao? Nếu ngài ấy an phận để một Tam Vương gia làm thái tử
thì sao?”
Đột nhiên ánh mắt Cố Đình Diệp nóng như lửa, đốt hết thảy
những châm biếm mỉa mai trong nháy mắt. Hắn bình tĩnh nhìn Minh Lan, bật ra mấy tiếng cười khẩy từ trong lòng: “Nếu Tứ vương
gia không mưu phản, Tam vương gia thuận lợi an vị thì sẽ không
đến lượt Bát vương gia. Sau đó, phủ Ninh Viễn Hầu sẽ vẫn như cũ,
ăn hết máu thịt của nhà họ Bạch để sinh tồn, vẫn lộng lẫy xa
hoa như trước, giẫm lên hai mẹ con tôi an hưởng tôn vinh. Phụ thân
đã qua đời, tôi lại không ở đây, chỉ sợ không lâu nữa bài vị
của mẹ cũng dời khỏi từ đường. Mà tôi, tiếp tục vùng vẫy
trong chốn giang hồ.”
Minh Lan gật đầu thật mạnh, nhìn thẳng lại: “Thế nên, nếu
chàng uất hận, dĩ nhiên là đúng.” Giọng điệu so với năm ấy,
nàng xin vào Đảng còn thành khẩn hơn.
Cố Đình Diệp khổng khỏi phì cười, Thường ma ma lúc nào cũng
mang vẻ mặt tức tối mắng phủ Ninh Viễn Hầu, nhưng hắn không cảm
thấy có người đồng cảm, ngược lại thấy phiền nhiễu. Theo hắn thấy họ Bạch cũng không đúng, biết rõ không môn đăng hộ đối, do tham
lam nên mới bàn đến cửa hôn nhân này, mong đợi kỳ tích xảy ra.
Bạch phu nhân biết rõ con đường gian nan, cũng không trù mưu tính kế
nhiều một chút, chỉ sớm mà chết đi.
Mỗi lần nhớ đến chuyện đó, hắn chủ yếu cười khẩy và thờ ơ.
Những uất ức, tủi thân lúc còn trẻ đến hôm nay đã không còn
mãnh liệt nữa, trải qua bao phong ba giang hồ, thường thấy vinh hoa sau sống chết, không dễ dàng bị kích động nữa, giống như ngọn
lửa rực cháy qua đi chỉ còn lại đống tro tàn mà thôi. Giờ đây, hắn chỉ thấy không cam lòng, chẳng lẽ hắn sinh ra trên cõi đời này chỉ vì một chút bạc mà thôi?
Cho đến hôm nay, nghe Minh Lan nói như vậy, ký ức đã lâu của Cố
Đình Diệp lại tái hiện, một lần nữa bùng lên như thiêu như
đốt. Đúng vậy. Thực ra hắn vẫn âm thầm oán hận, chỉ là hận
không biết làm thế nào để phát tiết bằng miệng, đành phải
tươi cười hờ hững cho xong việc.
Cố Đình Diệp thờ dài. Hoá ra chấp nhận hận thù người thân
của mình cũng không khó khăn như vậy. Nhiều năm vất vả có thể
nằm gai nếm mật cùng người, đã vậy hôm nay nói hết ra để cho
lòng dễ chịu, thoải mái.
Xem ra có cô vợ có thể giúp mình tìm lý do để oán hận thân thích, thực sự cũng không tệ.
“Đúng rồi.” Minh Lan vân vê ngón tay, do dự hỏi: “Vậy…Mẹ chồng mang theo bao nhiêu đồ cưới?”
“Khoảng một trặm vạn lượng bạc, ngoài ra còn có cửa hàng điền sản.” Cố Đình Diệp nói luôn.
Minh Lan đờ đẫn, gần như muốn đấm ngực hét lớn – Trời ạ! Một
trăm vạn lượng bạc! Nếu nàng có chừng ấy tiền, lại được cha
yêu thương, có thể làm những gì mình thích, thuê một đội bảo kê, tìm một sư phụ trung thành đáng tin, đi du lịch nước ngoài,
đến Tây Tạng thám hiểm tìm kiếm những điều mới lạ, thế giới
có nhiều cảnh đẹp! Đánh chết nàng cũng không cưới người như
vậy, vừa có con riêng, lại còn yêu sâu đậm người vợ đã mất.
Bạch nữ sĩ ơi là Bạch nữ sĩ, lão cha Bạch ơi là lão cha Bạch, bà thấy mọi người nói bà có gì tốt không?
Cuối cùng —
“Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội.[‘]
Minh Lan nói khẽ, nét mặt bi thương, buông thõng hai tay mà đứng.
[‘] Người vốn không có tội, nhưng kẻ hay mang vật quý bên mình thì sẽ mang đến tai họa
Cố Đình Diệp khẽ kéo Minh Lan vào ngực ôm, trong lòng rất cảm
động, ôm nàng vỗ về một lúc lâu mới nói: “Em đừng đau lòng.
Chuyện đã qua lâu rồi.”