Rời phủ Ninh Viễn hầu về Trừng Viên, dọc đường hai vợ chồng không trò
chuyện. Hôm đó Cố Đình Diệp ở ngoại thư phòng nghị sự đến tận đêm khuya, đầu tiên là thảo luận chính sự cùng Công Tôn Bạch Thạch, rồi phát lệnh, gọi bảy, tám thư lại vào ghi chép, mãi đến đầu giờ sửu mới trở về mang
thân mình ám lạnh trở về phòng.
Vào trong nhà, đưa tay vén màn
giường ra đã thấy trong đống chăn gấm lộ ra một phần tóc bồng bềnh đen
mượt, cả thân mình lại vùi trong chăn không nhìn ra, chỉ thấy ở cạnh góc chăn lộ ra một bàn chân nhỏ trắng hồng mịn màng, ngón chân mũm mĩm còn
khẽ vểnh lên.
Hắn khẽ cười, nhịn không được chọc chọc vào bàn
chân kia rồi quay mình đi tới tịnh phòng rửa mặt, đổi sang bộ quần áo
mặc nhà rồi trở lại giường, đã thấy Minh Lan tỉnh rồi, đang nghiêng
người trên gối, ánh mắt mơ màng nhìn hắn.
“Em tỉnh rồi à?” Khóe miệng khẽ mỉm, nhấc góc chăn lên.
Minh Lan gật gù, giống như con mèo vừa tình ngủ, ngơ ngác vươn cánh tay nhỏ tay:
“Chàng chọc chân em ngứa, làm em tỉnh.”
Trên mặt Cố Đình Diệp hơi khựng lại rồi ôm Minh Lan vào ngực như không có
việc gì xảy ra. Minh Lan áp mặt vào lồng ngực rộng của hắn, miệng thầm
thì một tiếng, Cố Đình Diệp không nghe rõ, nhắm mắt thuận miệng hỏi lại.
Minh Lan đặt cằm trên ngực người kia, nhìn thẳng hắn: “Chuyện phủ hầu bên
kia, chàng đã biết trước rồi phải không?” Nếu không sao lại đúng lúc như vậy, bao nhiêu ngày lại mang nàng đi thăm thôn trang vào lúc này.
Cố Đình Diệp mở mắt ra, thấy đôi mắt nàng đen trắng rõ ràng nhìn mình, hơi cười nói: “Lưu Chính Kiệt đã nói qua với tôi, có điều cũng đúng lúc,
tôi bèn mang em ra ngoài tránh đi một chút.”
Minh Lan ngồi dậy từ trong chăn, ôm hai đầu gối nhỏ nhắn than thở: “Cứ cho em là hòa thượng
không trốn được miếu, có điều tránh được một lúc cũng tốt. Nhưng mà…”
Nàng dừng lại, quay sang nhìn hắn thì thào: “Chàng thật sự định hoàn
toàn khoanh tay sao?”
Đôi mắt Cố Đình Diệp thẫm lại, sau một lát
mới nói: “Cấu kết phản nghịch như vậy, bao nhiêu công hầu bá phủ, cần
xét nhà thì xét nhà, cần đoạt tước thì đoạt tước, giống như phủ Trình
Quốc Công, công tội bù trừ cũng bị phạt ba năm thưởng cáo mệnh cùng năm
năm bổng lộc, dựa vào cái gì mà phủ Ninh Viễn hầu có thể được ngoại lệ?” Khóe miệng lộ ra nét trào phúng, “Tôi không thêm củi vào đáy nồi là
không tệ rồi, còn muốn dựa vào tôi mà miễn tội sao?”
Minh Lan khe khẽ thở dài một tiếng, Cố Đình Diệp lại nói: “Kỳ thực tôi cũng có động tay một chút.”
Minh Lan mở to hai mắt tỏ ý không hiểu.
“Tôi có giao thiệp, để cho chuyện phủ Ninh Viễn hầu ban đầu bị chậm trễ, thẩm vấn những nghi phạm khác trước.”
“Sao cơ?”
Vẻ mặt Cố Đình Diệp vẫn thản nhiên: “Tốt xấu gì cũng chờ tôi thành hôn, tránh cho ngày vui lại vắng lạnh.”
Minh Lan chép miệng, không còn sức lại nằm xuống. Cố Đình Diệp thấy nàng ủ
rũ, tự ôm thân mình lại còn một đám nhỏ lắc lư trong chăn, hắn cảm thấy
vừa đáng yêu vừa thú vị, đưa tay lôi lại ôm vào trong lòng, vuốt vuốt
cái mũi của nàng cười nói: “Đến cùng là em lo lắng cái gì? Trước không
phải em làm gây nghiệt, sau cũng không phải em bỏ mặc, sao em lại có
dáng vẻ này?”
Minh Lan chợt giống như được giác ngộ.
Đúng rồi! Chuyện này từ đầu tới đuôi nàng vừa không nhúng tay cũng không biết gì hết, nàng chột dạ cái gì nhỉ!
“Chồng em nói thật có lý!” Nàng đột nhiên dũng cảm hẳn.
Cố Đình Diệp không khỏi mỉm cười, chợt nhớ tới một chuyện liền nói tiếp:
“Việc hôm nay còn chưa xong, sau này đoán là còn không ít phiền phức.
Tôi ở bên ngoài coi như ổn, em còn phải bị nhức đầu.”
Minh Lan
khí phách đầy mình: “Có cái gì mà nhức đầu, chẳng qua là nhờ em khuyên
chàng ra tay giúp đỡ, em cứ một mực đáp dạ, chàng có giúp không, hoặc là có thể không giúp được thì còn xét.”
Người kia nhướng mày dài anh tuấn ra vẻ thưởng thức tinh thần can đảm lạc quan này của nàng.
Rất nhanh, Minh Lan liền biết lời nói hùng hồn của mình không có sức nặng. Ngày hôm sau nữ quyến phủ hầu bèn tới nhà.
Bọn họ hoặc là mẹ chồng nàng dâu cùng đến, hoặc là dẫn theo con nhỏ đến,
hoặc là một đám cùng tập trung oanh tạc, hoặc là người nọ nối tiếp người kia. Lúc Minh Lan bưng bát cơm ăn, bọn họ đến; lúc chuẩn bị tính toán
sổ sách cùng quản sự, bọn họ lại đến; muốn ngủ giấc trưa, bọn họ đã đến
rồi. Nếu đến đúng giờ cơm thì phải đãi cơm, nhưng mà trên bàn cơm, nhìn
sang một đám oán phụ khóc lóc nỉ non, mỗi người đều nhìn chằm chặp ai
oán, làm sao mà nuốt được!
Loại hành vị độc ác này quấy rầy nghiêm trọng quy luật sinh hoạt làm việc cùng nghỉ ngơi điều độ của Minh Lan.
Một lúc thì khóc lóc kể lể, một lúc lại cầu xin, lôi kéo tay áo Minh Lan
vừa đấm vừa xoa, nói từ chuyện trẻ con không còn cha đau khổ đáng thương ra sao, đến chuyện tương lai mẹ góa con côi không có kế sinh nhai vất
vả thế nào, đủ loại trình diễn xuất sắc.
Ngũ lão phu nhân vỗ bàn
quát lên, ngón tay gần như chỉ vào chóp mũi Minh Lan, gần như không nghe Minh Lan giải thích, chỉ thiếu nước muốn nàng thề thốt đảm bảo Cố Đình
Diệp sẽ đứng ra dọn dẹp. Địch nhị phu nhân cùng Bỉnh nhị phu nhân lại
giống như đã có kế hoạch sẵn, vừa quét mắt qua, cả đám trẻ con cùng khóc rung trời động đất, bên cạnh lại là một đám nữ quyến khác hoặc công
khai hoặc ngấm ngầm khẩn cầu với khuyên nhủ.
Hai tai ong ong,
choáng đến đau đầu hoa mắt. Mới chỉ ba ngày ngắn ngủi, Minh Lan đã bị
làm phiền đến mệt mỏi khôn tả, ủ rũ giống như cà tím gặp sương, ủ rũ uể
oải, bị bức bách một mạch đến độ không chịu đựng được, thế là nàng chả
buồn giả vờ nữa, có thể trực tiếp ngất đi được rồi. Ấy thế mà người ta
còn xỉu sớm hơn cả nàng, động tác thống thiết đã đành, còn suýt nữa va
trán vào góc bàn.
Minh Lan hết sức chịu đựng.
Cố Đình Diệp nhìn dáng vẻ này của nàng, không đành lòng đề nghị: “Không bằng em về
nhà mẹ đẻ trốn mấy ngày? Nói đến, từ sau khi thành hôn, ngày đối nguyệt
em cũng chưa ở lại nhà.”
“Cái này… cũng được sao?” Minh Lan động
lòng, nhưng vẫn hơi hơi do dự. Hồi đó mới cưới, Trừng Viên cần chủ mẫu
trông nom, nàng không thể rời đi, đương nhiên là không thể ở lại vào
ngày đối nguyệt, nhưng mà giờ ở lại một chút…Cuối cùng Minh Lan quyết định trở về thăm dò trước.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai vợ chồng liền lên xe ngựa hướng về phía Thịnh phủ.
Vào Thọ An đường bái kiến lão phu nhân, Vương thị cười tủm tỉm ngồi ngay
ngắn một bên, Hải thị cúi đầu kín đáo đứng hầu ở phía sau. Con gái đã gả ra ngoài cùng con rể được xem như khách, làm lễ chào hỏi xong liền đứng dậy ngồi vào chỗ. Minh Lan thấy Hải thị vẫn đứng, nghĩ không tiện lắm
bèn nói: “Chị dâu, chị cũng ngồi đi, người trong nhà cả.”
Hải thị xưa nay vẫn giữ lễ, đương nhiên không chịu ngồi xuống, chỉ cười xoay
mình, chu đáo thu xếp trà cùng khăn lạnh, lại bưng ra trái cây tươi do
nhà chị gửi tới từ phương nam cùng với bánh đậu xanh hoa quế đãi khách.
“Đến cũng không nói trước một tiếng.” Lão phu nhân lộ ra nét lo lắng trong mắt, “Sao đột nhiên lại tới nhà, có chuyện gì?”
Vương thị sợ Cố Đình Diệp không vui, vội nói: “Xem mẹ nói kìa, con gái con rể nhà mình sao lại không thể về?” Lại quay sang Cố Đình Diệp cười nói:
“Con rể đừng để bụng, lão phu nhân trước giờ vẫn nói chuyện như vậy.”
Cố Đình Diệp mỉm cười nói: “Nào có chuyện gì.”
Minh Lan khẽ cười, tầm mắt đảo qua nữ quyến nhà họ Thịnh.
Vương thị vẫn như xưa, từ lúc có cháu trai cháu gái càng ngày trông càng phúc hậu như bà địa chủ. Hải thị đại để đã giải quyết được số cân tăng khi
mang thai, dáng điệu dần trở về yểu điệu, mặc một thân áo bối tử lụa
thêu cành mai màu trời xanh sau mưa (-.-), cổ tay mượt mà đeo vòng ngọc
dương chi, càng thêm mấy phần ung dung thanh quý.
Minh Lan cúi
đầu, khổ thân Hoa Lan sinh con cũng chẳng lên cân, sinh con trai xong cả người gầy yếu trơ xương, sau này phải về kho tìm ít đồ bồ dưỡng tặng
qua mới được.
Chỉ có dáng vẻ lão phu nhân làm Minh Lan có phần
giật mình, một thời gian không gặp, trông bà cụ không những không già
đi, ngược lại càng có tinh thần hơn, giọng nói cũng vững vàng. Tầm mắt
Minh Lan xoay một vòng, nhìn thấy Toàn nhi đang được vú em giữ đứng ở
một bên.
Cậu nhóc mũm mĩm mới tròn hai tuổi, ngây thơ rạng rỡ,
trắng mập đáng yêu, tay chân đều tròn xoe khỏe khoắn, giằng ra khỏi
người hầu đang giữ bé, chạy lạch bạch đi. Nhìn thấy Cố Đình Diệp cũng
không sợ, ngây thơ hành lễ, còn mở to con mắt đen bóng tròn xoe tò mò
đánh giá người cao lớn uy nghiêm kia.
Nét mặt Cố Đình Diệp vốn
cứng cỏi cũng mềm mại một chút, sờ đầu của nhóc mập. Toàn nhi vui cười
hớn hở kéo ống tay hắn, cười toét miệng lộ ra cái đầy là răng nho nhỏ
trắng tinh như hạt gạo cùng một lúm đồng tiền con con. Cố Đình Diệp khẽ
mỉm cười, lôi từ ngón tay ra một chiếc nhẫn ngọc cổ màu xanh thẫm cho
thằng bé.
Ba vị mẹ chồng con dâu đang ngồi đều biết là đồ tốt. Hải thị liên tục nói: “Sao lại như vậy? Quá quý giá, không được!”
Cố Đình Diệp hơi tránh lễ, vẫn không nói gì. Minh Lan cười tiếp lời: “Chị
dâu dừng từ chối, ngọc này nghe nói có chút lai lịch, đem lại may mắn để Toàn nhi mang theo đảm bảo bình yên an khang.”
Lão phu nhân đón cái nhẫn, nhìn kỹ càng liền nói thằng: “Như vậy rất tốt.”
Vương thị hết sức phấn chấn, ánh mắt nhìn Cố Đình Diệp lại có vài phần phức
tạp. Hải thị hành lễ cảm ơn rồi gọi người hầu mang dải lụa tới treo cái
nhẫn vào rồi cho Toàn nhi đeo.
Minh Lan thấy không khí tốt hơn
nhiều, liền cười nói chuyện mấy ngày vừa rồi đi thôn trang, chọn mấy
chuyện thú vị kể cho cả nhà nghe. “… Sau đó lại lên núi ở ít ngày, chọn
ít đồ rau quả lạ trên núi mang về, có một ít măng vị lạ miệng, dù là xào hay nấu canh đều rất ngon!”
Hải thị che miệng cười: “Lão phu
nhân cùng phu nhân có thể yên tâm, em Sáu vẫn như cũ, nhắc đến việc ăn
là hào hứng. Toàn nhi từ lúc bé mới nói được hai chữ cả ngày liền nhao
nhao muốn lục lọi đồ ăn, hóa ra là giống cô!”
Minh Lan đỏ mặt lầm bầm: “Chị dâu nói em giống như chỉ biết tham ăn thôi ý.”
Cố Đình Diệp vẫn không nói chuyện, chỉ khẽ mỉm cười nhìn mấy người trêu
ghẹo nhau, thấy Minh Lan hơi quẫn bách bèn không nhịn được nói: “Ăn được thật sự rất tốt mà.”
Lời vừa dứt, phụ nữ trong nhà chính không
nhịn được đều bật cười. Vương thị lau mắt cười rạng rỡ, nhìn lão phu
nhân nói: “Nhìn xem, con rể thật là che chở cho vợ mình. Lão phu nhân có thể yên tâm rồi!”
Lông mày lão phu nhân dần nơi lỏng ra, mỉm cười nhìn đôi vợ chồng nhỏ, lúc quay sang Cố Đình Diệp ánh mắt cũng hiền hòa hơn.
Phụ nữ nói chuyện, Cố Đình Diệp vẫn nhìn Toàn nhi, chỉ thấy thằng bé cũng
không ồn ào, không ngừng bước lẫm chẫm qua lại giữa người lớn, một lúc
thì túm váy Vương thị, một lúc lại kéo ngón tay Hải thị, rồi lại chạy
qua trước mặt Cố Đình Diệp ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau một lát giống như nhớ ra Minh Lan, thấy nàng hòa nhã thân thiết liền bò lên đầu gối của
nàng, ra sức hôn vang lên gò má nàng một cái, sau đó ôm miệng nhỏ trốn
sau lưng lão phu nhân.
Điệu bộ này chọc cho mọi người cười phá
lên. Cố Đình Diệp cũng không nhịn được cong khóe miệng lên, mỉm cười
nhìn Minh Lan, con mắt sâu thẳm sáng ngời.
Minh Lan ôm thằng nhóc, dương dương tự đắc khoe: “Cháu nhỏ nhà em rất đáng yêu đấy!”
Con ngươi Cố Đình Diệp như đầm sâu, hơi ánh lên nét giận dỗi nhàn nhạt,
quay đầu đi giống như đang dỗi người nào đó không hiểu phong tình.
Nói thêm mấy câu, Cố Đình Diệp liền đứng dậy xin cáo lui ra ngoài bái kiến
Thịnh Hoành. Hắn vừa đi đám phụ nữ nói chuyện tự nhiên hơn. Vương thị
thế mà lại khẽ thở dài mấy hơi, bà ta nhìn Cố Đình Diệp phong độ trầm
tĩnh, cao lớn hiên ngang, đối với Minh Lan cũng coi trọng, trong lòng có phần ê ẩm.
Hải thị rất có mắt nhìn, thấy Vương thị nhìn bóng
dáng Cố Đình Diệp đi ra cửa mà thở dài, vẻ mặt còn hơi thất vọng. Chị ta đến bên cạnh mẹ chồng cười nói: “Nói ra, con gái nhà chúng ta đều có
phúc lớn, trước đó vài ngày, em rể cùng em Năm về đây, dáng vẻ hai vợ
chồng kia, chà chà, chính là rơi vào hũ mật cũng không bằng.”
Mặt mày Vương thị lập tức thoải mái, thật lòng vui vẻ: “Em rể con đúng là
đứa thật thà, đối với con bé Năm cũng tốt, mới vào cửa có mấy tháng đã
béo thêm vài vòng!” Lập tức nhìn sang Minh Lan, chỉ thấy nàng cũng không béo thêm mấy cân thịt, hai má vẫn đầy đặn nhưng nét mặt có mấy phần mệt mỏi lo nghĩ, nghe nói trong phủ Cố cũng không yên ổn, thiết nghĩ có lẽ
cũng không ít chuyện vất vả phiền lòng, trong bụng Vương thị thoải mái
hơn hẳn.
Lão phu nhân cũng đang nhìn Minh Lan, lông mày cau lại,
thuận miệng nói: “Cháu hôm nay đến vừa đúng lúc, vừa mới có tin tức, con bé Như có thai.”