Trên đường đến phủ Ninh Viễn hầu, tâm trạng Minh Lan thấp thỏm. Tình
cảnh này giống như không cho người ta vay tiền lúc khẩn cấp lại còn tới
cửa xem trò vui. Bên kia đã bị bắt đi ba người rồi, hai vợ chồng bọn họ
còn nghênh ngang tới, chưa biết chừng sẽ bị đánh cho một trận tơi bời.
Minh Lan nhìn thân thể mình mảnh khảnh, lại hơi cuốn mành lên nhìn Cố
Đình Diệp đang cưỡi ngựa đi trước kiệu, thân hình cao lớn, lưng hùm vai
gấu.
Minh Lan yên tâm hạ màn xe xuống, anh giai này nhìn vẫn có cảm giác an toàn.
Trong Ninh Huyên đường tối tăm ảm đạm, mọi người phủ Cố đều ngồi trong phòng.
Cố Đình Dục sắc mặt tái nhợt, ngồi ở vị trí cao nhất. Thiệu phu nhân bưng
một cái bát đang lo lắng đứng bên cạnh anh ta, tiếp theo là thái phu
nhân với vẻ mặt bất an. Nam nữ chia ra ngồi hai bên, mọi người đều
nghiêm túc chờ, có phần hơi giống xã hội đen mở công đường.
Tứ
lão phu nhân khẽ bưng một bát trà, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Dáng vẻ Bỉnh nhị phu nhân thì lại vô cùng dọa người, hai mắt sưng đỏ
trừng lên, cắn chặt răng, nét mặt tràn đầy oán hận, hung hãn trợn mắt
lườm ba người mẹ chồng con dâu chi thứ năm.
Dương đại phu nhân bị chèn ép đã lâu cũng không cảm thấy gì, chỉ cần cúi đầu, người khác nói
gì chị ta đều có thể nhẫn nhịn. Ngũ lão phu nhân cùng Địch nhị phu nhân
thì lại bị ánh mắt như kim châm kia khiến cho cả người mất tự nhiên.
Huyên đại phu nhân lại ngồi cùng một chỗ với Chu thị, đang đỡ cô ta nhẹ
nhàng an ủi. Vẻ mặt Chu thị buồn bã, đang dựa vào người chị nghẹn ngào
nức nở.
Đối diện là đàn ông phủ Cố, chi thứ tư chỉ có mình Cố
Đình Huyên, ba cha con chi thứ năm đều ở đó, sắc mặt âm u, biểu hiện
cứng ngắc.
Một phòng lớn đông người ngồi như vậy nhưng không có
tiếng động nào, chỉ phảng phất mùi thuốc nhàn nhạt, qua bên ngoài cửa là con đường dẫn đến sân trước của nhà chính, ngày xưa ngựa xe như nước áo quần như nêm, hiện giờ trống vắng lạnh lẽo càng làm phủ Ninh Viễn hầu
có vẻ quạnh quẽ. Một cảm giác cô tịch khó diễn tả thành lời khẽ thấm vào xương cốt. Đến tận khi Cố Đình Diệp và Minh Lan ngồi vào chỗ của mình,
trong thính đường vẫn không có ai lên tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn lên Cố Đình Dục tựa như chờ anh ta lên tiếng. Cố Đình Dục lại như
chẳng còn khí lực, không nén được trầm giọng ho khan. Thiệu phu nhân đau thắt lòng, hầu hạ anh ta từ từ uống thuốc. Người bên ngoài không nói
lời nào, Cố Đình Diệp đương nhiên không mở miệng trước, chỉ nhìn chén
trà phấn thải tam nguyệt đào liễu trong tay. Tiếng nắp chén trà va vào
thành kêu lách cách.
Minh Lan ngồi xuống, nhìn sang Chu thị dáng
vẻ vô cùng tiều tụy, da vàng như nghệ, gò má hai bên hơi nhô lên, hai má lại hơi hơi húp. Minh Lan nhớ tới cô ta trước kia xinh đẹp như hoa,
không khỏi giật mình. Nàng không đủ kiên định, không thể coi như không
thấy gì, nén không được nói: “Em… em cũng đừng lo lắng quá, như vậy
không tốt cho thân thể, sau này tam gia trở về em làm thế nào?”
Chu thị trào nước mắt, nức nở nói: “Cũng không biết chàng có thể trở về hay không!”
Nói xong liền ngã vào lòng Huyên đai phu nhân khóc nghẹn ngào. Huyên đại
phu nhân vừa vỗ về cô ta, vừa nói khẽ với Minh Lan: “Em chưa biết, vừa
hôm qua đại phu mới chẩn ra có mang hai tháng.”
Minh Lan lúng
túng, tình cảnh như vậy nàng không biết có nên nói ‘chúc mừng’ không,
chỉ ậm ờ ngập ngừng mấy câu ‘về đưa ít đồ bổ dưỡng sang’.
Nàng
chưa nói xong, Chu thị đã vùng vẫy từ trong lòng Huyên đại phu nhân, hai mắt đẫm lệ định quỳ xuống: “Em van cầu anh Hai, dù trước đây làm sao,
chàng, chàng… cuối cùng vẫn là em ruột thịt của anh mà. Anh sao có thể
trơ mắt mặc kệ, cũng không biết hai hôm nay, chàng ở nơi địa ngục đó…
như thế nào?” Càng nói càng khóc lớn.
Cố Đình Diệp dường như sớm
đoán được sẽ có câu hỏi này, hơi nghiêng người nói: “Em dâu không cần
sốt ruột, ngày hôm trước tôi vừa biết việc này lập tức đến Đại Lý tự dò
la tin tức.”
“Nói thế nào?” Thái phu nhân ngầng đầu lên từ lúc nào, lo lắng hỏi.
Cố Đình Diệp cúi đầu cung kính nói: “Cũng không phải rất nghiêm trọng,
chẳng qua là từ nơi khác tìm ra mấy bức thư, trên có triện dấu ngự ban
của phủ Ninh Viễn hầu.”
Câu này nói ra làm cho Thiệu phu nhân
đang chăm chú cho chồng uống thuốc cũng phải run rẩy nói: “Con dấu của
phủ Ninh Viễn hầu? Không không, mấy năm qua anh cả cậu vẫn bệnh triền
miên, thỉnh thoảng đi quanh vườn là cố gắng lắm rồi, làm sao…” Chị ta
ngừng lại, ánh mắt chuyển hướng nhìn thái phu nhân, môi không ngừng run
rẩy.
Cố Đình Dục cố nén thở dốc, ngẩng đầu lên vừa đúng lúc chạm
phải ánh mắt Cố Đình Diệp mạnh mẽ, trấn định, tràn đầy sức sống. Anh ta
tức giận trong lòng, càng ho kịch liệt.
Cố Đình Diệp thu ánh mắt
lại, tiếp tục nói: “Mấy vị đại nhân Đại Lý tự đã điều tra cẩn thận mới
biết mấy năm qua anh cả đều dưỡng bệnh, việc vặt đều do em Ba quản, vì
vậy mới đưa em Ba đi tra hỏi.”
Chu thị ngẩn ra, vội vàng nói: “Cái kia, em trai anh…”
“Có mấy người chưa chịu khai nhận, còn có mấy người để nhẹ tội thì đang co
co kéo kéo lôi người khác xuống bùn cùng. Có điều tôi cũng đã hỏi qua,
mấy vị đại nhân tra án cả đời, mắt sáng như đuốc, điều tra rõ rồi là vô
sự thôi.”
Cố Đình Diệp chậm rãi nói, “Em dâu yên tâm, chỉ cần em
Ba không liên quan sâu, chẳng qua là định tội ‘sơ suất’ hoặc ‘cậy quyền’ thôi, không tính là kết đảng mưu nghịch. Tội như vậy không quá đáng
lo.”
Chu thị ngừng nước mắt, vẻ mặt mờ mịt. Thái phu nhân nghe ra ý trong lời, căng thẳng hỏi lại: “Nếu như bị định tội thì sao? Có thể
bị lưu vong hoặc sung quân?”
Cố Đình Diệp nhẹ cau mày: “Chuyện này… liền chờ xem tra ra thế nào?”
Thái phu nhân nhìn chằm chằm Cố Đình Diệp, chỉ thấy hắn cao lớn sừng sững,
vững chắc không thể lay chuyển. Bà ta nản lòng ngã xuống chỗ ngồi, nét
mặt lộ vẻ già nua, trong lòng rối loạn.
Bỉnh nhị phu nhân vẫn cắn răng kìm nén, nghe đến đó chợt đứng dậy, đi lên vài bước chỉ vào ba cha con chi thứ năm, giọng the thé quát: “Các người! Các người! Cậu Vĩ thay anh cả ra ngoài quản chút việc vặt, cũng chỉ có người trong nhà chúng
ta biết. Đại Lý tự sao có thể biết được, nhất định là các người sợ chết
đẩy cậu Vĩ ra!”
Vẻ mặt chị ta giận giữ, tóc tai toán loạn, ánh
mắt hung ác, dường như hận không thể nhào tới cắn mấy cha con chi thứ
năm mấy miếng.
Minh Lan không tán thành với cách nói của chị ta.
Nếu Cố Đình Vĩ thay anh cả làm việc, đương nhiên không tránh phải giao
thiệp cùng người ngoài, đi lại xã giao không trốn được, người ngoài biết chuyện này hẳn là không ít, chưa chắc đã do cha con chi thứ năm nói ra.
Ngũ lão thái gia không còn thần thái như xưa, vẫn đang mệt mỏi, nghe thấy
lời này chỉ biết thổi phì phò qua chòm râu, một hồi lâu cũng không nên
lời. Ngũ lão phu nhân lại lên giọng trách mắng: “Cháu dâu, đừng có nói
bậy, có ai nói chuyện với chú bác bề trên như cháu sao!”
“Chú bác bề trên cái gì?! Hừ hừ, gặp phải chuyện từng người chỉ biết bo bo giữ
mình!” Bỉnh nhị phu nhân nóng giận đến mù quáng, càng nói càng gay gắt,
vừa khóc vừa mắng, “Vị kia nhà tôi chẳng qua là thay nghịch vương lén
làm mấy việc không nặng không nhẹ, chuyện đã từ mấy đời rồi, người ngoài nào biết là người nào nhà họ Cố? Đều là các người sợ gánh tội, từng
người từng người đều như con rùa rụt cổ, hỏi một câu là ói sạch sành
sanh toàn bộ! Tuy nói làm việc là vị kia nhà tôi nhưng yến tiệc trong
vương phủ chả nhẽ các người không đi?!”
“Đồ đàn bà chua ngoa đanh đá! Đổi trắng thay đen!” Cố Đình Dương vỗ bàn một cái, cuối cùng cũng cao giọng trả miếng.
Từ khi đi vào, hắn vẫn giữ gò má ở góc nghiêng hoàn mĩ 45 độ, giờ quay lại Minh Lan mới nhìn thấy trên gò má có ba vệt máu rõ ràng.
“Lúc
trước Tứ vương… nghịch vương cũng không thèm nhìn tới nó, chính nó tự
mình muốn đi nịnh bợ, đòi đi làm việc! Giờ tra ra chứng cứ, cùng chúng
ta có quan hệ gì!”
Bỉnh nhị phu nhân tức giận đỏ cả mặt, giận dữ
nói: “Lẽ nào việc này anh không có phần? Hai đứa tiểu yêu tinh trong nhà anh hôm nay không phải đón về lúc đó sao? Hừ hừ! Nếu người nhà tôi có
mệnh hệ gì, tôi tự mình đi Đại Lý tự vạch trần các người, cá chết lưới
rách, đừng có ai mong trốn thoát!”
Minh Lan cúi đầu vân vê váy,
nàng hiểu ra, tuy rằng anh em họ Cố cùng nơi sản xuất nhưng cũng có đẳng cấp khác nhau. Cố Đình Dương cùng Cố Đình Địch là con vợ cả, có thể ra
vào vương phủ tham dự yến tiệc xã giao. Cố Đình Bỉnh là con thứ, Tứ
vương phủ cũng cảm thấy không vào mắt nhưng không ngăn được Cố Đình Bỉnh nhiệt tình như lửa, chạy theo nịnh bợ, xin được làm ít việc lén lút sau lưng.
Một ngoài sáng một trong tối, vì lẽ đó bị đưa đi đầu tiên
là cha con chi thứ năm, nhưng sau đó bị bắt giữ lại là cha con chi thứ
tư.
Bỉnh nhị phu nhân nghĩ đến nhà mẹ đẻ mình chỉ là nhà giàu
thường thường, nếu như chồng không còn, mẹ con chị ta sau này không có
chỗ dựa vào, sắp phải sống những tháng ngày khổ sở, liền khóc ầm ĩ, giẫm chân lấy hơi gào khóc ông ổng ‘ôi ông trời ơi, tôi không sống nổi…’
Thấy chị ta ngang ngược ồn ào, trong thính đường dần trở nên hỗn loạn, mọi người khuyên nhủ, mắng mỏ, nâng đỡ, náo loạn một hồi.
“Được rồi!”
Thái phu nhân rốt cuộc phát uy, lên giọng khiển trách, “Hôm nay gọi mọi
người tới gây chuyện sao? Đều là người trong nhà, chuyện gì cũng có
cách, đều ngồi xuống hết cho ta!”
Cha và em trai của Cố Đình
Huyên đều bị dẫn đi, chi thứ tư chỉ còn mình anh ta, trong lòng rất lo
lắng: “Bác cả nói đúng, giờ mọi người cùng bàn bạc mới phải! Em dâu cũng ngồi xuống đã!”
Qua một hồi lâu, trong phòng mới yên tĩnh lại.
Sắc mặt Ngũ lão thái gia phiếm hồng, trầm giọng nói: “Cháu cả, hôm nay
cháu gọi chúng ta đến là vì việc gì? Mau mau nói xong chúng ta về! Từng
người từng người đâm chọc, gọi đến để sỉ nhục sao?!”
Đồng chi thi họa thật là không khách sáo. Thiệu phu nhân nhìn chồng mình gầy yếu trơ xương, ấm ức quay đầu căm giận nhìn Ngũ lão thái gia. Cố Đình Dục gian
nan mở miệng lấy hơi, khó khăn lắm mới nói ra lời: “Không sai, tôi có
lời muốn nói.”
Con mắt vằn vện tia máu nhìn thẳng Cố Đình Diệp.
“Anh cả mời nói.” Cố Đình Diệp nghiêng người, dáng vẻ vô cùng kính cẩn giữ lễ.
Cố Đình Dục mấp máy đôi môi tím tái, chống đỡ thân thể gầy yếu trơ xương
nhìn chằm chằm Cố Đình Diệp: “Tôi chỉ hỏi cậu một câu, với năng lực địa
vị của cậu ngày hôm nay, nếu như muốn cứu họ Cố thoát khỏi tình cảnh này thì có thể làm được không?”
Minh Lan thầm than lợi hại! Câu này hỏi mới đúng điểm mấu chốt! Cuối cùng vẫn là cùng cha sinh, không thể lệch đi đâu được.
Cố Đình Diệp chăm chú nhìn anh cả, chẳng rằng một câu. Anh em nhìn nhau
một lúc, Cố Đình Dục mới cười châm biếm một tiếng, ý cười có vài phần
buồn rầu, vẫn nhìn thẳng hắn: “Cậu có thể làm được. Có lẽ là vô cùng
gian nan, phải nhờ cậy người xung quanh, phải bán tình cảm khắp nơi, có
lẽ còn có thể cầu đến chỗ hoàng thượng… Nhưng, cậu có thể làm được, đúng không?”Lông mày Cố Đình Diệp nhướng một cái, vẫn không nói.
Thái phu nhân cùng Ngũ lão thái gia vừa nghe đến đây đã muốn mở miệng nói
nhưng bị Cố Đình Dục giơ tay ngăn lại. Anh ta nhìn chằm chằm Cố Đình
Diệp, tiếp tục nói: “Nhưng dựa vào cái gì cậu phải đi cầu xin hoàng
thượng nhờ vả đồng sự đây? Vì chúng ta những người năm đó bạc đãi cậu,
bắt nạt cậu, vì chú bác anh em năm đó đuổi cậu ra khỏi nhà?”
Lời này vừa thốt ra, Ngũ lão thái gia cười khó chịu: “Cháu cả nói cái gì đó? Đều là người trong nhà…”
Cố Đình Dục mất kiên nhẫn ngắt lời ông ta, tiếng cười đầy ý châm chọc:
“Cháu nói này chú Năm, chú cũng nên hiểu ra đi! Chú cho rằng chuyện năm
đó chú không nhắc tới, cháu không nhắc tới là có thể coi như chưa từng
xảy ra sao. Em dâu họ Dư vì sao mới vào cửa ba ngày đã cãi nhau với em
Hai? Chẳng qua là vì có người chịu khó đi báo tin. Vì sao càng ngày càng tranh cãi gay gắt hơn? Vì có người cho cô ta chỗ dựa mà thôi.”
Nữ quyến trong thính đường lóe mắt lên rồi cúi đầu.
Cố Đình Dục quay về phía các chú mình cười cợt: “Sau đó, em Hai vì sao
không thể ở lại kinh thành, phải rời nhà mấy năm không trở về? Còn nữa,
khi cha khuất núi, là ai không cho em hai tiến vào linh đường bái tế?”
Vẻ mặt Cố Đình Diệp không thay đổi nhưng bàn tay đang đặt lên thành ghế dần nắm lại thành nắm đấm.
Ngũ lão thái gia ngượng ngùng quay đầu không nói. Trên gương mặt Cố Đình
Huyên có nét hổ thẹn. Cố Đình Địch bất an nhìn Cố Đình Diệp một chút. Cố Đình Dương cắn răng lớn tiếng: “Cậu đừng có nói như mình không can hệ.
Lẽ nào cậu không có phần sao? Cậu…”
“Không sai!” Cố Đình Dục cười lạnh, khuôn mặt chỉ còn da bọc xương ngẩng lên, xương gò má gầy guộc có mấy phần đáng sợ: “Tôi có phần, một phần cực lớn! Tôi cũng không định
chối bỏ!”
Thái phu nhân thấy không khí căng thẳng vội vàng nói:
“Dục à, con nói chuyện này để làm gì? Đến răng đôi khi còn cắn phải
lưỡi, dù thì nào thì vẫn là người một nhà…”
“Chị dâu nói đúng
lắm.” Tứ lão phu nhân cũng tới làm người hòa giải, “Sự tình đã rồi thì
cứ cho qua đi, sau này chúng ta đóng kín cửa, vẫn là người một nhà!”
“Thím Tư cảm thấy từng việc như vậy, chỉ nói đùa hai tiếng, ậm ờ hai lần là
trôi qua à?” Cố Đình Dục nói xong lại nhìn sang Ngũ lão thái gia, ánh
mắt đầy ý châm biếm.
Tứ lão phu nhân vốn không đủ sức lực, lập tức không nói nữa.
Ngũ lão thái gia vừa định há mồm lại không biết nói gì đành nhắm mắt lại.
Cố Đình Dục hít sâu một hơi: “Chú Năm, hai thím, mọi người cảm thấy cậu
Hai giờ vẫn là thằng Hai ngày xưa sao? Chẳng lẽ mọi người thật sự cho
rằng dọa dẫm hai câu, hò hét mấy lời, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?”
Ánh mắt anh ta quét qua một lượt tất cả mọi người trong phòng, cuối cùng rơi xuống trên người Cố Đình Diệp.
Cố Đình Diệp khẽ cười, buông
lỏng bàn tay, tao nhã bưng chén trà lên, chậm rãi nếm một ngụm, vẫn
không phản ứng gì, hai tay ung dung đặt trên đầu gối an tĩnh đợi.
Cố Đình Dục thầm cười khổ, thật bình tĩnh, quả nhiên đã không còn là đứa ngốc.
Anh ta lại nhìn về phía mọi người trong phòng, gằn từng chữ: “Nếu như muốn
người mình từng bạc đãi quay lại hỗ trợ thì phải có khí phách chút! Đừng nghĩ có thể lừa gạt cho qua, cần phải nói gì, trong lòng mọi người hẳn
là rõ ràng!”
Minh Lan nghi hoặc nhìn Cố Đình Dục, theo định luật
‘Boss mạnh nhất đều xuất hiện cuối cùng’, Cố Đình Dục hẳn là không chỉ
sám hối hoặc khóc lóc kể lể một trận, vẫn nên còn đòn sát thủ. Rốt cuộc
là cái gì?
Ngón tay Cố Đình Dục khô gầy như củi, dường như muốn
lấy đồ từ trong tay áo ra nhưng run rẩy mãi. Thiệu phu nhân nén nước mắt giúp chồng lấy từ trong tay áo ra mấy phong thư bao da, tổng cộng có ba phong. Dấu niêm phong đã mở, bên trong thấp thoáng có tờ giấy màu
trắng.
Dường như vừa rồi nói chuyện đã tốn rất nhiều sức lực, Cố
Đình Dục thở hồng hộc rồi ngả ra ghế, ra hiệu vợ đưa thư cho Cố Đình
Diệp. Thiệu phu nhân tiến lên vài bước, giao bức thư trong tay lại cho
Cố Đình Diệp.
Mấy người lớn trong phòng nhìn thấy lập tức kinh
hãi biến sắc. Ngũ lão phu nhân thất thanh: “Thư này? Cháu sao lại chưa…” Bà ta lập tức biết mình lỡ mồm, vội vã ngừng lời.
Cố Đình Diệp
chậm rãi nhìn bà ta một cái, quay về Thiệu phu nhân hơi khom mình sau đó cầm lấy thư, mở ra vội vã đọc. Từ chỗ Minh Lan nhìn đương nhiên không
thể thấy nội dung thư, chỉ thấy đột nhiên vẻ mặt Cố Đình Diệp biến sắc,
ngón tay khẽ run lên. Hắn đọc xong một phong thư lại vội vã cầm mở hai
phong thư khác ra đọc, càng xem càng kinh hãi.
Minh Lan thấy kỳ lạ, quay lại nhìn Huyên đại phu nhân, thấy vẻ mặt chị ta cũng cũng mờ mịt.
Cố Đình Dục thấy tình cảnh này, khàn giọng chậm rãi nói: “Thư này là phụ
thân viết trước khi lâm chung, tổng cộng ba phong giống nhau như đúc,
lần lượt gửi cho ba vị chú bác họ ở Kim Lăng. Việc này người không nói
với ai, giấu hết tất cả mọi người.”
Anh ta thở ra một cái xong
nói tiếp: “Bên trong viết, mẹ đẻ em Hai, phu nhân họ Bạch khi gả vào
từng có của hồi môn, phía nam có 930 mẫu ruộng nước thượng hạng, năm
gian cửa hàng ở Dư Hàng, năm vạn ba ngàn lượng bạc. Sau khi phụ thân
mất, dù có phân phủ ở riêng hay không thì tiền bạc, đất ruộng, cửa hàng
này đều giao cho con thứ Cố Đình Diệp. Trong thư phụ thân còn viết, nhờ
ba vị chú bác họ đọc ra trên linh đường, trước mặt người trong tộc cùng
thân bằng cố hữu.”
Mấy nữ quyến Chu thị cùng Huyên đại phu nhân
chưa từng nghe thấy việc này, đều ngây ngẩn trợn mắt há mồm. Bỉnh nhị
phu nhân dường như có biết, rón rén lui sang một bên. Minh Lan cũng kinh ngạc không biết nói gì, nàng quay lại nhìn Cố Đình Diệp chỉ thấy hắn
như hóa đá, trầm mặc ngồi đó, chỉ có ngón tay cầm giấy viết thư hơi run
run.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh tựa như nghe được tiếng kim rơi.
Vẻ mặt Tứ lão phu nhân cùng Thái phu nhân xấu hổ, vợ chồng Ngũ lão thái gia tránh ánh mắt mọi người, nghiêng đầu đi.
“Vậy, sau đó thì sao?” Qua một hồi lâu, Cố Đình Diệp mới hỏi, giọng trầm nhưng tiếng vang trong khe núi.
Cố Đình Dục cười gằn: “Phụ thân khuất núi, bác họ lớn nhất chi thứ chín bị ngã thương ở chân, vết thương không sớm lành, không có cách nào đi dự
đám tang liền cho hai con trai đến. Bọn họ tuổi trẻ, một lần uống rượu
để lộ ra. Chúng ta lúc đó mới biết có ba phong thư như vậy. Ngay đêm đó
mấy người chúng ta vừa đấm vừa xoa lấy lại ba phong thư này, việc này
bèn coi như chưa từng xảy ra.”
Giọng nói của anh ta chẳng có ý lừa gạt chút nào, không biết là châm biếm người khác hay nói chính mình.
Thái phu nhân nhẹ nhàng nức nở: “Lúc đó ta đã nói việc này không làm được,
đó là ý của lão hầu gia khi lâm chung, sao có thể vi phạm? Các người
càng muốn… ôi…”
Ngũ lão phu nhân giận giữ trừng mắt nhìn bà ta một cái. Tứ lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài.
Cố Đình Diệp cúi đầu ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái tủ vuông
chạm trổ, từng lớp hoa văn điêu khắc tinh xảo, dưới chân đế là một loạt
tượng thú được chạm từ đá cẩm thạch màu xám ngà uy nghiêm. Trời đã nhập
nhoạng, ánh sáng lọt qua lớp rèm trúc mỏng manh vào trong phòng, đồ vật
bên trong đều nhuốm một màu vàng óng ánh.
Tượng thú đá như vậy ở
phủ hầu có rất nhiều, mỗi phòng lớn trong viện đều có. Hắn nhớ lại năm
mình bốn, năm tuổi cả ngày chỉ muốn chạy ra bên ngoài chơi. Ông già dạy
dỗ mãi hắn không hiểu, tức đến nổ phổi, không biết làm gì đành quát hắn
‘đếm hết tượng thú đá trong nhà, bao giờ đếm xong thì ra ngoài chơi’,
hắn thực sự bò thân thể bé nhỏ xuống, đếm một con lại một con.
Đếm ngày này qua ngày khác, thế nào đếm cũng không xong nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, bướng bỉnh nhất định phải đếm cho bằng được. Chú thím cùng anh em đều cười hẳn ‘thằng ngốc’, nhưng ông già lại nhìn hắn mà thở dài,
cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, bàn tay đầy vết chai cọ
vào làn da của hắn, hắn liền vặn vẹo tránh đi.
Ký ức mơ hồ, hắn nhớ mang máng ánh mắt ông già khi đó, dường như cao hứng, lại có chút đau buồn.
“Chuyện này…” Thiệu phu nhân chưa từng nghe việc này, chị ta chỉ lo lắng cho
thân thể của chồng, nhìn sang Cố Đình Dục đang cười mà khó coi hơn cả
khóc, lại không ngừng ho khan thở hổn hển, không nhịn được bước ra giải
vây: “Cậu Hai, cậu đừng hiểu lầm, chị nghĩ có thể các trưởng bối khi đó
muốn giúp em coi chừng, sợ em chi tiêu lung tung…”
Cố Đình Diệp
bỗng tỉnh lại từ trong hồi ức, ánh mắt lạnh lẽo thăm thẳm như dòng nước
suối. Thiệu phu nhân không nói tiếp được nữa.
“Vậy cũng thật cảm ơn các vị chú thím, nhờ vào các vị.”
Hắn cười ngạo nghễ, giọng điệu có phần cuồng dại. Ngay cả Thiệu phu nhân cũng nghe ra ý tức giận châm chọc của Cố Đình Diệp.
Mọi người trong sảnh đều hoảng loạn, nữ quyến nhìn nhau. Ngũ lão thái gia
trầm mặt không nói lời nào. Cố Đình Dương tức giận trừng mắt nhìn Cố
Đình Dục, thầm mắng đồ quỷ lao này, tại sao còn nói hết ra, không phải
là thêm dầu vào lửa sao?
Đừng nói giúp đỡ, không đạp thêm mấy cái là tốt lắm rồi.
Minh Lan nghẹn ở trong lòng, không thèm duy trì vẻ mặt cười hòa hảo nữa, chỉ nghiêm nghị ngồi đó. Cả họ nhà này đều là đồ khốn kiếp! Ấy, không đúng, nếu bọn họ đều là đồ khốn kiếp thì chồng nàng cũng vậy.
“Anh cả
đã nói xong chưa?” Cố Đình Diệp nổi lửa giận trong lòng, không muốn tiếp tục nhìn sắc mặt của đám người này nữa, cũng không thèm để ý đến Bỉnh
nhị phu nhân cùng Thái phu nhân, hiên ngang đứng lên, mặt không cảm xúc: “Nếu như xong, em xin cáo lui.”
“Chậm đã.”
Cố Đình Dục
thở hổn hển, cao giọng gọi, gương mặt tái nhợt cũng xanh lên. Hắn vùng
vẫy muốn đứng lên, Thiệu phu nhân vội vã bước tới dìu hắn.
“Tôi còn chưa nói xong, giờ cậu theo tôi đến một nơi, chờ đến đó xong, cậu muốn thế nào đều tùy cậu.”