Pháo nổ đì đùng, tuyết đắp nhành mai, trong ngoài kinh thành, nơi nơi
đều hân hoan vui vẻ. Năm Sùng Đức thứ ba, trong bữa cơm theo lệ hàng năm ở phủ Ninh Viễn Hầu, bầu không khí lại vô cùng khác thường. Mọi người
ngồi xung quanh một bàn đầy món ăn mừng năm mới cầu kỳ, thái phu nhân
nói với giọng đau buồn: “Ôi, chi chúng ta nhân khẩu đơn bạc, nghĩ tới
nhà chú Tư, chú Năm của các con, cháu trai cháu gái đã ngồi kín hai, ba
bàn.”
Cố Đình Xán quay nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đường
cong cổ thanh tao như thiên nga trắng trên mặt hồ, khuôn mặt cô ta lại
lạnh nhạt: “Đúng vậy, năm vừa rồi thật vui vẻ, không giống như năm nay,
như thế này đâu có giống như ăn Tết.”
Vẻ mặt Thiệu thị ủ ê, cúi
đầu không nói, ánh mắt nhìn sang con bé Nhàn. Chu thị vỗ vỗ cái bụng lớn đùng, khẽ cau mày. Minh Lan giả bộ nghe không ra, vẻ mặt mờ mịt không
hiểu gì, chỉ ngượng ngùng ngồi đó, thỉnh thoảng nâng khăn lên che miệng.
Cùng có vẻ không hiểu chuyện gì còn có Cố Đình Vĩ. Cậu ta cười nói: “Con đã
nói từ sớm là mời ban Khánh Hỉ đến vui vẻ một hồi, mẹ lại không cho.”
Chu thị lo lắng nhìn sang Thiệu thị. Thái phu nhân lườm con trai một cái
trách cứ: “Hồ đồ, anh cả cậu mất còn chưa qua chín tháng đâu.” Cố Đình
Vĩ hơi xấu hổ cười.
Sắc mặt Cố Đình Diệp vẫn như bình thường,
chầm chậm buông đũa xuống: “Ngài nói đúng lắm, có hơi vắng vẻ chút, cha
mà sớm sinh con dưỡng cái thì chẳng phải là tốt hơn.”
Nét mặt Thái phu nhân đanh lại.
Xã hội nông nghiệp cổ đại tin rằng con cái đông đúc mới là có phúc, những
dịp mừng năm mới như thế này, con cháu phải ngồi đầy bàn đầy đất, kín cả sảnh đường, gia đình mới được coi là thịnh vượng. Ba anh em đời trước
nhà họ Cố đều thành hôn rất sớm, mấy đứa cháu trai cháu gái lớn của chi
thứ Tư thứ Năm giờ đã có thể nghị hôn rồi. Trong khi đó nhân khẩu bên
đích tôn lại khá là đìu hiu, giờ đàn ông trưởng thành có mỗi hai anh em
Cố Đình Diệp Cố Đình Vĩ, chưa vị thành niên cũng chỉ có mỗi cậu Hiền vẫn đang cần vú em hầu hạ cùng hai chị gái đang ngồi một góc trên bàn ăn
cơm.
Có tình trạng như vậy nguyên nhân bắt nguồn từ Cố lão hầu
gia không nghiêm túc làm tròn bổn phận, bởi vì lưu luyến sâu nặng một
mảnh đất cằn cỗi bị nhiễm phèn, dù có bón phân tưới nước thế nào cũng
không thấy hiệu quả, gần mười năm như vậy mà không thu được một hạt nào. Lúc Cố Đình Dục ra đời, Cố Đình Huyên cùng Cố Đình Dương đã có thể đi
mua xì dầu. Hai năm sau, Cố Đình Diệp chào đời, thêm năm sáu năm nữa mới có Cố Đình Vĩ. Cố Đình Vĩ bên này vừa mới cai sữa, Cố Đình Huyên bên
kia đã bắt đầu làm mai.
Thế hệ này dòng chính thất bại ngay từ
vạch xuất phát, truy ra nguyên nhân đều là do mảnh đất không tốt kia,
thuộc về hành vi lạm dụng chiếm đoạt tài sản, mà thật không khéo, mảnh
đất cằn sỏi đá đó chính là chị ruột của thái phu nhân đang ngồi ngay
ngắn ở đó.
Vì số người đúng là quá ít, tách ra ngồi càng có vẻ
vắng vẻ, nhà họ Cố nguyên là phân bàn nam nữ ngồi riêng nhưng thái phu
nhân đề nghị không cần kiêng kị mà ngồi chung một chỗ ăn bữa cơm tất
niên. Nhẽ ra là ba cô con dâu nên hầu hạ bên cạnh giúp mẹ chồng gắp món
ăn, có điều Chu thị cùng Minh Lan đang mang thai, Thiệu thị góa bụa đáng thương, đơn giản mà làm thôi.t
Thực ra mấy ngày gần đây, vốn sắc mặt thái phu nhân vẫn không dễ coi.
Ngày hôm thái phu nhân trao trả gia sản Cố thị, Minh Lan vốn không muốn tới
góp vui, do Cố Đình Diệp kiên trì mới ngồi yên ổn ở sau bình phong dự
thính. Trước mặt mọi người trong tộc, Thái phu nhân bảo Hướng ma ma đem
văn khế đất đai cùng giấy tờ sổ sách bày ra. Nét mặt bà ta đượm vẻ buồn, dường như đau lòng nhưng không thốt ra lời không vui nào, còn cố tỏ ra
vui vẻ, nhỏ nhẹ bắt chuyện với mấy vị họ hàng. Nghĩ lại những năm gần
đây bà ta lo lắng cho người già trẻ nhỏ trong tộc, thường làm việc
thiện, rộng rãi với thân thích, mấy vị chú bác lớn tuổi trong họ cũng có chút băn khoăn.
Minh Lan vặn xoắn khăn tay, thật ra thì phái
thực lực hàng thật giá thật chẳng cần phải gào khóc đến mức phồng cả lỗ
mũi, là có thể đạt tới hiệu quả mà việc khóc lóc ỏm tỏi đem lại. Nàng
hết sức thông cảm với Cố Đình Diệp khi xưa, tự nhiên lại phải đóng vai
nhân vật phản diện hung ác độc địa.
Tình hình đã như vậy rồi, ai
mà biết nhân vật phản diện kia lại còn không giác ngộ, đã không làm thì
thôi, làm là phải làm tới nơi tới chốn, dẫn theo hai vị văn thư, một năm một mười nói rõ trước mặt mọi người, kiểm kê lại sản nghiệp không chút e dè. Sắc mặt mấy vị bô lão kia càng lúc càng khó coi. Minh Lan ngồi phía sau cũng cảm thấy lúng túng. Giữa bầu không khí khó xử gượng gạo này,
Cố Đình Diệp lại còn thảnh thơi mà gọi thêm một chén trà.
“Hôm nay trước mặt người, trong nhà có sự tình gì đều nói rõ ra, sau này có thể tiếp tục chung sống hòa thuận.”
Sắc mặt Thái phu nhân trắng bệch, dáng đứng cũng lảo đà lảo đảo. Cũng may
mà hai vị tiên sinh văn thư kia chân tay nhanh nhẹn, không chờ bà ta ngã xuống đã tính toán xong rõ ràng, đầu tiên là kiểm tra, sau đó là bàn
bạc rồi bắt đầu thẩm vấn, Cố Đình Diệp vung tay lên, hai vị tiên sinh
kia lập tức đặt câu hỏi.
“Ba gian cửa hàng này không phải vốn ở
phố Vĩnh Minh (khu phố buôn bán sầm uất của kinh thành) sao, vì sao giờ
lại chuyển thành ngõ Tượng Tử (con đường hẻo lánh nào đó)?
“Ba trăm mẫu ruộng vốn là ruộng nước, có suối có rừng, sao giờ lại thành ruộng cát?”
“Tiệm An Thành cùng với thôn trang Nam Giao vì sao phải bán đi?”
…
Thái phu nhân trong chốc lát không kịp trở tay, vốn định nổi giận, hai vị sư gia kia lại hết sức cung kính lễ độ, Cố Đình Diệp chỉ đứng lạnh nhạt
một bên. Bà ta biết nếu không nói ra được nguyên nhân gì đương nhiên sẽ
khiến người ta bàn tán, cũng không nhớ ra phải giả bộ nhu nhược tủi thân nữa. Giải thích như sau: khi đó không phải cần tìm mối quan hệ để nhờ
giúp đỡ sao, tốn hơi nhiều bạc chút, gia sản có mấy phần phải bán đi
thành tiền, sợ thân thể Cố Đình Dục yếu đuối không dám nói cho biết.
Cố Đình Diệp cười không nói, họ hàng ngồi đó mà ánh mắt lại dời đi, nhìn nhau mà sắc mặt lại kỳ dị.
Mọi người ở đây ít nhiều đều biết, từ sau khi Bạch thị gả đến, tình trạng
kinh tế của phủ hầu vẫn rất tốt, thêm vào lão hầu gia bị rắn cắn thì
mười năm sợ dây thừng, nếm khổ rồi nên vẫn luôn cẩn thận trông coi gia
nghiệp.
Giờ thái phu nhân nói nhẹ nhàng một câu bét quét đi nhiều năm tích trữ của phủ hầu bảy, tám phần, còn kéo theo một chút sản
nghiệp tổ tiên nữa, mà trên thực tế cũng không thấy thái phu nhân giúp
phủ hầu chạy chọt ra cái thành quả gì. Cuối cùng vẫn phải dựa vào Cố
Đình Diệp, phủ Ninh Viễn Hầu mới thoát khỏi họa đoạt tước, nếu nói vì sợ bị xử phạt nên tẩu tán gia sản nghe còn có chút đáng tin.
Có
điều tẩu tán đi đâu, không cần biết việc này là thật hay giả, còn có cái cớ nào tốt hơn nữa sao, ánh mắt của mọi người mơ hồ nhìn ba thước xung
quanh Thái phu nhân.
Cố Đình Diệp nở nụ cười, cũng không hỏi thêm gì, chỉ quay sang các vị thân tộc tỏ vẻ mình nguyện đem một trăm mẫu
ruộng tốt làm tế điền, coi như là của cải chung của dòng họ dùng để cúng bái tổ tiên, nói đến đây bầu không khí trong phòng lại một lần nữa thay đổi. Cái gọi là của cải của dòng họ, tất nhiên là cả họ dùng chung,
hiện giờ tất cả tế điền gộp lại một năm cùng lắm được ba, bốn trăm chỉ
tiền gạo. Tiền thu từ tế điền, ngoài phần dùng để cung phụng từ đường
cùng mộ phần tổ tiên, người già trẻ nhỏ hoặc người nghèo khó trong tộc
đều có thể được chút trợ cấp, chính là thấy mình có phần.
Ánh mắt mấy người trong họ dời đi, vẻ mặt không thay đổi gì. Nói ra, con riêng
cùng mẹ kế không hợp nhau cũng đâu phải chuyện gì lạ, mà xem ra vị mẹ kế này cũng không hẳn là trắng không tì vết.
Trở về nhà rồi, Cố
Đình Diệp dặn Minh Lan: “Thắng thế nhưng ngàn vạn lần không thể lơ là.”
Liên tưởng từ đầu đến đuôi vở kịch kia, phiên dịch qua ngôn ngữ mạng (hỏa tinh ngữ – chữ ký hiệu dùng trên mạng từ những năm 90), đại ý là: bà già này chạy đến sông Hoàng Hà cũng không hết hy vọng,
không chịu thua dễ dàng, có chịu thua cũng chỉ là giả bộ thôi.
Ngay đêm đó thái phu nhân liền rầm rì nằm vật xuống giường, muốn giao việc
nhà cho Minh Lan. Ai mà ngờ Minh lan rên rỉ còn giỏi hơn bà ta, run rẩy
thẽ thọt năn nỉ ‘mong ngài thương con dâu thân thể bất tiện, dù gì cũng
phải qua tháng giêng đã.’ Thái phu nhân biết tỏng Minh Lan làm trò mèo
lại không thể phát tác được, chỉ có thể thầm nghiến răng.
Minh
Lan ra vẻ biết ơn khắp nơi, những việc cần động tay động chân, người ta
đã sớm làm xong hết rồi, cũng không gấp gáp kiểm toán. Ba tháng đầu mang thai là thời điểm quan trọng nhất, không thể để ảnh hưởng đến sức khỏe, việc gì cũng phải gạt sang một bên.
Cứ như vậy, đêm giao thừa
Minh Lan được bồi bổ đến trắng hồng mũm mĩm, khỏi nhắc nói đến Thiệu thị đang ở góa, đến Chu thị sắp sinh cũng chẳng bì được, ngay cả cô Đình
Xán sắp có việc vui cũng không có khí sắc thoải mái như nàng, sắc mặt
lại kiểu diễm, nàng muốn giả bộ ốm yếu chút cũng không được.
Cố
Đình Diệp nhìn cậu em ngồi bên cạnh nói: “Tôi đã nói chuyện cùng chủ bộ
bộ binh rồi, chờ ra giêng cậu có thể đi nhậm chức.” Đình Vĩ vô cùng vui
vẻ, cậu ta từ lâu đã sốt ruột vì suốt ngày bị nhốt trong nhà: “Đa tạ anh Hai!” Cố Đình Diệp nói: “Làm việc cho tốt, sở binh mã ngũ thành không
được nhàn hạ như doanh vệ, không thiếu việc phiền phức, cậu phải để tâm
chút.” Đình Vĩ cười nói: “Anh Hai yên tâm.” Cố Đình Diệp khẽ vuốt cằm.
Ban đêm trở về nhà xong, Đan Quất bưng đến một hộp gỗ đàn hương sơn đỏ được bọc kín bằng gấm vàng óng, đặt ở trên bàn tròn trong phòng rồi lên
tiếng xin cáo lui. Minh Lan cười nói với Cố Đình Diệp: “Đây là đồ trong
cung ban thưởng hôm nay, đồ khác em đều cất cẩn thận rồi, có mấy món này quý giá tinh xảo, hầu gia nhìn một cái xem sắp xếp thế nào.”
Cố
Đình Diệp nằm trên giường, hai mắt hơi khép: “Em quyết là được.” Lễ tết
nên chuyện trên triều đình càng nhiều, hắn bận bịu quá sức, mấy ngày hôm nay đang ngồi ăn cơm cũng phải tạm ngừng mấy lần, một lúc nữa hắn còn
phải đi thức đêm ba mươi đón giao thừa, giờ phải nghỉ một chút đã.
Minh Lan thầm thông cảm, có trả giá sẽ có báo đáp. Qua lần này nàng càng hiểu rõ cái gì gọi là đặc quyền giai cấp.
Ngày lễ ngày tết trong cung lúc nào cũng có ban thưởng, những ngày không
phải lễ tết cũng có ban thưởng, ân sủng như vậy, gấm vóc, lụa Hồ, lụa
Oa, gấm Thục muôn màu muôn vẻ, còn có đủ loại lụa dệt từ tơ sống, lăng
quý, la mềm, sa cánh ve… Chiêng vàng đá quý xếp thành bộ thành hòm. Đã
quý giá như vậy rồi, nếu như đem ra ngoài may xiêm y lại còn không cần
phải xếp hàng, các sư phụ sư phó trong cửa hàng tới tận cửa phục vụ.
Năm mới là ngày lễ lớn, ban thưởng đương nhiên là càng nhiều. Minh Lan lấy
từng món đồ trong hộp ra, một bát bạch ngọc trắng tinh trong veo, hai
đôi đũa cùng kiểu bằng ngọc bích chạm khắc được nạm vàng, một thanh ngọc như ý mấy trắng chim trả nạm vàng, còn có một thứ hồng rực. Minh Lan
cầm trong tay nhìn kỹ, hóa ra là một cái chiếc khóa đồng tâm bằng hồng
ngọc, một miếng khóa làm then một miếng làm ổ, ghép lại thành hình như
ý, tách ra lại thành hai phần riêng biệt, không chỉ bóng bảy tinh xảo,
chất ngọc cũng vô cùng tốt. Từ khi gả đến đây Minh Lan cũng coi như được nhìn thấy không ít đồ tốt, nhưng hồng ngọc chất lượng cao cấp như vậy
đúng là hiếm có, màu hồng tươi đẹp chói cả mắt, trơn như dòng nước suối, đặt trong lòng bàn tay trắng nõn tựa như giọt máu.
Cố Đình Diêp
không biết là mở mắt ra từ lúc nào, vừa lúc nhìn thấy cái khóa đồng tâm
đó, con mắt đang lành lạnh dường như được hồng ngọc nhuộm một màu ấm áp
của ánh lửa, hắn vừa kéo Minh Lan ngồi xuống bên cạnh mình, vừa đón lấy
cái khóa này, đầu ngón tay vuốt nhẹ. Sau một lúc hắn nhỏ giọng nói: “Em
biết đan túi lưới.” Minh Lan gật gù, đương nhiên biết, đó là môn học bắt buộc mà.
“Em bện túi lưới, chúng ta mỗi người đeo một nửa.” Hắn càng nhỏ giọng hơn.
Trong lòng Minh Lan ấm áp, chầm chậm tựa vào lồng ngực của hắn thỏ thẻ: “Em nhất định sẽ mang bên mình từng giờ từng phút.”
“Ừ, em bện túi chắc một chút.”
Mùng một tháng giêng, Cố Đình Diệp qua chỗ thái phu nhân sáng sớm rồi đi vào cùng rập đầu tạ ân. Minh Lan vì đang mang bầu, đã sớm nhờ cô Thẩm nhỏ
đưa lời, hoàng hậu liền miễn cho nàng vào cung, còn ban cho một ít gấm
vóc dành cho trẻ mới sinh cùng với đồ bổ dưỡng. Cô Thẩm nhỏ lộ vẻ hâm mộ trong ánh mắt, chị ta thành hôn trước cả Minh Lan nhưng đến giờ vẫn
chưa mang thai. Cũng may mà anh cả tướng quân Trịnh Tuấn đã có không ít
con dòng chính dòng thứ, phủ tướng quân không lo lắng cho hương khói đời sau, áp lực của chị ta cũng nhẹ đi một chút.
“Chuyện này không
vội được.” Minh Lan an ủi chị ta, “Nhà mẹ đẻ em có một cô lấy chồng bốn
năm mới sinh anh họ em đấy. Chưa biết chừng giờ Quan Thế Âm nương nương
đang giúp chị lựa chọn kỹ càng đứa trẻ, không biết là cho tướng quân hay cho trạng nguyên thì tốt hơn nhỉ, ấy, hay là cho cả hai đứa đến một
lúc.”
Mây đen trong lòng cô Thẩm nhỏ chợt bay đi, xì lên cười:
“Cô còn lừa gạt người tôi!” Tính Minh Lan tính tìh vui vẻ, rất dễ ở
chung, càng ngày chị ta càng thích tìm nàng tâm sự kể khổ.
Minh
Lan nắm tay chị ta nói khẽ: “Em hiểu chị lo lắng cái gì. Nhưng mà chị
kết hôn chưa lâu, chưa đến mức đó, phải nghĩ thoáng chút chút, trong
lòng thanh thản không chừng lại càng sớm có.” Thời đại này còn chưa có
bệnh viện tổng hợp, bệnh viện đa khoa, chỉ đành như vậy.
Cô Thẩm nhỏ cũng không phải là người luẩn quẩn buồn khổ, giờ mới cảm ơn Minh Lan, vẻ mặt lại trong sáng trở lại.
Chờ Cố Đình Diệp trở về từ trong cung, Minh Lan dặn dò mấy bà hầu đem mấy sọt tiền đồng ra.
Lễ gặp mặt ngày tết, tất cả quản sự, bà hầu, nàng dâu, còn có hầu gái mỗi
người đều được nhận tiền lì xì, bao nhiêu chuỗi tiền đồng xuyên bằng dây đỏ đã được chuẩn bị sẵn, Vốn tường ngăn giữa phủ hầu và Trừng viên đã
bị phá đi sạch sẽ, chỉ chờ qua năm mới lại khởi công, vận chuyển vật
liệu để sữa chữa và trang hoàng lại khuôn viên. Giờ trên dưới phủ hầu
đều biết quyền lực cả phủ sớm muộn gì cũng về tay hầu gia cùng phu nhân, nơi nơi quản sự đều muốn đặt quan hệ. Khổ nỗi Trừng viên chẳng khác nào hàng rào sắt, người nào người nầy đều có trách nhiệm, không dám làm bơ
làm biếng, một giọt nước chen không lọt. Phu nhân mới nhìn ôn hòa nhưng
tính tình thực sự thế nào cũng không dò ra được, chúng quản sự rất lo
lắng.
Cố Đình Diệp có nửa ngày rỗi rãi liền ngồi nhìn Minh Lan
cười vui vẻ thưởng tiền đồng cùng đồ điểm tâm xuống, cả khuôn viên như
được dát bạc, mấy đứa hầu nhỏ cùng trẻ con càng vui vẻ hơn, đuổi bắt
chơi đùa, vo cầu tuyết ném nhau, tiếng cười hân hoan rộ lên từng hồi.
Con bé Dung cũng được mặc một thân quần áo mới tinh, lúc đi vào, vòng vàng
đang đeo trên cổ còn phản chiếu ánh sáng lóng lánh xuống mặt tuyết. Gần
đây con bé hơi khó ở. Nhớ lại khi đó nó mới tới phủ hầu, cả ngày nó đều
nhớ tới mẹ cùng em trai, ban đêm cũng khóc đến tỉnh lại, không biết từ
lúc nào mà tình cảm nhớ nhung này lại càng ngày càng nhạt nhòa. Năm nay
ăn tết, bởi vì mẹ cả nó có bầu, nó mới chợt nhớ đã lâu không thấy em
trai đến. Nhưng mà nó cũng chẳng nhớ ra em trai cùng mẹ đẻ mình trông
như thế nào. Mẹ cả không biết sẽ sinh em trai hay em gái nhỉ?
Nó
biết mẹ cả đối xử với nó rất tốt, trong trường học cũng có mấy đứa con
vợ lẽ, đứa nào cũng chỉ mong được may mắn như nó, ăn mặc tốt, đồ dùng
cũng tốt, có lúc mẹ cả còn tự mình tới đón nó đi học về. Sau này có lẽ
mẹ cả có con riêng của mình, sẽ giống như ngoài kia người ta hay nói,
con vợ lẽ giống như cái đinh trong mắt. Nó chợt giật mình trong lòng,
nhớ tới lời Tiết tiên sinh đã dạy, gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ ngay thẳng, không được tự mình nghĩ ngợi lệch lạc, tâm ngay thẳng, lòng dạ
khoáng đạt, tâm sáng mắt trong.
Nó thầm hổ thẹn, lại quên mất lời tiên sinh dạy! Từ lâu nó đã hạ quyết tâm, từ nay về sau phải học giỏi,
phải được như Tiết tiên sinh, không thua đấng mày râu, làm người chính
trực trong sáng, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà làm người, không muốn…
không muốn giống như mẹ đẻ.
Dung nhi giương mắt nhìn lên phía
trên, cha đang nhìn về phía mẹ cả cười dịu dàng, một tay giúp bà cầm lò
sưởi tay, trong lòng nó ủ ê, kỳ thực dù có em trai em gái hay không, đối với nó cũng không khác gì. Dù mẹ cả thật lòng đối xử tốt với nó hay là
vì danh tiếng, hay vì thương hại nó, hay vì muốn thể hiện bản thân hiền
lành trước mặt cha, tiên sinh đã nói, tốt chính là tốt, được người đối
xử tốt phải mang lòng biết ơn, phải chân thành tích phúc, khiêm tốn làm
việc, chân thành hành thiện. Như vậy mới có thể lưu lại phúc khí lâu
dài, ông trời mới phù hộ.
“… Bé Dung.” Mẹ cả gọi nó, Dung nhi
nhanh chóng ngẩng đầu lên, mắt mở lớn. Phu nhân trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp được bao bọc trong gấm vóc quý giá, trên má hiện ra nét ấm áp dịu
dàng: “Lại đây, đây là tiền mừng tuổi của con.”
Đan Quất nâng khay nhỏ có tiền lì xì qua, Dung nhi ngơ ngác nhận lấy.
“Các tiên sinh đều nói con học tốt, lại chịu khó cố gắng, tiến bộ rất
nhanh.” Mẹ cả hiền từ, nhẹ nhàng nói: “Ta và cha còn nghe xong đều rất
vui. Qua năm mới càng phải cố gắng như vậy mới được.”
Dung nhi
hơi cúi đầu, trong lòng nó vừa tự hào lại vừa cảm động, lại nói không
nên lời. Nó trước sau cũng không học được vẻ làm nũng cuả mẹ cả, nhất là lúc cha cũng đang ở đây.
Cố Đình Diệp nhìn con bé, đột nhiên
nói: “Con sắp phải làm chị cả.” Dung nhi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại
nghe giọng nói uy nghiêm của cha nó: “Sau này các em trai em gái đều
nhìn con, con phải làm gương tốt.”
Trong lòng Dung nhi như có
dòng nước tưới lên đến trong veo. Con bé cung kính đáp lời, vững vàng
vái một cái, dáng vẻ đoan trang mẫu mực. Con bé ngẩng đầu nhìn thẳng
người đang ngồi phía trên, cao giọng nói: “Tạ ơn phụ thân dạy dỗ, mẫu
thân quan tâm, con gái ghi nhớ.”
Minh Lan vô cùng vui vẻ, tiền
học phí kia nộp cũng thật xứng đáng, sau này khai giảng rồi nhất định
phải tặng đến một phần lễ năm mới thật dày.
Cố Đình Diệp ngồi bên cạnh bình tĩnh nhìn nàng.
Tháng giêng năm ngoái, Minh lan còn chạy quanh chúc tết bề trên, anh trai,
chị dâu, khi đó không ai làm lễ với nàng. Năm nay lại ngược lại, nàng ở
nhà dưỡng thai, ngay cả việc về nhà mẹ đẻ chúc tết cũng được Thịnh lão
phu nhân cho miễn, chỉ cần Cố Đình Diệp tới uống một bữa rượu rồi về.
Còn lại, chỗ nào nàng cũng không cần đi, giờ Cố Đình Diệp thế đang lên,
dòng người đến chúc tết nàng không ngừng chảy đến.
Đầu tiên là
thân thích trong tộc, xa thì thôi không cần đến nhưng cũng đưa tới rất
nhiều phần lễ, hai chi thứ tư và thứ năm là chú ruột, Cố Đình Diệp không có cách nào tránh khỏi tiếng bạc bẽo, đành phải đi chào lễ chúc mừng
năm mới, không biết hắn nói với hai ông chú oan gia kia cái gì mà lúc
trở về tâm tình lại rất tốt.
Minh Lan rất ngạc nhiên liền tìm
người đến hỏi. Mới chia nhà không lâu, mấy hạ nhân vẫn còn rất quen
thuộc, thừa dịp Cố Đình Diệp vào trong phủ chúc tết, đầy tớ nghe được
không ít tình hình của hai phủ.
Cố Thuận đi theo đến phủ Tứ lão
thái gia nói: “…Khoản nợ cũ của cậu hai Bỉnh, người ta tìm đến tận nhà,
la hét không trả là sẽ kéo đến đập phá. Tứ lão thái gia bị tức đến ngã
bệnh nên quyền trong nhà đều giao cho cậu cả Huyên. Dì Lưu cùng mợ hai
Bỉnh không chịu, khóc lóc làm loạn, lúc chúng tôi tới ở đó vẫn đang ầm
ĩ, ngồi một lúc mới có trà nóng.”
Cố Toàn đi theo tới phủ Ngũ lão thái gia được Tiểu Đào nhét cho một đống trái cây điểm tâm, cười lộ hai cái răng nanh nhỏ, nói lại càng nhanh mồm: “Giờ ở bên đó là mợ hai Địch chưởng gia, Ngũ lão thái gia nghiêm lệnh mợ Hai phải công bằng, dù ai
cũng không được làm bừa. Mợ Hai nghe vậy nên không chi bạc cho cậu cả
Dương. Vậy mà Ngũ lão phu nhân lại không vui, oán giận mợ Hai bất hiếu
vô đức. Mợ Hai oan ức khóc lóc, cậu Hai Địch cũng bị Ngũ lão thái thái
trách móc mấy lần. À, mấy ngày trước bên ngoài có người đến đòi số tiền
lớn, mợ Hai nói là phường lừa đảo không chịu gọi vào gặp, người đòi nợ
kia liền đứng ỳ trước của chờ, đúng lúc Ngũ lão thái gia đi phẩm thơ về, hai bên đôi co mới lộ ra. Ngũ lão thái gia cực kỳ tức giận, lập tức
trói cậu cả Dương lại đánh cho một trận. Lúc chúng tôi đến, cậu cả Dương còn chưa đứng dậy được…”
Minh Lan yên lặng trở về phòng, nhìn Cố Đình Diệp đang ngồi sau án thư, dáng ngồi ngay ngắn, ánh mắt tập trung, chỉ có khóe miệng hơi vểnh lên, giống như trăng lưỡi liềm đêm hè. Nàng
sờ sờ cái bụng, đừng có học cha con cười trên nỗi đau của người khác
nhé.
Ngày hôm sau, chi thứ Tư và chi thứ Năm cùng đến chúc tết.
Thái phu nhân cuối cùng cũng coi như lên lại tinh thần, dặn dò bày mấy bàn
tiệc rượu, bên ngoài đàn ông ngồi một bàn, bên trong phụ nữ hai bàn, lại bảo mấy bé gái hát mấy bài giúp vui. Bà ta lôi kéo hai bà em dâu già
vừa nói vừa cười. Chu thị cùng Đình Huỳnh đứng bên cạnh góp lời mấy câu, không khí náo nhiệt vui vẻ. Đình Xán chưa ăn được mấy miếng đã gọi Đình Linh tới phòng mình nói chuyện, còn mấy đứa nhỏ thì được mấy bà hầu dẫn đi chơi.
Mợ cả Dương nhìn có vẻ tiều tụy, mới khoảng ba mươi
tuổi mà bên tóc mai đã lấm tấm mấy sợi bạc. Một bên là chồng đang bị
đánh trọng thương, tính tình lại ngang ngược, chị ta phải chăm nom không kể ngày đêm, một bên là bà mẹ chồng nghiêm khắc, hơi một tí là mắng chị ta vô đức mới khiến chồng không có tiền đồ như vậy.
Minh Lan
sinh lòng thương hại: “Chị dâu cả mấy ngày hôm nay vất vả rồi, mấy Tuân
nhi còn nhỏ, chị phải chú ý bản thân mình đấy.” Mợ cả Dương cẩn thận
nhìn Ngũ lão phu nhân đang ngồi bên kia, không trả lời, chỉ nhìn Minh
Lan cảm kích.
Nhà mẹ đẻ mợ hai Địch xuất thân tốt, vốn vẫn xem
thường chị dâu mình, nghe vậy cũng thở dài: “Chị dâu là người có phúc,
Tuân nhi ngày đêm phấn đấu học tập, gần đây tiên sinh có nói, có thể cho cháu thi thử một lần, làm cha vui đến quên hết mọi việc. Chị dâu, chị
yên tâm, cháu Tuân sớm muộn cũng kiếm được công danh mang về cho chị.”
Nhắc đến con trai, vẻ mặt già nua mệt mỏi của mợ cả Dương lại bừng sáng lên
như mặt trời mới mọc xua đi đêm đen, nở ra nụ cười vui mừng tự hào nhưng vẫn phải giữ vẻ khiêm tốn: “Mấy tiên sinh cũng chỉ nói đi thử xem,
thằng bé đâu có khả năng như vậy.”
“Tiên sinh đó vốn là đồng niên với phụ thân, trước còn từng làm học chính. Ông ta nói có thể sai sao.
Ôi, con cháu cả phòng chúng ta sau này sợ là chỉ có Tuân nhi là có hy
vọng.” Đúng là trúc xấu lại sinh được măng ngon, mợ hai Địch không nhịn
được thở dài một cái, đáng thương cho chồng mình từng này tuổi rồi còn
bị cha chồng bắt đọc sách đi thi, nhìn cháu trai có tương lai, chị ta
cũng dần kiềm lại không còn xem thường bà chị dâu cả Dương. Cái gì là
vượng phu ích tử, người ta ít ra cũng hoàn thành tốt một nửa công tác
không phải sao.
Mợ cả Dương dịu dàng cười với chị ta, có thêm mấy phần lấy lòng. Mợ hai Địch ôn hòa cười lại, thân thiết vỗ tay chị ta,
lại giúp chị ta rót chén rượu.
Từ sau khi phân phủ, hai chị em
dâu chi thứ Năm có chiều hướng hòa thuận hơn, chị em dâu chi thứ Tư lại
thành như nước với lửa. Trên bàn tiệc, mợ cả Huyên dứt khoát lờ đi, chỉ
lo nói chuyện với Minh Lan, không thèm để ý đến cô em dâu ngồi cạnh. Mợ
hai Bỉnh cười lạnh: “Chị dâu cả gần đây dễ nóng nhỉ, giờ một nhà già trẻ đều nắm trong tay chị dâu rồi, không thể so với ngày trước!”
Mợ
cả Huyên căm giận quay đầu lại: “Ai thích quản gia thì đi quản đi! Cứ
như là tôi thèm khát lắm đấy. Bao nhiêu nhọc nhằn khổ sở, lao tâm lao
lực, không một lời hay thì thôi, lại còn không vừa lòng cơ đấy!”
“Ơ, núi vàng núi bạc trong tay, thích chuyển về đâu thì chuyển, còn không
cho người ta nói mấy câu!” Mợ hai Bỉnh nỏi bóng gió kỳ quái. Mợ cả Huyên bị chọc giận, nói không ra lời, tay nắm chặt ống tay áo run rẩy.
Nói rồi, mợ hai Bỉnh còn cầm khăn chấm mắt, bày ra vẻ như chị Tường Lâm,
diễn lại bài cũ, xì mũi khóc lóc kể lể: “Ôi ôi, giờ lại còn ghét bỏ nhà
chúng tôi, người nhà tôi còn ở bên ngoài không rõ sống chết, mẹ góa con
côi chúng tôi không phải là tùy cho người ta chà đạp sao!.. Chỉ mong chị dâu thương hại mấy người nhà chúng tôi.. cháu trai cháu gái đó, dù thế
nào cũng phải để cho mấy đứa bát nước canh! Chúng tôi…”
Đùng.
Minh Lan nặng nề đập đôi đũa lên bàn, mặt lạnh như băng. Mợ hai Bỉnh
ngừng mồm lại, tất cả mọi người giật mình nhìn Minh Lan, cả ba lão phu
nhân đang ngồi bên cạnh nghe trẻ con hát cũng nhìn sang.
“Muốn khóc về nhà khóc. Mừng năm mới, chị muốn tìm xúi quẩy à.” Minh Lan không nói lớn nhưng giọng điệu lại nghiêm khắc.
Mợ hai Bỉnh sửng sốt một lúc rồi lại vừa khóc vừa nói: “Tôi đây không phải…”
“Chuyện anh Bỉnh, cả nhà có ai không biết, ai không thay côlo lắng. Cũng không
nhìn thử xem đây là nơi nào, muốn khóc là khóc.” Minh Lan lạnh lùng hừ
một tiếng, khóe mắt liếc sang thái phu nhân đang rục rà rục rịch bên
kia, “Đến lúc em Xán đi lấy chồng, chị cũng đến như thế, nhớ ra là nói,
nói là lại khóc. Ngày vui gặp chuyện xúi quẩy như vậy, tôi đây thân làm
chị dâu nhất định sẽ xé miệng chị ra!”
Thái phu nhân thả lỏng hai vai đang thẳng ra, mắt lấp lóe, không mở miệng nữa.
Mợ hai Bỉnh không dám khóc nữa, mắt trợn tròn sững sờ. Minh Lan nhìn chị
ta gằn từng chữ: “Trước kia cậu Bỉnh ở trong nhà lao, anh cả Huyên không quản khó khăn giúp cậu ấy lo liệu. Một ngày phải chạy ra ngoài đến mấy
canh giờ, ở ngoài cửa nha môn chờ đợi ròng rã nửa ngày, bị người ta cười vào mặt, đến miếng cơm nóng cũng không nhớ mà ăn, chúng tôi đều nhìn
thấy hết. Chị dâu Huyên có đau lòng cũng chưa bao giờ ngăn lại. Tôi tuổi trẻ, mới vào cửa chưa lâu nhưng cũng thấy cảm động, còn nghĩ mình đúng
là được gả vào nhà tốt, anh em tình cảm như vậy, gia đình lại hòa thuận. Nhưng mà được như vậy rồi chị còn chưa biết thế nào là đủ? Tuy nói là
anh em ruột nhưng cũng không thể đến mức không nói được câu cảm ơn!”
Chị dâu Huyên nghe mà đỏ viền mắt. Đình Huỳnh nhìn thấy vội kéo tay chị dâu trưởng, hai chị dâu em chồng tựa đầu ngồi cạnh nhau.
Mợ hai Bỉnh bị nói đến trợn mắt há mồm, mặt lúc xanh lúc trắng. Tứ lão phu nhân nhìn tình hình này trong lòng cực kỳ thoải mái. Ngũ lão phu nhân
ngồi cạnh lại nhìn Minh Lan không vui: “Cháu dâu nói tuy không sai nhưng chị dâu tính ra vẫn lớn tuổi hơn cháu. Sao cháu lại nói ra lời dạy dỗ
nghiêm nghị như vậy, không có thứ bậc, không tôn trọng…”
Còn chưa nói xong câu, Tứ lão phu nhân đã ngắt lời: “Ôi chao, em dâu nói sai
rồi. Tôi thấy cháu dâu nói chẳng sai câu nào. Mừng năm mới, cả nhà vui
vẻ uống rượu, con bé Xán có mối nhân duyên tốt, nhà họ Cố lại sắp có
thêm con cháu, ngày vui như vậy mà vợ thằng Hai lại không hiểu chuyện!
Dù có buồn cũng về nhà rồi khóc thì khóc, ở trước mặt người già trẻ em
như vậy lại cố tình khóc toáng lên, thực sự là…! Ôi, cháu dâu cũng không coi chúng ta là người ngoài nên mới nói.”
Ngũ lão phu nhân có phần ngạc nhiên, ngơ ngẩn nhìn Tứ lão phu nhân xưa nay chưa từng bắt bẻ lời bà ta.
Minh Lan cười cười, quay lại nói với mợ hai Bỉnh: “Vừa rồi là em không phải, nói chuyện không để ý. Mong chị dâu đừng trách. Em chỉ là nghĩ chị là
người nhà, nghĩ gì nói nấy.” Mợ hai Bỉnh đáp cũng không được, không đáp
cũng chẳng xong, đành nặn ra một gương mặt cười vô cùng khó coi. Mợ cả
Huyên thấy đủ rồi, vỗ tay mợ hai Bỉnh: “Cô cũng phải nghĩ thoáng ra, anh cả đã sớm nhắn bưu dịch, cứ hai, ba tháng lại có tin báo bình an của
cậu Bỉnh, còn có người hầu hạ, cũng không có việc gì. Chờ hai, ba năm
nữa không phải là cả nhà được đoàn tụ sao.”
Mợ hai Bỉnh hít hít
mũi, cúi đầu nhưng không náo loạn nữa. Mợ cả Huyên ngẩng lên, qua đỉnh
đầu của mợ hai Bỉnh nhìn Minh Lan một cái, Minh Lan cười rồi quay lại
nghe hát.
Mợ hai Địch nhìn tình cảnh này, nhớ tới hôm đó nghe nói con trai lớn của Đình Huyên tuổi còn nhỏ nhưng đã kiếm được một công
việc không tệ, liền thầm than trong lòng, xưa nay tự cho là mình thông
minh lại không được như mợ cả Huyên, vốn phổi bò lại nhanh chóng nắm bắt thời cơ, quay đầu gọn ghẽ, hóa ra là nhà người ta đã sớm phối hợp rồi,
ôi, đúng là không hể trông mặt mà bắt hình dong.
Lần chúc tết
này, Minh Lan mất máu nặng một phen, mấy cô em họ chưa lấy chồng, còn có nửa gian nhà cháu trai cháu gái, ai cũng phải biếu tiền mừng tuổi, dù
sang năm nàng có sinh em bé, có thể đòi lại được một phần tiền mừng
nhưng cũng không thể so được. Dù cho nàng nỗ lực sinh, ra sức sinh, dốc
hết sức lực sinh, chờ nàng sinh ra một đóng trẻ con, đến lúc đó lại có
một đám cháu trai cháu gái kia cũng đã sớm sinh con dưỡng cái rồi, nàng
(hoặc là con cái của nàng) lại tiếp tục phải cho con trai con gái của
đám cháu này tiền mừng tuổi (nếu như vẫn còn qua lại). Ôi má ơi, đúng là hận này kéo dài mãi không thôi, tiền vĩnh viễn không thấy… khoản kinh
doanh rõ là lỗ vốn như vậy, thời gian lại còn rất dài, rất khó có thể
thu hồi vốn.
Ban đêm trở về nhà, Minh Lan ôm trái tim rỉ máu, mặt mày ủ rũ kể lại bi kịch này với chồng. Ở thời cổ đại khổ cực này, đúng
là sinh đẻ mới là lực lượng sản xuất hạng nhất. Cố Đình Diệp nghe xong
ngã ra giường cười lớn, rượu say rồi cũng tỉnh lại hơn nửa, nhìn bụng
Minh Lan một lúc rồi lại ra ngoại thư phòng xem văn thư. Đọc được hai
bản xong chợt nghĩ đến người nào đó trước đây thường ghé vào tai hắn thì thầm: ‘Hương ôn nhu là mộ của anh hùng’, liền lệnh cho gã sai vặt kéo
bộ xương già Công Tôn từ trong chăn ra.
Bước vào tháng Giêng được sáu, bảy ngày, bạn bè anh em của Cố Đình Diệp lục tục tới cửa.
May mà sớm được Công Tôn tiên sinh nhắc nhở, Cố Đình Diệp không dám tiếp
khách đông, náo nhiệt rêu rao quá lại khiến ngôn quan dong dài. Vậy
nhưng lễ năm mới vẫn như thường lệ không ít. Cố Đình Diệp ở bên ngoài
đãi khách, dặn dò phòng gác cổng chỉ để nhưng người có thể kết giao hoặc những người rất quen thuộc đi vào. Minh Lan ở bên trong nhà khoác lên
vẻ mặt tươi cười điềm đạm đoan trang, không ngừng nói với mấy chị em
không quen biết ‘không cần khách sáo như vậy’, không ngừng nói với mấy
đứa nhỏ ‘mau đứng lên, nền đất lạnh’, sau đó lại khen ngợi mấy câu ‘đứa
bé này thật xinh’ hoặc ‘thật ngoan thật khéo’.
Tình hình chiến
trận như vậy, may mà nàng đã sớm để ý, đặt mấy cửa hàng đánh nhiều quả
tử vàng khắc chữ cát tường như ý, vân vân, lại bởi vì đúng năm con khỉ
nên đánh thêm mười mấy con khỉ vàng to bằng ngón cái, dù không nặng kí
nhưng lại hợp thời, rất thú vị, dùng để làm tiền mừng tuổi thưởng bọn
nhỏ là vừa khéo.
Không cần biết là gặp người hay nói thích tranh
cãi hay là trầm tĩnh thành thật, Minh Lan đều đối xử khách khí, chưa
từng nặng bên này nhẹ bên kia. Huấn luyện nghiêm ngặt của Thịnh lão phu
nhân từ nhỏ đến giờ mới thể hiện giá trị. Minh Lan ngồi ngay ngắn mỉm
cười, từ đầu tới cuối đều hiền lành ôn hòa, rất dễ khiến người ta động
lòng. Nàng không nhiều chuyện nhưng nói chuyện thân mật thú vị. Không
được mấy ngày, bên ngoài đều khen Minh Lan tính tình tốt, người nhìn
cũng phúc hậu.
Minh Lan tự mình đắc ý vô cùng, ánh mắt của quần chúng vẫn rõ như ban ngày đấy.
Ngoài những lần xã giao rườm rà, khi thu lễ lại vô cùng vui vẻ. Người trên
quan trường đa phần đều thông minh, ngoài những tâm phúc thật sự đáng
tin cậy, thường mọi người sẽ không nâng cao hòm bạc đến đặt quan hệ,
càng không giấu diếm ngân phiếu đến thể hiện lòng kính trọng.
Từ
Mân Nam đưa tới, từng viên châu trắng ngần tròn xoe xếp vào tráp; tượng
Quân Thế Âm bằng phỉ thúy cao nửa thước, chạm vào còn có cảm giác ấm áp; còn có bồn cây cảnh cành vàng lá mã não ngọc thạch, trông như thật;
phương Bắc có lông chồn đen, cừu tía, linh miêu, còn có trọn một miếng
da chồn hoàn chỉnh, sờ vào mềm mại không thể tin nổi, còn có mật gấu,
cao hổ cốt…
“Thật sự, không ngại sao?” Minh Lan hơi có chút suy nghĩ quê mùa, vừa mừng vừa lo… đều là hợp pháp sao.
Vẻ mặt lão Công Tôn tự nhiên: “Nếu không nhận lại còn là chuyện không tốt.”
Nếu để Minh Lan đi phủ Thẩm quốc cữu nhìn một cái, đoán là sẽ không kích
động như vậy. Quan lại quanh năm ở ngoài biên cảnh, không ngóng được
tiếng gió, không biết hướng đi của triều đình, giờ không ra sức thì đến
bao giờ mới ra sức, huống chi những việc này đã làm nhiều lần rồi, đều
là có lệ hết.
Cứ như vậy đến mùng mười mới đỡ một chút.
So với Trừng Viên khí thế ngất trời, ngay cả mấy đứa nhóc gác cổng cũng
kiếm chác đến mặt mũi hồng hào, bên phủ hầu có vẻ quạnh quẽ hơn nhều, so sánh hai bên, từ quản sự đến tạp dịch bên đấy đều hận không thể bảo
Minh Lan nhanh chóng quản việc nhà, cải thiện đãi ngộ.
Vì Minh
Lan bận rộn, sợ bỏ bê bài tập của Dung nhi nên không khách sáo đi sang
chỗ Thiệu thị nhìn Nhàn nhi đọc sách thêu thùa, tiện thể cũng gửi Dung
nhi sang. Nhắc tới cũng lạ, Minh Lan hai bữa ba ngày lại nhờ Thiệu thị
giúp cái này cái kia, Thiệu thị cũng không thấy không thoải mái. Dù chị
ta ở bên Thái phu nhân cùng Chu thị lâu hơn nhưng cũng yêu thích Minh
Lan.
Nhìn hai đứa nhỏ đắp người tuyết trong vườn, chạy tới chạy
lui, một đám hầu hạ chạy theo cười đùa, người lớn người nhỏ đều đỏ bừng
cả mặt, nỗi buồn phiền trong lòng chị ta hình như cũng nhạt đi ít nhiều.
“Đi, gọi hai con bé về, đã chơi nửa canh giờ rồi.” Thiệu thị dặn dò người bên cạnh.
Một đứa hầu gái tinh mắt, từ xa thấy kiệu gấm quen thuộc liền cười nói: “Hình như nhị phu nhân đến rồi.”
Kiệu dừng lại ở cửa, Đan Quất cẩn thận từng li từng tí đỡ Minh Lan xuống.
Thiệu thị gọi người khơi lửa trong lò sưởi lớn một chút, kéo Minh Lan
ngồi xuống rồi nói: “Trời lạnh như vậy, thân thể em không tiện, đi ra
ngoài làm gì? Có việc gọi chị đến là được.”
Minh Lan vừa cởi áo
khoác vừa nói: “Là em buồn chán, hơn nữa chỉ ngồi kiệu, cũng không cần
tự mình đi lại.” Nàng quay lại phất tay, cho người đem đồ vào, “Hôm qua
vừa được nhận hai cuộn lụa hoa, em thấy màu sắc tươi tắn, chất liệu cũng tốt, liền đem đến cho chị dâu làm cho cái Nhàn hai bộ váy mới.”
Thiệu thị thấy cuộn vải kia sáng sủa, sắc hoa tao nhã quý trọng, màu lại
trắng thuần khiết, hợp cho cô bé đang để tang cha, chị ta vui vẻ trong
lòng nhưng lại khiêm tốn nói: “Trẻ con trong nhà còn đang tuổi lớn,
không cần phí phạm thế.”
Minh Lan cười nói: “Dung nhi nhà em cũng có, hai đứa đều là con ngoan trò giỏi, chăm chỉ đọc sách, hiếu thuận
với bề trên, bé Nhàn lại cực kỳ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nên được
thưởng.”
Thiệu thi thuận theo liền nhận lấy khối vải. Hai chị em
dâu nói chút chuyện, Minh Lan nhắc đến lý do hôm nay đến: “Em Xán sớm
rời nhà rồi, chúng ta làm chị dâu cũng phải thêm chút cho vui vẻ, chỉ là không biết họ Cố có quy củ gì không, nhờ chị dâu chỉ bảo, em tránh khỏi làm sai.”
Nhớ tới Đình Xán, Thiệu thị hơi chần chừ trong lòng
một lúc mới nói: “Lúc chị tới, em Đình Yên đã gả đi rồi, nhìn hai em
trong phòng các chú lấy chồng hình như cũng không có quy củ gì đặc biệt. Chỉ là…” Chị ta nhìn sắc mặt Minh Lan: “Tính tình em Xán thanh cao, có
mấy thứ sợ là không lọt mắt.”
Anh trai chị dâu thêm trang cho cô
em, thực ra là thêm chút đồ cưới. Có điều kiện có thể đưa điền trang,
cửa hàng, săn sóc hơn có thể đặt mua cả quần áo xiêm y đồ trang sức, có
điều dù sao cũng chỉ là anh trai chị dâu, phần lớn là làm dáng chút, một cây trâm, một đôi vòng tay, hoặc một hộp trang sức cũng được rồi.
Minh Lan đã sớm nghĩ đến, nhân tiện nói: “Em nghe nói phủ công chúa đến
thương lượng hôn kỳ, hình như hy vọng thành hôn sớm chút. Không bằng đi
hỏi xem em gái thích gì hoặc không thích gì, em cũng có thể sớm chuẩn
bị.”
Thiệu thị thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hai bên chị ta đều
không đắc tội được liền mỉm cười tán thành: “Như vậy cũng tốt, viện của
em gái cách đây có hai bước chân, chị với em cùng đi thôi.”
Nhìn
quang cảnh nơi ở của Đình Xán là biết từ nhỏ cô ta được yêu chiều. Viện
của cô ta là nơi có ánh sáng tốt nhất, hướng tốt nhất, chưa đi vào phòng đã thấy bên ngoài đầy cây cỏ quý hiếm, thời gian qua toàn bộ phủ hầu
vắng vẻ thê lương, chỉ có ở chỗ cô Bảy là mấy đứa hầu vẫn ngăn nắp chỉnh tề.
“Thật là khéo, hai chị dâu cùng đến.” Cố Đình Xán yên tĩnh ngồi trước giá đàn, giọng nói không chút để ý.
Cô ta trời sinh rất đẹp, chỉ là nét mặt có vẻ u buồn ngạo mạn, tựa như
cách một tầng sa. Thiếu nữ thời cổ đại cần phải thùy mị thẹn thùng, đoan trang hòa nhã, như thế này không phù hợp với yêu cầu của khuê huấn bình thường,vậy mà lão hầu gia quá cố lại thích nhất điểm này.
Trong
phòng lại trang trí tao nhã độc đáo, không phô bày vàng bạc, cũng không
quá thuần khiết, vừa đủ để cho thấy cô ta yêu cái đẹp, xuất thân kiêu
ngạo. Đơn giản là một cuột tranh quý giá treo đó, cuộn trục sách mở ra
mơ hồ lộ ra mảnh ngọc xanh, cuốn sách nhìn bình thường bày đó, nhìn lại
hóa ra là bản duy nhất trên đời. Trên bàn trà là một chậu mai hồng kiều
diễm, dường như mới được chiết mang vào, thế nhưng lại được cắm vào bình sứ hoa trắng tiền triều mà bỏ ngàn vàng cũng khó mua.
Bày biện vô cùng xuất chúng, so với cô ta, khuê phòng Hoa Lan quá lộng lẫy, Mặc Lan lại chỉ biết khoe khoang văn vẻ.
Minh Lan lại theo Thiệu thi đi quanh một vòng, sau khi ngồi xuống cúi đầu
cười, chỗ thú vị nhất của căn nhà này là trên tường còn treo ba, bốn bức thư họa cùng bảng chữ mẫu, tất cả đều là tác phẩm của cô Bảy, trên bàn
có bày mấy tập thơ cũng là thơ cô Bảy làm từ nhỏ, sau này được họa lên
lụa mềm rồi tuyển chọn lại thành sách.
Thiệu thị là dâu trưởng,
đương nhiên là người mở lời nói ra ý đồ, chị ta cười nói: “Em gái chỉ
cần nói xem chị dâu có làm được không.”
Đình Xán theo thói quen
ngẩng đầu lên, chỉ cười đáp qua khóe môi: “Vậy cũng tốt, em gái liền
nói, em muốn quay về cuộc sống trước kia, người một nhà hòa thuận cùng
sống chung, không biết chị dâu Hai có làm được không?” Ánh mắt cô ta
nhìn Minh Lan, Thiệu thị đột nhiên lúng túng.
Đối với đứa con gái không hiểu chuyện như vậy, Minh Lan xưa nay không muốn phí lời, chỉ
lạnh nhạt nói: “Dù có trở lại cuộc sống như trước kia, lẽ nào em còn
muốn ở đây sống đến hết đời hay sao? Phụ nữ như chúng ta, nhà chồng mới
là nơi đặt chân nửa đời sau. Chẳng nhẽ em Bảy muốn mang cả nhà đi phủ
công chúa?”
So về miệng lưỡi sắc bén, một nữ thanh niên văn nghệ
chuyên bế quan tỏa cảng làm sao theo kịp thư ký tòa án chuyên nhìn người ta cãi nhau. Đình Xán mím môi, tức giận quay đầu đi. Minh Lan lại nói:
“Em gái nếu không nghĩ ra là thích gì thì cứ nói không thích gì, tránh
cho đồ đưa tới em lại không thích.”
Đình Xán suýt thì mở miệng
‘chị đưa cái gì tôi cũng ghét’, nhớ tới lời mẹ dặn liền nhịn xuống, mắt
hơi chuyển động rồi nói: “Hoa phấn em không thích, trang sức đủ loại em
đều có, đất ruộng cửa hàng em không dám đòi, xiêm y vật liệu cùng với
giường bàn ghế tủ đều đầy đủ, thi từ thư họa em thích tự mình chọn,
ngoài ra chị dâu xem là được.”
Nói xong, cô ta cao ngạo ngồi ngay ngắn, thản nhiên nhìn Minh Lan, xem nàng có thể đưa đến cái gì.
“Em nói rõ rồi, bọn chị cũng hiểu. Như vậy để chị về nghĩ lại, không ảnh
hưởng em học.” Minh Lan mỉm cười kéo Thiệu thị, chầm chậm đi ra ngoài,
ngồi thêm một khắc với cô tiên này cũng không tốt cho việc dưỡng thai.
ĐÌnh Xán tao nhã giơ cuốn sách trên tay lên: “Chị dâu đi thong thả, không tiễn.”
Minh Lan vội đi ra ngoài, vừa thu suy nghĩ. Vì Dung nhi và Nhàn nhi qua lại
thân thiết, luôn cùng đi về, qua thời gian, người ở Trừng viên cùng với
người hầu bên Thiệu thị đều thân quen, mà người ở bên Cố Đình Dục phần
lớn lại là mẹ đẻ lưu lại, biết khá tường tận chuyện xưa. Bọn họ nói: Cô
Bảy vô cùng giống phu nhân Tần thị quá cố.
Không giống với Bạch
thị, bà Tần lớn không phải điều cấm kỵ, ngay cả Thái phu nhân cũng
thường nhắc đến chỗ tốt của chị gái trước mặt lão hầu gia. Tiểu Đào lão
luyện trong việc buôn chuyện ra tay, kết duyên với mấy bà hầu, thêm chút đồ nhắm rượu quả trà liền có thể biết rất nhiều chuyện xưa.
Đầu tiên, bà Tần lớn là người thế nào? Minh Lan tò mò đã lâu.
Tiểu Đào còn chưa mở mồm, Bích Ti hỏi: “Bà ta đẹp sao?” Nhược Mi hỏi: “Bà ta tài học cao sao?”
Mấy người hầu cũ: Cô cả nhà họ Tần tựa đóa sen thu đẹp tuyệt trần, cực tĩnh mà sinh nét mỹ lệ, giỏi thi từ, khéo ca phú, cầm kỳ thi họa chẳng khó
ai.
Khi đó, phủ Đông Xương hầu vẫn đương rực rỡ gấm hoa, mà bà ta là con gái cả dòng chính được Đông Xương hầu cưng chiều mà lớn lên,
nhưng tài nữ mỹ lệ chừng ấy mà đến mười tám tuổi còn chưa gả đi, nguyên
nhân rất đơn giản, thân thể bà ta không tốt, sức khỏe kém nhiều bệnh, cả kinh thành đều biết.
Cha mẹ không nỡ con gái gả thấp, nhưng nhà
môn đăng hộ đối, ai lại chịu cưới về cái ấm sắc thuốc, cưới vợ phải cưới vợ hiền, mang về nhà cũng không phải để bày cho đẹp, phải giúp chồng
dạy con, để ý việc nhà. Những việc này bà Tần lớn đều không làm được.
Khi đó phủ Ninh Viễn hầu lại cầu hôn cho con trai trưởng dòng chính. Đây
đúng là mối nhân duyên tốt từ trên trời rơi xuống, cha mẹ Tần thị đều
mừng rỡ như điên.
Dựa theo mấy lời nói mơ hồ của lão hầu, Cố lão
hầu gia trước khi cưới đã từng gặp bà Tần lớn, chẳng biết ở lúc nào ở
đâu, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua một cái bèn thầm yêu. Đây đúng là duyên
phận kỳ lạ, một võ tướng quanh năm múa đao kiếm ngoài sa trường lại
khăng khăng yêu một cô gái yếu ớt mỹ lệ như thế kia. Minh Lan không hiểu chút nào.
Sau này, ông ta năn nỉ cha mẹ đi cầu hôn. Vợ chồng lão hầu gia làm sao chịu, con dâu như vậy, không những không biết sống được đến bao lâu, con nối dòng cũng khó có khả năng. Cố Yển Khai cầu mãi
không được, dứt khoát chạy đi cống hiến sức lực cho quân đội Bắc Cương.
Khi đó đang lúc tai họa liên miên, chiến tranh hung hiểm, lúc nào cũng có
thể mất mạng. Hai vợ chồng cụ hầu lo lắng run rẩy mất một hai năm, cuối
cùng không nỡ làm khổ con trai lớn, đồng ý việc kết hôn. Lúc đó họ chịu
thỏa hiệp, nếu bà Tần lớn không có con thì có thể dưỡng dục con dòng
thứ. Có điều suy nghĩ ngây thơ đó nhanh chóng bị đập tan.
Kết hôn xong, hai vợ chồng ân ái như hình với bóng, một năm hai năm rồi ba năm
trôi qua, vợ chồng cụ hầu cuống lên, nhưng mà Cố Yển Khai đến muỗi cái
cũng không lọt mắt chứ đừng nói đến động phòng với vợ lẽ. Bà cụ hầu lấy
gia pháp hiếu đạo ra cưỡng ép, mẹ già khóc lóc cầu khẩn, Cố Yển Khai bất đắc dĩ thuận theo, kiên trì an ủi vợ yêu. Ông ta vừa bước ra cửa, bà
Tần lớn ở sau lưng đã chảy lệ. Bà ta không dám phản bác trước mặt ba mẹ
chồng nhưng đau lòng không kiềm được, sốt cao ngã bệnh.
Trên dưới phủ hầu hỗn loạn một hồi, vất vả lắm mới cứu được người về, mở mắt lại
tiếp tục khóc đến đứt từng khúc ruột, suýt thì ngất đi. Cố Yển Khai vội
đuổi vợ lẽ đi không còn một mống, lại yêu thương che chở được thêm nửa
năm, Cố Yển Khai một lần nữa theo thỉnh cầu của cha mẹ thân cận một
người khác. Bà Tần lớn dù thân thể kém nhưng tin tức lại linh thông, bên kia y phục còn chưa cởi xong, bên này bà ta lại bất tỉnh nhân sự.
Mấy lần như vậy, Cố Yển Khai cảm giác không thể tiếp tục, liền giấu cha mẹ
xin được điều đi biên giới tây nam, sau đó mang theo vợ chạy nhanh như
Adriana Grande =)), cha mẹ giậm chân cố sức chửi với theo cũng không có
ích gì, sau đó mấy năm vợ chồng cụ hầu muốn đưa hưu thư nhưng vợ chồng
Đông Xương hầu tự mình tới cửa cầu xin, bọn họ không nhẫn tâm xuống tay
được.
Năm thứ hai sau khi Tĩnh An hoàng hậu tạ thế, Cố Đình Dục
chào đời, phủ Ninh Viễn hầu còn chưa kịp vui mừng vì có cháu đích tôn
mong chờ đã lâu, tai vạ đã tới. Kỳ thực mấy phần bạc kia cũng không phải toàn bộ do họ Cố tiêu xài hoang phí, có vài phần có thể nói rõ lai
lịch, thuyền buôn Phúc Kiến, buôn bán phía Tây Nam, còn có mua bán với
phủ nội vụ, đều là chỗ bạn cũ đáng tin cậy. Nhưng mà Võ hoàng đế bỗng
nhiên lại tàn bạo bất thường, nói cái gì cũng không nghe lọt. Mà mấy vị
quan lớn có thể thanh minh cho chuyện nhà họ Cố nợ bạc cũng đang bị cuốn vào phân tranh cung đình, không bị mất đầu tru di thì cũng là lưu vong
xét nhà. Người người bất an, còn ai dám ra tay cứu người khác.
Bà cụ hầu phúc hậu lúc này trúng gió, cả một nhà nháo nha nháo nhác. Lúc
này có một vị bạn tri kỷ lâu năm đến chào. Giang Nam quê ông từng gửi
một phong thư nói một chuyện, Hải Ninh có nhà buôn muối, gia tài bạc
triệu, dưới gối chỉ có một con gái đương xuân thì, muốn tìm con rể.
Phủ hầu vừa mừng vừa lo, ba con trai dòng chính đều đã thành hôn, nên làm thế nào cho phải, để người ta làm lẽ sợ là không được.
Không phiền người họ Cố lo lắng, ông bạn rất tốt kia đã sai người đi Giang
Nam giật dây bắc cầu. Bạch lão thái gia là người thế nào chứ, ông ta đã
sớm động lòng với phủ hầu cao quý, liên quan đến việc kết hôn của con
gái duy nhất, không muốn đợi tin một chiều từ phía ông mai bà mối. Ông
ta cả một đời sống hào sảng, mấy ngày sau đã đi kinh thành, sau đó ở
quán trà thấy Ngũ lão thái gia đang bàn luận chuyện trên trời dưới biển, lại ở đầu phố đèn đỏ ‘tình cờ gặp’ Tứ lão thái gia,… đáng giận hơn là
hai người này đã không lọt vào mắt xanh của ông già thì chớ, lại còn đã
có vợ.
Tức giận rồi sau khi trở về ông ta chửi rủa ông mai bà mối một trận, có ý việc này coi như xong, sau đó còn để lại một câu: “Mười
tám đời tổ tông mày mắt chó bị mù, con gái duy nhất của ông đây há có
thể làm lẽ cho người ta!” Phu nhân họ Bạch gả vào phủ hầu cũng có mang
theo nhiều người hầu, những người này sau này dù bị đuổi sạch đi những
cũng có lão bộc nhớ không ít chuyện xưa.
Vị bạn cũ vừa tốt bụng
vừa hiểu chuyện kia truyền lời này tới, bà cụ hầu phu nhân liều mạng
già sai người đặt mình lên xe ngựa, lo lắng chạy tới tận Tây nam, lôi
kéo tay con trai trưởng khẩn cầu, phía trên là mẹ già khóc sắp mù con
mắt, phía dưới là em trai em gái bất lực hoảng hốt, bên cạnh là vợ yêu
thắm thiết, Cố Yển Khai suýt tí nữa thì phát điên.
Tin tức linh
thông, bà Tần lớn đương nhiên cũng biết, cho dù bà mẹ chồng xin thề đảm
bảo, chỉ là tạm thời chia tay, sau này lại cưới về lại, nhưng bà ta
không thể nào tiếp thu được, sau khi sinh vốn đã yếu ớt, đau khổ giãy
dụa mấy ngày, trước khi qua đời chọn một đứa hầu làm lẽ cho chồng rồi về trời.
Không có thời gian đau buồn, bà cụ hầu nhanh chóng cho
người đi Hải Ninh cầu hôn. Bạch lão thái gia vốn không chịu nhưng nghĩ
tới con gái yêu có thể danh chính ngôn thuận làm Ninh Viễn hầu phu nhân, từ giờ không còn là con gái nhà thương hộ thấp hèn, cám dỗ này quá lớn
Ông ta lại cắn răng, ôm tâm trạng thử nốt một lần này, theo lệ chạy lên Tây Nam nhìn người. Lần này ông ta nhìn trúng.
Bạch lão thái gia cả một đời mắt sáng như sao, gặp đủ hạng người, chưa bao
giờ để vào mắt quan lớn hay quý nhân. Ông ta kết luận, Cố Yến Khai phẩm
tính chính trực, đoan chính lương thiện, là người đàn ông anh dũng quả
cảm, có thể kết duyên. Tuy rằng góa vợ nhưng không sao, góa vợ cũng
không có gì hiếm, ông ta cũng góa vợ, còn góa hai lần, cũng không có gì
không tốt, cần người tình có người tình, cần vợ lẽ có vợ lẽ. Nghe nói
con rể cùng phu nhân quá cố tình thâm ý trọng, cũng không quan trọng
lắm, đàn ông mà, không được lâu dài, đối xử tốt với vợ quá cố thì cũng
sẽ đối xử tốt với vợ hiện tại. Chờ hắn cưới con gái như hoa như ngọc của ông ta, năm rộng tháng dài, chuyện đã qua sẽ nhạt dần thôi.
Chuyện kế tiếp, Cố Đình Diệp sớm đã nói với Minh Lan.
Việc kết hôn làm ở Tây Nam, mấy nhà thân thiết trong kinh thành cũng chưa
từng mời. Bạch thị cũng không sống lâu, mới hơn hai mươi tuổi đã hương
tiêu ngọc vẫn, chỉ để lại một đứa con không ai chăm sóc. Lúc Bạch lão
thái gia chạy tới từ Hải Ninh chỉ thấy quan tài của con gái, ông ta tức
giận đau thương, cũng đã già yếu bệnh tật, không có khả năng đòi công
bằng cho con gái, không lâu sau cũng qua đời.
Lại thêm mấy năm,
Cố Yển Khai một lần nữa tục huyền, lại là một tiểu thư nhà họ Tần. Đến
lúc Cố Đình Vĩ được bảy, tám tuổi, nhận thánh chỉ triệu về kinh, ông ta mới đem bà Tần nhỏ cùng ba con trai hai con gái về phủ hầu. Không bao
lâu xong, vợ chồng lão hầu gia theo nhau qua đời, ông ta tập tước trở
thành Ninh Viễn hầu. Đã bỏ công che lấp nên không nhiều người biết giữa
hai phu nhân họ Tần có một phu nhân họ Bạch. Không biết có ý định gì, Cố Yến Khai còn mơ hồ khiến cho mọi người nghĩ rằng Cố Đình Diệp cũng do
họ Tần sinh ra.
Cố Đình Xán là đứa con cuối cùng của ông ta, cũng được ông ta yêu thương nhất. Thực ra, ngoại trừ dung mạo, còn lại thói
quen, sở thích thậm chí là tính tình, cô ta đều không giống bà Tần lớn.
Nhưng vì mong đợi của cha mẹ, cô ta vô tình lại phỏng theo dáng hình một người đã khuất.
Trẻ con có bản năng nhạy cảm, trời sinh chung
mong được quan tâm nhiều hơn, đối với Cố Đình Xán mà nói, càng giống bà
Tần lớn, phụ thân lại càng thương yêu cô ta, cô ta cầu gì được nấy, mẹ
đẻ cũng có thể được thơm lây. Có lúc, Thái phu nhân muốn việc gì, bảo
con gái nhỏ đi nói với lão hầu gia, hầu như trăm phát trăm trúng.
Minh Lan cười lạnh trong lòng, tài nữ thực sự không dính khói bụi trần gian, lạnh lùng kiêu ngạo, sẽ không quan tâm việc của phàm trần như mẹ chồng
con dâu chị em dâu cãi nhau, chẳng qua chỉ là mây trôi mà thôi. Cô ta
thấy mẹ mình nếm trái đắng liền muốn làm khó chị dâu… Hừ, đáng tiếc, vẽ
hổ thành chó, học không ra ngô ra khoai.
Thiệu thị ở phía sau vội đuổi lên: “Vậy biết đưa gì mới được!” Đình Xán hình như cái gì cũng nhắc tới rồi.
Minh Lan quay lại cười nói: “Còn không dễ sao, đưa bạc, vừa bớt việc lại bớt sức. Em chồng đúng là có lòng thương chị dâu đầu óc không nhanh nhạy,
giúp em đỡ mất công suy nghĩ.” Cũng hợp ý nàng, đưa đến đồ quý giá phải
nhấc lên nhấc xuống chọn, còn không bằng đưa bạc, sau này lúc khoe
khoang trực tiếp nói ra con số, giá trị tương đương nhưng chấn động hơn
nhiều.
Thiệu thị cả kinh: “Bạc?” Đình xán ghét nhất mấy thứ tiền
tài này đấy, bỗng nhiên, chị ta lại nhớ đến trong tay mình đâu có nhiều
bạc, “Đưa bao nhiêu bạc đây?” Chị ta lo lắng.
Minh Lan kéo tay áo chị ta an ủi: “Là em muốn đưa bạc, chị dâu thương em đừng đưa giống em nhé.”
“Vậy chị đưa cái gì?” Thiệu thị đau đầu không thôi.
“Chị dâu chọn mấy đứa hầu hạ trung hậu thành thật, cho em gái làm thị tì không phải là xong rồi.”