Hồng Phúc Dao

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 20

Đúng hẹn đi tới bên hồ, Ly Nghiêu liếc mắt liền thấy được thuyền phường của Lưu Tích Tứ, bất quá thuyền phường ngoại trừ mấy chiếc đèn ***g ra, bên trong thuyền lại không một tia ánh sáng, Ly Nghiêu liếc nhìn bốn phía, nắm chặt kiếm bên hông mang theo thủ hạ đạp trên mặt nước lên thuyền. Vừa lên thuyền, liền có người Ly Nghiêu chưa từng thấy đi đến trước mặt hắn nói: “Ly công tử, vương gia dặn dò, ngoại trừ công tử ra, những người khác không được đi vào.”

Người này Ly Nghiêu nhận ra, là một trong ba nam quan Nghênh Hoan lâu đưa tới. Nhìn nhìn trên thuyền, xung quanh đứng mấy tên thị vệ, có người bên cạnh Lưu Tích Tứ, cũng có mấy người không rõ mặt, bất quá Ly Nghiêu lại yên tâm, lưu lại thủ hạ, hắn cởi hài vào thuyền.

“Ly công tử, thỉnh tắm rửa trước.” Vừa vào thuyền, lại có hai người tiến lên muốn giúp hắn thoát y, Ly Nghiêu thay y phục mỏng theo người đi vào dục gian. Người dẫn hắn vào sau khi dọn xong bố khăn cho hắn liền lui ra ngoài, Ly Nghiêu khuấy khuấy nước nóng trong thùng gỗ, nghĩ tới Lưu Tích Tứ lại đang nghĩ điều gì hảo ngoạn, đi trêu chọc mình.

Thoát y, vào thùng, Ly Nghiêu chậm rãi tẩy trừ chính mình, hắn cùng Lưu Tích Tứ tuy rằng đã ngủ cùng một giường, nhưng ngoại trừ hôn môi ra, bọn họ vẫn chưa làm đến bước sâu hơn. Lưu Tích Tứ không có cái tâm kia, hắn cũng không gấp, hắn hy vọng kết hợp của hai có thể phát sinh dưới tình huống một cách tự nhiên. Ly Nghiêu rõ ràng, theo tính tình của Lưu Tích Tứ, tuyệt đối sẽ không chịu ở dưới thân hắn, nhưng nếu chính mình làm bên nhận kia, dựa vào tình trạng của hắn, sợ sẽ có chút phiền toái. Bất quá Ly Nghiêu không ngại được Lưu Tích Tứ ôm, dù sao, hắn thích chính là tiểu bá vương gọi là Lưu Tích Tứ.

Ly Nghiêu tắm sạch sẽ mặc áo đơn màu trắng ra khỏi dục gian, nhưng vẫn chưa thấy Lưu Tích Tứ, mà là được người dẫn đến một cách gian khác, bên trong bày một cái bàn, phía trên đặt đầy thức ăn.

“Thỉnh Ly công tử dùng cơm.” Hai người hầu hạ hắn nói xong, liền lui ra ngoài. Ly Nghiêu cười một tiếng, ngồi xuống yên lặng ăn, sau khi ăn no tám phần, hai người kia lại đưa lên nước súc miệng, nước rửa tay cho hắn. Sau khi tất cả làm xong, Ly Nghiêu uống trà trong một khắc, mới nghe được hai người kia nói: “Ly công tử, vương gia muốn gặp ngài, thỉnh đi bên này.”

Ly Nghiêu đi xuống đáy khoang thuyền, vòng qua sau một tấm bình phong thật lớn, hai người dẫn hắn tới không đi theo, chỉ là ra dấu tay để hắn đi vào. Trước mắt là tầng tầng rèm vải, thảm trên mặt đất là hai lớp dày, còn đặt mấy chiếc gối mềm. Thực mờ ám, Ly Nghiêu chỉ có thể nhìn thấy phía trong cùng có ánh sáng, khoang thuyền rất lớn, Ly Nghiêu xốc lên từng tầng rèm vải đi vào, thảm thật dầy, nghe không được một chút tiếng vang, khi Ly Nghiêu cách ánh sáng càng ngày càng gần, kinh diễm cùng ngọn lửa trong mắt hắn cũng càng ngày càng rực.

Ba viên dạ minh châu rất lớn khảm nạm trên vách thuyền được che kín bằng thảm, sau khi Ly Nghiêu vén tầng rèm vải cuối cùng, hắn đứng ở nơi đó mắt nhìn xuống Lưu Tích Tứ nửa dựa trên gối mềm, ánh mắt quét qua Lưu Tích Tứ chỉ mặc sa y, bên trong không mặc gì, mà bộ vị bí ẩn nhất của Lưu Tích Tứ, lại được một cái chăn mỏng tùy tiện đắp lên, chỉ cần Lưu Tích Tứ động chân một cái, nơi bí ẩn u ám kia sẽ phơi bày ra trước mặt Ly Nghiêu.

“Ngươi thật là chậm, ta chờ đã sắp muốn ngủ rồi.” Tóc đen dài xõa trên giường, khiến cho Lưu Tích Tứ nhìn qua vừa lười biếng lại mị hoặc. Mà theo tay áo nâng lên hạ xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen của Lưu Tích Tứ. Ly Nghiêu lộ ra mạt tà cười, kéo đai lưng của chính mình ra, cởi ra áo khoác, trần trụi nằm bên cạnh Lưu Tích Tứ, sau đó giật tấm chăn mỏng trên người Lưu Tích Tứ ra.

Lưu Tích Tứ chẳng hề e lệ, mặc cho Ly Nghiêu không kiêng nể nhìn thân thể hắn, thậm chí lấy tay vuốt ve, hắn điểm lên hõm vai Ly Nghiêu, bất mãn nói: “Vết thương này của ngươi… khỏi thật là chậm…”

“Vương gia rất bất mãn?” Kéo đai lưng Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu khiến cho hắn cũng trần trụi như mình.

“Đương nhiên.” Lưu Tích Tứ thở nhẹ, vì bàn tay Ly Nghiêu dao động trên người hắn.

“Vậy vương gia dự định phạt Ly Nghiêu như thế nào?” Nửa kéo Lưu Tích Tứ lên, Ly Nghiêu lộ ra có phần nôn nóng thoát sa y của Lưu Tích Tứ ra, ném qua một bên.

“Vậy bổn vương phải hảo hảo suy suy nghĩ nghĩ…” Lưu Tích Tứ ngửa đầu, để cho Ly Nghiêu có thể dễ dàng hôn cổ hắn hơn, “Không bằng… phạt ngươi hầu hạ bổn vương đi, nếu ngươi làm cho bổn vương không thoải mái, bổn vương liền ném ngươi xuống sông làm mồi cho cá… Ư…”

Hồng nhị trước ngực bị bắt lấy, Lưu Tích Tứ phát ra tiếng rên rỉ kiều mị, Ly Nghiêu lại buông hắn ra, ghé vào lỗ tai hắn hỏi: “Tích Tứ… bây giờ đổi ý… còn kịp…” Ngay sau đó, Ly Nghiêu liền kêu lên một tiếng đau đớn, thì ra là Lưu Tích Tứ lại dùng đùi cạ cái đỉnh cứng ngắc của hắn.

“Ly Nghiêu… Ngươi nếu kém, sợ bổn vương cười nhạo thì nói sớm… Bên ngoài, bổn vương còn có những người khác đây…” Lưu Tích Tứ cố ý chọc tức Ly Nghiêu, môi hắn bị chặn lại, động tác của Ly Nghiêu trở nên hung mãnh, tay vuốt ve hắn càng mang theo tàn nhẫn trừng phạt.

“Ly Nghiêu… Ta sợ đau… Ngươi nhẹ chút…” Lưu Tích Tứ đùa đã mà yếu ớt nói, tay đi tới giữa bắp đùi hắn, cẩn thận vân vê nơi mềm mại của hắn, mật động ẩm ướt thơm ngát, mang dấu vết đã tẩy trừ qua. Cơ thể Ly Nghiêu căng cứng rất nhanh, hai tròng mắt sắc tím cuồn cuộn, nâng lên nửa người dưới của Lưu Tích Tứ, y ôn nhu mà kích động liếm lên huyệt khẩu của Lưu Tích Tứ.

“Ưm… Ly Nghiêu… Đừng… Đừng như vậy… A…” Sóng tình không hiểu làm Lưu Tích Tứ phi thường luống cuống, cho dù hắn có lớn mật hơn, lần đầu tiên dù sao vẫn có chút sợ hãi cùng căng thẳng.

Đầu lưỡi tiến vào, Lưu Tích Tứ cả người như mặt nước, xụi lơ trên tấm thảm, đôi môi đỏ hồng rên rỉ lời xin tha thứ, tiến vào của Ly Nghiêu càng thêm hung mãnh.

“Ly Nghiêu… Đừng liếm… A… Đừng…”

“Ly Nghiêu… Ly Nghiêu…”

Lưu Tích Tứ bắt đầu đá Ly Nghiêu, thế nhưng hắn toàn thân đã sớm vô lực, lực đạo đá lên trên người Ly Nghiêu giống như mèo cào, thấy Lưu Tích Tứ đã sắp không được, Ly Nghiêu cuối cùng nhả ra. Đầu ngón tay thay thế lưỡi, tuy có bôi trơn lúc trước, Ly Nghiêu vẫn là khó khăn xâm nhập một ngón tay, cơ thể Lưu Tích Tứ sợ hãi chống cự lại sự xâm nhập của dị vật, nhưng hắn lại thở gấp thả lỏng chính mình.

“Ly Nghiêu… Nếu… Nếu ngươi đối người khác… cũng làm như vậy… ta sẽ giết ngươi…” Đã hai ngón tay, Lưu Tích Tứ chung quy là có chút ngượng ngùng, mở rộng hai chân, hắn nghiêng mặt đi, không nhìn Ly Nghiêu.

Ly Nghiêu hôn lên bên cổ Lưu Tích Tứ, động tác trong tay nhẹ nhàng mà cứng nhắc, “Tích Tứ… Thực thích ta sao…” Trong thanh âm Ly Nghiêu mang theo kìm nén, không biết là bởi vì dục vọng nóng lòng phát tiết, hay là cái khác.

“Biết rõ còn hỏi…” Tức giận cắn vai Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ nhịn xuống mở miệng la lên, “Ly Nghiêu… Không được làm đau ta…”

“Sẽ không làm ngươi đau… Vương gia của ta…”

………

“A a… Ly Nghiêu… Ly Nghiêu…”

“Tích Tứ… Tích Tứ…”

Hôn xuống nước mắt của Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu giật giật, đem mỗi một tiếng kêu to, mỗi một thần thái của Lưu Tích Tứ đều ghi tạc trong lòng. Lưu Tích Tứ trong khi động tình, là kiều mị như vậy, khiến cho y trầm mê như thế. Lưu Tích Tứ kiêu ngạo, lại lấy phương thức như thế dâng tặng lần đầu tiên của hắn cho y. Bao nhiêu năm rồi, từ sau khi y hiểu chuyện thì chưa từng khóc qua, cho dù là khi bị đao lưu lại một miệng máu trên người, y cũng dùng nụ cười để che dấu hận trong lòng, cho dù giết chết chính thân sinh phụ thân của mình, y cũng là cười. Nhưng tối nay, cảm giác đau nhức đã lâu, lại xuất hiện trong lòng y, khiến cho y muốn lần lượt chiếm lấy thân hình mỏng manh mà xinh đẹp dưới thân này, chiếm lấy tất cả ngọt ngào của Lưu Tích Tứ.

Liếm bảy viên hồng chí trước ngực Lưu Tích Tứ vì luật động của chính mình trở nên ướt át kiều diễm, Ly Nghiêu phát tiết tình yêu của mình trong sít chặt mềm mại của Lưu Tích Tứ.

………

Lưu Tích Tứ mỏi mệt nằm trên người Ly Nghiêu, Ly Nghiêu bình tĩnh trở lại sau khi rửa sạch cho hắn, liền ôm hắn trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, cảm giác thoải mái làm cho Lưu Tích Tứ buồn ngủ. Nhưng Lưu Tích Tứ vẫn như cũ có chút kích động, hoan ái của hai người vượt quá sự chịu đựng mà hắn đoán trước. Lúc trước hỏi Liên Y mấy người bọn hắn đều nói mấy lần đầu sẽ đau, vì thế mặc dù chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi Ly Nghiêu chạm vào hắn, hắn vẫn là sợ. Bất quá, Ly Nghiêu mặc dù khiến hắn cảm thấy hơi đau, nhưng cái đau kia so với sung sướng sau đó, nó cơ hồ không còn quan trọng.

“Ly Nghiêu… Ngươi có thật là lần đầu?” Lưu Tích Tứ không khỏi có chút hoài nghi, bất quá hắn hỏi đương nhiên là cùng nam tử.

“Lần đầu tiên của Tích Tứ, ta sao có thể làm ngươi đau?” Dò mạch của Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu kiểm tra thân thể hắn, sợ hoan ái kịch liệt vừa rồi sẽ có ảnh hưởng đối với Lưu Tích Tứ.

Giương mắt thấy bộ dáng không tin của Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu hôn lên hắn, “Đầu ngón tay ta có thuốc tê, vì thế lúc đầu sẽ không làm cho ngươi cảm thấy quá đau, chờ sau khi thuốc tê tan, ngươi cũng không còn cảm giác đau.” Lưu Tích Tứ lúc này mới vừa lòng, khóe miệng giương lên, “Ta đã nói sao một chút cũng không cảm thấy đau, còn tưởng là ngươi gạt ta.”

“Tích Tứ, ta sẽ không gạt ngươi.” Sau khi nhìn đến ứ ngân xanh xanh tím tím trên người Lưu Tích Tứ, trong mắt Ly Nghiêu là tự trách, “Nhưng ta vẫn là không khống chế được bản thân, đả thương ngươi.”

Lưu Tích Tứ lại “khúc khích” một tiếng, bật cười, giơ cánh tay mình nói: “Chẳng trách lúc ta nói thái tử ca ca bắt nạt Hãn Triệt, hắn một bộ cười nhạo ta, nói chờ ta trưởng thành sẽ biết. Thì ra, vết thương trên người Hãn Triệt lưu lại như vậy.” Càng nghĩ, Lưu Tích Tứ càng cảm thấy thái tử ca ca đáng thương, đã biết bị hiểu lầm, còn không thể giải thích.

Ly Nghiêu vân vê ứ thanh trên người Lưu Tích Tứ, trầm hỏi: “Tích Tứ, vì sao hôm nay muốn làm như vậy? Theo tính tình của ngươi, ngươi sao cam tâm chịu dưới thân ta?”

Hành động hôm nay của Lưu Tích Tứ, quả thực cực kỳ vượt ra khỏi dự liệu của Ly Nghiêu. Hiển thân vương Lưu Tích Tứ chủ động hiến thân, nghĩ đến cũng làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Ly Nghiêu đoán không ra nguyên nhân Lưu Tích Tứ làm như vậy là gì.

“Ta cũng nên khai huân đi, Mặc Huyền cũng không phải là đồng nam. Vả lại, theo tính tình của ta là thế nào? Ta chính là vương gia, đương nhiên phải người khác tới hầu hạ ta, nào có đạo lý ta hầu hạ người khác. Nếu ngươi là nữ tử, ta đương nhiên sẽ không chịu dưới thân ngươi. Nhưng ta ngươi đều là nam tử, chuyện hoan ái này, ta cũng không phải hoàn toàn không hiểu, đương nhiên biết ở phía trên tốn sức không tốt, ta mới không làm loại buôn bán lỗ vốn này. Ngươi nếu làm cho ta đau, ta có thể đem ngươi đạp xuống giường, lại đổi người khác, nếu hầu hạ ta được thoải mái, vậy lưu ngươi lại, đây mới là tính tình của Lưu Tích Tứ.”

Lưu Tích Tứ biết lời nói sau cùng của mình chắc chắn sẽ làm cho Ly Nghiêu sinh khí, nhưng hắn chính là thích trêu chọc Ly Nghiêu. Như hắn đoán, lời này mới vừa nói xong, hắn đã bị Ly Nghiêu hôn suýt chút nữa nghẹt thở, bất quá Lưu Tích Tứ cũng không giận, đợi lúc Ly Nghiêu buông hắn ra, hắn thở hồng hộc mà nói: “Ly Nghiêu… Ngươi sau này nếu không thể làm cho ta thỏa mãn… Ta thật sự sẽ thay người…”

Ly Nghiêu tà nịnh nhìn Lưu Tích Tứ, ngón tay bao quanh ngọc hành (1) của Lưu Tích Tứ, “Vậy Ly Nghiêu… cũng không thể sơ sót…”

“Đấy là tự nhiên…” Mũi chân cọ xát trên đùi Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ hào phóng để cho Ly Nghiêu lần thứ hai tiến công thân thể của mình.

Chú thích

(1) ngọc hành: phân thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.