Hồng Phúc Dao

Chương 32: Chương 32




CHƯƠNG 32

“Hoàng thượng, vương gia, không xong, quốc công đến đây!” Một thái giám chạy vào Thanh Liễu cư luống cuống bẩm báo.

Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương vừa nghe vội vàng đi ra ngoài, cũng chất vấn: “Là ai để lộ tin tức?!”

“Nô tài không biết, vừa rồi trong cung truyền lời lại đây, nói quốc công sai người chuẩn bị kiệu, muốn tới phủ vương gia. Các nô tài trong cung ngăn đều ngăn không được. Không biết là làm sao xảy ra chuyện, khiến cho quốc công phát hiện.”

Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương trong lòng biết hỏng rồi. Ba ngày nay Bạch Tang Vận cũng không phát hiện đan quả trên cổ tay có gì thay đổi, cũng không có hỏi Tích Tứ vì sao không tiến cung, bọn họ vừa mới thở phào, không nghĩ lại bị người nọ phát hiện. Bạch Tang Vận sinh mới chưa được nửa tháng, lúc này đột nhiên xuất cung, không chỉ không tốt với thân thể của hắn, nếu cho hắn biết Lưu Tích Tứ đã xảy ra chuyện… Bước chân của Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương nhanh hơn. Lên ngựa đuổi đến trước cỗ kiệu của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương liền cản Bạch Tang Vận lại.

“Tang Vận, không phải bảo ngươi ở trong phòng thành thành thật thật nằm sao? Sao lại xuất cung. Ngươi cũng không phải không biết thân thể của mình không chịu được gió?” Lưu Hoài Diệp lấy áo choàng quấn kín Bạch Tang Vận lại, ôm lên xe ngựa.

“Hồi cung.”

“Đi phủ Hiển thân vương.”

Hai đạo thanh âm khác nhau từ trong xe ngựa truyền ra, Bạch Tang Vận đẩy áo choàng trên đầu ra, nói với Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương: “Hôm nay ta muốn trông thấy Tích Tứ, đến quý phủ của nó đi. Nếu Tích Tứ không ở, ta chờ ngay tại quý phủ nó, đợi đến khi nó trở về.”

Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương hai người lại đồng thời xuất hiện, mà phương hướng đến đây chính là phương hướng phủ đệ của Lưu Tích Tứ, khiến cho băn khoăn trong lòng Bạch Tang Vận càng lớn hơn.

“Tang Vận!” Lam Khuyết Dương tăng thêm ngữ khí trách nói, “Ngươi vừa mới sinh xong, dù cho không vì chính ngươi suy nghĩ, cũng phải suy nghĩ cho tiểu Dụ Đầu của chúng ta. Vạn nhất bị phong, hay miệng vết thương lại nứt ra, làm sao bây giờ? Tích Tứ đi ngoại ô lễ Phật, nói cầu phúc cho ngươi cùng tiểu Dụ Đầu. Nó cũng là đến lúc đấy mới quyết định, vì thế trước đó không nói cho ngươi. Ngươi hồi cung chờ, ta lập tức sai người đi truyền nó trở về.”

Bạch Tang Vận nhắm mắt lại thở dài nói: “Hoài Diệp, Khuyết Dương… Chúng ta cùng một chỗ đã nhiều năm như vậy, có chuyện gì các ngươi cho rằng có thể giấu giếm được ta? Nói đi, Tứ nhi xảy ra chuyện gì. Yên tâm, vô luận là chuyện gì, ta cũng chịu được.”

Bạch Tang Vận lúc này đã khẳng định Tích Tứ xảy ra chuyện rồi, mùi thuốc nhàn nhạt trên người Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương, khiến cho Bạch Tang Vận xác nhận suy đoán trong lòng.

“Tang Vận, Tứ nhi có thể xảy ra chuyện gì. Ngươi đừng nghĩ nhiều. Đến là ngươi, về cung trước đi. Ngươi cứ như vậy chạy đến, miệng vết thương chắc chắn nứt ra. Mau mau hồi cung, để Ngũ Mặc xem một cái cho ngươi.” Lưu Hoài Diệp cho Bạch Tang Vận bớt lo, hy vọng hắn có thể nghe lời của mình ngoan ngoãn hồi cung. Thế nhưng Bạch Tang Vận bình thường rất dễ nói chuyện, chỉ khi nào có chuyện gì, cái loại cố chấp này ngay cả hai nam nhân hắn yêu nhất cũng không có cách nào.

Đè tay Lưu Hoài Diệp lại, Bạch Tang Vận kiên định nói: “Đi chỗ Tích Tứ, Hoài Diệp, ngươi bây giờ đưa ta vào cung, ta sẽ lại đi ra. Ngươi nếu không muốn ta quá mệt mỏi, bây giờ mang ta đi chỗ Tích Tứ.”

Lưu Hoài Diệp nhìn về phía Lam Khuyết Dương, trong lòng lo lắng. Lam Khuyết Dương chui vào xe ngựa, ôm Bạch Tang Vận vào lòng, nói: “Đi phủ vương gia.”

Xe ngựa động, Lam Khuyết Dương xoa lên ngực Bạch Tang Vận, nhẹ giọng nói: “Tang Vận… Ngươi đừng nôn nóng. Tứ nhi… là gặp phải chút phiền toái, bất quá không nghiêm trọng lắm… Ta và hoàng thượng gạt ngươi… cũng là muốn ngươi an tâm dưỡng thân. Chờ qua đầy tháng, lại nói cho ngươi.”

Trong mắt Bạch Tang Vận hiện lên lo lắng, hắn nắm lấy tay hai người hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Hoài Diệp hơi trầm mặc, tiếp đó nói: “Tứ nhi ba ngày trước bị người đâm một đao,” sau đấy hắn lập tức trấn an Bạch Tang Vận, “Tang Vận, ngươi ngàn vạn lần đừng nóng vội, Tứ nhi không có lo ngại đến sinh mạng, chỉ là uống thuốc, hơn nữa bị kinh sợ, vì thế vẫn chưa tỉnh. Ngũ Mặc nói, chậm nhất là ngày mai, Tứ nhi sẽ tỉnh. Vết thương cũng không nghiêm trọng, ngay hôm bị thương Ngũ Mặc đã khâu lại cho nó. Hai ngày nay vết thương của Tứ nhi khôi phục tốt lắm, ngươi nhưng ngàn vạn lần đừng nóng vội.”

Bạch Tang Vận vừa nghe Lưu Tích Tứ bị thương, trong óc liền “ầm” một tiếng, trước mắt một trận trắng bệch. Tuy rằng Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương luôn nói với hắn không nghiêm trọng, nhưng Bạch Tang Vận lại biết nhất định bị thương rất nặng, bằng không bọn họ sẽ không lấy đan quả từ mình, viên đan quả bị thiếu kia chắc chắn là cho Tích Tứ.

“Tang Vận, Tang Vận, thật sự, chúng ta không lừa ngươi. Hôm Tứ nhi vừa mới bị thương ấy, tình huống quả thật nguy hiểm, vì lý do an toàn, cho nên ta mới lấy viên đan quả từ nơi ngươi. Nhưng tình huống Tứ nhi bây giờ rất tốt, ngươi ngàn vạn lần đừng gấp.”

Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương thấy huyết sắc trên mặt Bạch Tang Vận một chút cũng không có, gấp đến độ ra sức xoa ngực cho Bạch Tang Vận, cũng không ngừng trấn an hắn.

“Ta không gấp… Nếu Tứ nhi bị thương… Ta đây làm cha này thế nào cũng phải tận mắt nhìn nhìn nó, bồi bồi nó.” Nắm chặt tay hai người, Bạch Tang Vận bình bình tâm, khàn khàn nói: “Trên người Tứ nhi có ‘thất tinh tích hồng’ mà… Cha nó nếu đã có thể cửu tử nhất sinh (1) sống sót, nó cũng có thể.”

“Đúng vậy đúng vậy, Tứ nhi là người có phúc, Tang Vận ngươi nhất định phải phóng tâm.”

Xe ngựa tới, Lam Khuyết Dương ôm Bạch Tang Vận xuống dưới. Lúc sắp đến trước phòng Lưu Tích Tứ, Lam Khuyết Dương và Lưu Hoài Diệp lại nói rất nhiều câu bảo hắn đừng lo lắng với Bạch Tang Vận, mới bế người đi vào.

“Đại ca…” Ngũ Mặc nhìn thấy Bạch Tang Vận, vội vàng tiến lên. “Đại ca, Tứ nhi không có việc gì, người đừng có gấp.”

“Để cho ta xem xem Tứ nhi.” Nhìn thấy nhi tử ngủ sâu trên giường, hơi thở yếu ớt, tim Bạch Tang Vận thắt lại.

Bạch Tang Vận không thể ngồi, Lưu Hoài Diệp đặt giường mềm bên giường, để Bạch Tang Vận nằm trên đó. Vuốt khuôn mặt lạnh ngắt, đôi môi tái nhợt của nhi tử, Bạch Tang Vận đau lòng nhắm mắt lại, đè xuống đau nhức trong lòng. Bạch Tang Vận cứ như vậy nhắm hai mắt, nắm thật chặt tay Lưu Tích Tứ, không nói được một lời, mấy người nhìn xung quanh âm thầm lo lắng, chỉ sợ hắn quá nóng ruột. Qua hồi lâu, Bạch Tang Vận thở hắt ra, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt không còn bi thương cùng đau lòng ban nãy nữa.

“Bảo Vận Tranh và Vận Vanh mang Hãn Triệt đến thuyền phường đi. Mấy ngày nay nó hằng ngày trông nom ta cũng mệt mỏi, để cho nó xuất cung khuây khuây khỏa, đối với nó và hài tử đều tốt. Thân mình ta không có phương tiện, đón Tứ nhi vào trong cung. Bên phụ hoàng thì theo như lí do thoái thác của các ngươi, nói Tứ nhi đi ra ngoài lễ Phật.”

“Tang Vận, chỉ cần ngươi an tâm lại, thế nào cũng được.” Lưu Hoài Diệp ra hiệu với những người khác, bảo bọn họ chuẩn bị. “Đi kêu Vận Tranh trở về, bảo nó mang Hãn Triệt xuất cung.”

“Ly Nghiêu đâu?” Bạch Tang Vận hỏi, nghe được Ly Nghiêu sau khi Lưu Tích Tứ bị thương người đã không thấy tăm hơi, hắn nghiêm túc nói: “Phái người cũng gọi hắn về. Cứ nói ta muốn gặp hắn.”

“Tang Vận.” Lam Khuyết Dương không tán thành nhìn Bạch Tang Vận.

Bạch Tang Vận cũng nhìn chằm chằm Lưu Tích Tứ đang mê man nói: “Nếu Tứ nhi bây giờ có thể mở miệng, nó nhất định sẽ bảo Ly Nghiêu trở về. Chúng nó vừa mới hòa hảo, đừng vì việc này giận dỗi nữa. Hơn nữa Ly Nghiêu hài tử kia… vẫn là gọi hắn trở về đi, ta sợ hắn không khống chế được bản thân, làm ra chuyện gì quá khích.”

Bạch Tang Vận tuy rằng chỉ thấy Ly Nghiêu một lần. Nhưng ở vài chỗ rất giống Lam Khuyết Dương, Bạch Tang Vận hiểu Lam Khuyết Dương, vì thế hắn cũng có thể đoán được việc Lưu Tích Tứ bị thương này sẽ khiến Ly Nghiêu làm ra cái gì. Cuộc đời của Bạch Tang Vận đã trải qua quá nhiều, vì thế hắn có thể nghe được trong lòng nhi tử hôn mê đang gọi Ly Nghiêu, cho nên hắn phải giúp nhi tử tìm Ly Nghiêu về.

“Tứ nhi… Ngủ no rồi thì tỉnh lại đi. Nếu không Thiên Tứ chẳng nhận ra con ca ca này đâu.” Nói một câu bên tai nhi tử, Bạch Tang Vận lẳng lặng nằm bên người Tích Tứ trông nó. Hài tử từ trong bụng mình mà ra này, nó đau, hắn làm cha đây cũng đau.

………

Xế chiều, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh liền mang theo Bạch Hãn Triệt không biết chuyện xuất cung. Sau khi Bạch Hãn Triệt xuất cung, Lam Khuyết Dương trước tiên mang Bạch Tang Vận hồi cung, sau đó một đại đội nhân mã hộ tống Lưu Tích Tứ vào cung, chọn lúc trước khi thái thượng hoàng Lưu Tuyên nghỉ trưa còn chưa ngủ dậy.

Bị thương thêm trúng độc, Lưu Tích Tứ vẫn mê man, sốt cao không ngừng. Đến buổi tối, nhiệt độ hạ chút, Lưu Tích Tứ lại bắt đầu nói mớ, không ngừng hô Ly Nghiêu. Ly Nghiêu chưa trở về, Lưu Hoài Diệp trực tiếp hạ lệnh, phái người bắt Ly Nghiêu về. Một lúc lâu sau, Ly Nghiêu bị Lam Khuyết Dương bắt về, không chỉ là bắt về, hơn nữa còn là bị đánh ngất xỉu khiêng về. Vết thương trước người Ly Nghiêu nứt ra nát bét, máu chảy không ngừng, may mà bị Lam Khuyết Dương đúng lúc bắt về, không nháo tai nạn chết người. Để cho hắn nghỉ ngơi thật tốt, Lam Khuyết Dương trực tiếp điểm mười tám chỗ huyệt vị trên người hắn, để cho hắn hiền lành một chút, lại cưỡng bức hắn uống vào một đống nước nước thang thang. Lưu Tích Tứ cùng Ly Nghiêu, một người lại một người bị thương, một người lại một người khiến người ta lo lắng.

Đồng thời, ba ngày nay trong kinh thành tổng cộng đã chết một trăm ba mươi hai người, trong đó có hơn tám mươi người cổ bị cắt phân nửa. Việc Lưu Tích Tứ bị đâm này, khiến cho trong đại lao kinh thành nháy mắt thêm phạm nhân. Đại bộ phận đều là bọn kẻ trộm kẻ cắp bị bắt trong đợt tiễu trừ kinh thành lần này, còn có người vi phạm chút pháp lệnh kết quả ẩn núp, cũng bị bắt trở về. Trong lúc nhất thời, trị an của kinh thành tốt hơn rất nhiều.

Lưu Tích Tứ mê man hơn ba ngày đêm khuya đột nhiên tỉnh lại. Câu nói đầu tiên khi tỉnh lại là hỏi: “Ly Nghiêu đâu?” Nghe Ly Nghiêu bị Lam Khuyết Dương điểm huyệt, đang ngủ. Lưu Tích Tứ cười một tiếng, trước khi rơi vào ngủ sâu nói cho người đang trông chừng: “Nói cho phụ vương, ném Ly Nghiêu tới bên cạnh ta…”

Chú thích

(1) cửu tử nhất sinh: chín phần chết một phần sống ↑

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.