CHƯƠNG 37
Đệ tam thập thất chương
“Tích Tứ!” Ly Nghiêu mới vừa tiến lên hai bước, cổ Lưu Tích Tứ liền bị người đè đao lên.
“Ly Nghiêu, nếu không muốn người này bị thương, ngươi ngoan ngoãn đứng đừng nhúc nhích.” Nguyễn Hương đi tới, ngồi trên ghế bên cạnh Lưu Tích Tứ, trong tay ôm “hài tử” của nàng.
“Nguyễn Hương… Đừng ép ta, ngươi muốn làm thế nào với ta, tùy ngươi, nếu ngươi dám làm bị thương một sợi tóc gáy của hắn, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.” Ánh mắt Ly Nghiêu sớm đã biến thành màu tím đỏ, giọng điệu âm trắc khiến cho Nguyễn Hương cũng bị hoảng sợ rụt lại một chút. Nhưng lập tức, trong mắt nàng liền tràn đầy thù hận.
“Ly Nghiêu… Lúc ngươi giết hài tử của ta, ta cũng đã sống không bằng chết… Hôm nay, ta cũng muốn ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết!” Nguyễn Hương điên cuồng kêu to, sau đó từ trên cổ Lưu Tích Tứ tóm xuống một vật, ha hả cười rộ lên, “Không… Không… Ly Nghiêu, sống không bằng chết thì tính cái gì, ta muốn cho ngươi nếm thử tư vị chết không nhắm mắt!” Nguyễn Hương nhìn ngọc huyết hồng trên tay.
“Ly Nghiêu… Ngươi nói hài tử sinh ra sẽ giống như ngươi, vì thế liền giết nó. Nhưng ngươi ngay cả thử cũng không nguyện thử, ngay cả một cơ hội cũng không nguyện cho nó. Đấy căn bản là cái cớ của ngươi! Ngươi không phải không cần hài tử, là không cần hài tử ta sinh! Ta bất quá là một kỹ nữ cho ngươi ấm giường!” Nguyễn Hương cầm gối đầu trên tay hung hăng ném về phía Ly Nghiêu, “Ta không điên! Ta biết, hài tử đã chết, ta biết kia bất quá là cái gối đầu! Ta biết ngươi không yêu ta! Nhưng ta không cầu ngươi yêu ta, ta chỉ muốn một hài tử thuộc về ngươi, ngươi nhưng lại tàn nhẫn như thế! Ngươi có biết cảm thụ của ta khi nhìn thấy khối thịt nho nhỏ kia từ trong thân thể ta ra ngoài?! Ta lúc ấy liền thề, ta nhất định phải báo thù, báo thù cho hài tử của ta!”
Nguyễn Hương giơ huyết ngọc trong tay lên, khối huyết ngọc Ly Nghiêu đưa cho Lưu Tích Tứ.
“Nguyễn Hương! Bổn vương nói cho ngươi, ngươi nếu dám động đến ‘huyễn vụ’, bổn vương sẽ không tha ngươi!” Lưu Tích Tứ cấp bách ra sức động, muốn thoát khỏi sợi dây thừng trên người.
“Ha ha… Ha ha ha… Ta không dám sao?” Nguyễn Hương cười rộ lên hướng Lưu Tích Tứ, sau đó biến sắc, quăng “huyễn vụ” xuống đất, cầm lấy một thanh đại thiết chùy liền đập xuống.
“Không được!!” Lưu Tích Tứ căn bản mặc kệ đao trên cổ hắn, liền nhào về phía Nguyễn Hương.
“Tích Tứ!” Ly Nghiêu không có đi cứu “huyễn vụ”, mà là xông phía Lưu Tích Tứ.
“Tích Tứ!” Đứng ở trước mặt Nguyễn Hương, trên mặt Ly Nghiêu lộ ra sợ hãi, Lưu Tích Tứ bị Nguyễn Hương đẩy ra trước người.
“Ly Nghiêu… Xin lỗi, xin lỗi, ta không bảo vệ tốt ‘huyễn vụ’… Ly Nghiêu…” Lưu Tích Tứ khóc, “huyễn vụ” trên mặt đất bị đập vỡ tan tành.
“Tích Tứ, vỡ thì vỡ, ngươi muốn hù chết ta sao?” Rõ ràng ở ngay trước mặt, hắn lại không thể chạm vào, trên người Ly Nghiêu phủ một tầng băng, đấy là hắn đã giận tới cực điểm.
“Ly Nghiêu, lui về phía sau, bằng không ta khó bảo đảm mạng của hắn.” Tay Nguyễn Hương siết chặt cổ Lưu Tích Tứ, Lưu Tích Tứ nhất thời hô hấp khó khăn, Ly Nghiêu lui lại.
“Nguyễn Hương, ta vốn đang thương hại ngươi… Nghĩ ngươi bị Ly Nghiêu vứt bỏ, bị Ly Nghiêu tổn thương. Nhưng bây giờ, ta một chút cũng không thương hại ngươi.” Lưu Tích Tứ nhìn Ly Nghiêu, ôn nhu cùng yêu thương trong mắt khiến cho băng trên người Ly Nghiêu hóa ít đi, mà lời hắn mở miệng nói, so với băng kia còn lạnh hơn.
“Vu nữ ‘Quan Tử tộc’ không thể sinh con, nhưng một khi mang hài tử, một khi hài tử kia có thể sống được, máu của hài tử chính là thuốc tốt tăng công lực. Vu nữ của ‘Quan tử tộc’ tổng cộng lưu lại năm hài tử, những hài tử này đều thành huyết dược…” Tầm mắt Lưu Tích Tứ khóa chặt trên người Ly Nghiêu, Ly Nghiêu mở to hai tròng mắt, vì lời nói của Lưu Tích Tứ.
“Vì thế, các vu nữ hầu như cũng sẽ không xuất giá, cả đời ở lại trong tộc, cầu phúc vì tộc nhân. Mà Ly Thiên, để đạt được huyết dược, dùng hết các loại lời đường mật cùng thủ đoạn lừa gạt tâm của một vu nữ, mà hắn cũng tương đối tốt số, vu nữ kia không chỉ có thai, còn thuận lợi sinh ra hài tử… Hài tử kia… gọi là ‘Ly Nghiêu’… Nghiêu, dược, đối với hắn mà nói, hài tử kia bất quá là dược của mình.” (1)
Nghe nói như thế, tay Nguyễn Hương giữ Lưu Tích Tứ buông lỏng một chút, nhưng lập tức lại siết chặt.
“Vu nữ biết, nàng thương tâm muốn chết, thống hận sự âm hiểm của Ly Thiên, thống hận sự lừa gạt của Ly Thiên. Nàng hạ chú cho hài tử vừa ra đời — dùng chính máu nàng, nếu hài tử một khi xuất huyết, sẽ máu chảy không ngừng mà chết, sau đó nàng tự sát. Bởi vì chỉ có nàng mới có thể giải chú này, nàng đã chết, chú này sẽ không người có thể giải. Ly Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn huyết dược, nhưng không cách nào dùng, hắn sao có thể cam tâm? Sao sẽ cam tâm? Hắn tra khắp nơi phương pháp có thể phá chú, về sau từ một gã trưởng lão nào đó của Ly giáo biết được một phương pháp, đó chính là dùng ‘huyễn vụ’, thánh vật của Ly giáo tới phá chú. Ly Thiên dùng máu của hắn hạ chú Ly Nghiêu, mang mạng của Ly Nghiêu xuyên trên ‘huyễn vụ’, chỉ cần ‘huyễn vụ’ tồn tại, Ly Nghiêu sẽ không phải chết. Ly Thiên đâm một châm trên người hài tử kia, nếu chú thuật thất bại, hài tử chết thì sẽ chết, dù sao giữ lại cũng là một phế vật, nếu chú thuật thành công, vậy hắn liền có được huyết dược… Máu của hài tử không ngừng được… Ba ngày sau, khi Ly Thiên mất đi kiên nhẫn quyết định một lần làm sạch máu của hài tử, vết châm đã khép lại, mặc dù khép lại rất chậm, nhưng máu không chảy nữa… Ly Thiên biết chú thuật của mình vẫn là có tác dụng, hài tử này mặc dù vẫn chảy máu không ngừng, nhưng chung quy có một ngày sẽ khép lại, chỉ bất quá so với người khác chậm hơn một chút. Lần này, Ly Thiên chiếm được huyết dược hắn mơ tưởng đã lâu, Ly Nghiêu thành dược nhân.”
“Tích Tứ… Đừng khóc…” Ly Nghiêu khàn khàn nói, không phải vì những chuyện Lưu Tích Tứ nói ra khỏi miệng kia mà thương tâm, mà là vì lệ trên mặt Lưu Tích Tứ mà đau lòng.
“Nhưng hắn sống sót… Nếu hắn có thể sống, hài tử của ta vì sao lại không có thể sống sót?!” Nguyễn Hương vẫn đang chấp nhất chuyện này.
“Sống sót? Ngươi cho là Ly Nghiêu sống dễ dàng? Nếu không phải trong ‘huyễn vụ’ cất giấu bí tịch, bị hắn không cẩn thận phát hiện, nếu không phải hắn từ nhỏ đã theo tộc nhân học thuốc, dựa vào mức độ Ly Thiên càng về sau muốn càng ngày càng nhiều, hận không thể mỗi lần uống cạn Ly Nghiêu, hắn đã sớm chết. Hài tử sinh ra, ngươi dự định kéo mạng của nó đến đâu, lên ‘huyễn vụ’? Vậy Ly Nghiêu làm sao bây giờ? Ngươi bảo Ly Nghiêu chết sao? Hay là ngươi cho hài tử của ngươi sau này cũng giống hắn, bị một vết thương mười ngày nửa tháng vẫn chưa khỏi, nếu nặng, thì chờ chết. Ngươi là yêu hài tử, hay là yêu chính ngươi.”
Từng lời từng câu của Lưu Tích Tứ đâm vào tim Nguyễn Hương, nhưng nàng cự tuyệt nghe, cự tuyệt suy nghĩ, nàng chỉ biết rằng hài tử của mình bị Ly Nghiêu giết.
“Ly Nghiêu còn sống, hài tử của ta đã chết!” Nguyễn Hương khóc kêu. Ly Nghiêu đi rồi, giết hài tử, giết Ly Thiên đi rồi. Giữ lại nàng suýt nữa mất mạng. Nàng hận, hận vô tình của Ly Nghiêu. Nàng lên giường cùng đám trưởng lão kia, để cho đám trưởng lão dạy nàng công phu. Những người đó, ai cũng không nguyện ý kẻ khác làm giáo chủ, vì thế đẩy nàng lên, nàng bất quá là một con rối. Ban ngày là giáo chủ, ban đêm lại bị không biết bao nhiêu người chà đạp. Nàng không hối hận, chỉ cần có thể giết Ly Nghiêu, tài cán báo thù cho hài tử, bảo nàng làm cái gì cũng được, dù sao, nàng cái gì cũng không có. Nếu không giết Ly Nghiêu, vậy hết thảy nàng làm là vì cái gì?
“Ly Nghiêu… Đâm vào người ngươi một đao.” Nguyễn Hương ném thanh chủy thủ ra.
“Ly Nghiêu! Ngươi nếu dám làm đổ máu, ta liền hưu ngươi!” Lưu Tích Tứ hô to. “Huyễn vụ” đã không còn, Ly Nghiêu nếu bị thương, chính là chết, Nguyễn Hương muốn, chính là cái này.
“Đâm một đao! Nếu không ta lưu lại vết thương ngay trên người hắn, ở đây thế nào?” Nguyễn Hương nhổ cây trâm trên đầu xuống để ở bụng Lưu Tích Tứ.
“Ly Nghiêu!” Lưu Tích Tứ vừa muốn ngăn cản, đã thấy Ly Nghiêu cắm chủy thủ vào chân mình.”Ly Nghiêu! Ngươi dám không nghe lời của ta, ngươi đã đáp ứng ta cái gì… Ta phải hưu ngươi, ta nhất định phải hưu ngươi.” Lưu Tích Tứ khóc lên, cũng không quản cây trâm ở bụng kia, muốn đi tới chỗ Ly Nghiêu. Sau đó, miệng hắn bị người tách ra, Nguyễn Hương đổ một chai gì đó vào trong miệng Lưu Tích Tứ.
“Bịch!” Cái chai rơi trên mặt đất, Ly Nghiêu thừa dịp Nguyễn Hương cho Lưu Tích Tứ uống quăng chủy thủ Nguyễn Hương ném cho hắn ra.
“Ly Nghiêu, Ly Nghiêu…” Lưu Tích Tứ lấy khăn ra cầm máu cho Ly Nghiêu, chẳng mảy may để ý thứ Nguyễn Hương cho hắn uống là cái gì.
“Ha ha… Ha ha ha…” Nguyễn Hương ôm tay bị thương của mình ngồi dưới đất, điên cuồng cười rộ lên, “Ly Nghiêu… Ta cho hắn uống ‘mê túy’, bên trong thả một viên ‘đồng đan’… Ngươi không phải không cần hài tử của ta sao? Vậy hài tử của hắn… Ngươi có muốn hay không?”
“Mê túy” “đồng đan”, Ly Nghiêu vừa nghe vội vàng ôm chặt Lưu Tích Tứ, xuân dược thêm sinh tử dược! “Nguyễn Hương… Ta sẽ lưu ngươi toàn thây.” Một tay ôm lấy Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu rút kiếm bên hông ra.
“Ly Nghiêu, ta hôm nay đã không nghĩ sẽ sống rời đi… Ha ha… ‘Mê túy’, chính là máu của ngươi cũng giải không được, Ly Nghiêu… Nếu ngươi không muốn lưu lại hài tử của mình, để hắn mang hài tử của người khác đi… Dù sao ngươi cũng sống không được, ta ở dưới đất chờ ngươi.” Nguyễn Hương cắm cây trâm vào bụng mình, mà khóe miệng nàng máu đen chảy xuống, tỏ rõ nàng sớm uống độc.
“Ly Nghiêu… Ta nhất định phải hưu ngươi…” Lưu Tích Tứ sắc mặt ửng hồng hôn lên Ly Nghiêu, xuân dược trong cơ thể đã phát huy tác dụng.
“Giết Ly Nghiêu!” Trong đám người Ly giáo có người, mấy tên trưởng lão sau khi xem diễn xong từ bốn phía đi ra, một đám hắc y nhân từ trên cây còn cả nơi khác nhảy ra.
Trên mặt Ly Nghiêu xuất hiện vị đạo khát máu.
Chú thích
(1) chữ nghiêu và chữ dược đều đọc là yao ↑