Hồng Phúc Dao

Chương 42: Chương 42




CHƯƠNG 42 PN2

Hai mắt Lý Giang lồi ra nhìn tiểu nhân nhi phía trước hắn, chuẩn xác mà nói là cái gì đó trên cái tay nhỏ bé kia ── một con kỳ lân ngọc sáng trong suốt. Tay Lí Giang hơi run rẩy duỗi về phía trước, còn chưa đụng tới kỳ lân ngọc kia, cái tay nhỏ bé mũm mĩm ấy liền rụt về, chủ nhân của cái tay nhỏ thì trừng một đôi mắt hạnh như nai con hắc bạch phân minh, nói cho hắn biết kỳ lân này là của bé.

“Vị tiểu công tử này, kỳ lân đây ta đã mua…” Lí Giang hướng tay về phía trước lại duỗi thân, nhưng cái tay nhỏ bé kia cầm càng chặt hơn, tiểu nhân cũng lui về sau hai bước, hơn nữa gắng sức rất chậm rất chậm lắc đầu hai cái. Lí Giang nhìn tôi tớ phía sau tiểu nhân nhi, ánh mắt khẩn cầu cho đối phương biết Lý Giang bảo bọn họ khuyên tiểu chủ tử của mình, bảo bé trả kỳ lân lại, nhưng những người đó lại không nói tiếng nào nhìn tiểu chủ tử nhà họ bỏ kỳ lân vào trong hà bao trên cổ mình.

“Vị tiểu công tử này, kỳ lân là chủ Bán Nguyệt lâu đã sớm đặt trước, ngài xem chỗ này của ta còn có rất nhiều những ngọc kiện khác, ngươi trả lại kỳ lân cho Lý quản gia, tiểu nhân lại chọn cho ngài một cái đẹp hơn?” Chưởng quỹ lau lau mồ hôi lạnh, ăn nói khép nép nói với tiểu gia hỏa đột nhiên xông tới, cướp đi kỳ lân trên tay Lý Giang này, phải biết rằng, nếu kỳ lân này hôm nay không đưa được tới trên tay lâu chủ Bán Nguyệt lâu Úy Thiên, Lý quản gia và hắn cũng sẽ không sống yên ổn.

“Phụ thân…” Tiểu nhân kêu một tiếng, vỗ vỗ hà bao, sau đó quay đầu bước đi, Lý Giang vội vàng tiến lên ngăn cản, lại bị một nữ nhân lớn tuổi ngăn lại. Giữa bức ngăn này, Lý Giang thu miệng, công phu của nữ nhân này vô cùng cao.

“Vị gia này, kỳ lân đây chủ tử nhà ta đã coi trọng, nô gia biết đây vốn là chủ tử nhà ngươi đặt rồi, nhưng lúc này sợ phải đổi chủ, đây là ngân phiếu một ngàn lượng, kỳ lân này tính là chủ tử nhà ta mua.” Buông ngân phiếu, nữ nhân bỏ lại một ánh mắt chớ dây dưa nữa với Lý Giang. Mà tiểu nhân chờ ở cửa, thấy nữ nhân đi ra, nâng lên một bàn tay, kêu một tiếng “ma ma”, sau đó vui vẻ kéo tay ma ma.

“Chậm đã!” Lý Giang đuổi tới, vẫn thế, hắn không thể đến gần tiểu nhân kia, cách mấy thị vệ che trước người mình, hắn nhìn về phía nữ nhân nọ, “Vị ma ma này, kỳ lân đây là lễ vật lâu chủ nhà ta trước đây đã chọn để tặng người ta, việc gì cũng phải có cái thứ tự trước sau chứ. Tiểu công tử tuổi còn nhỏ, không hiểu, nhưng làm ma ma ngài có phải nên bảo cậu ta trả lại kỳ lân cho ta hay không.” Lý Giang không dám nhìn tiểu nhân kia, nam đồng kia chừng mười tuổi, từ trong tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, hắn đã nhận ra hài tử này khác hẳn với người bình thường, nhưng hắn thà rằng nói bé còn nhỏ tuổi, cũng không nguyện nói bé có gì không đúng. Nếu không sợ lâu chủ trách phạt, Lý Giang căn bản sẽ không đi muốn kỳ lân ngọc kia, tiểu oa nhi ấy… Thế gian này sao có thể có tiểu oa nhi dễ thương đến cực điểm như thế… Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không để cho tiểu oa nhi kia cướp đi kỳ lân ngọc từ trên tay mình. Khi tiểu oa nhi ấy cười một cái với mình, sau đó chỉ chỉ kỳ lân ngọc trên tay hắn, hắn liền hồ đồ đưa vật qua, chờ lấy lại tinh thần, kỳ lân đã không còn là của hắn.

“Phụ thân…” Tiểu nhân dường như nghe ra ý tứ của Lý Giang, lại kêu một tiếng, né tránh phía sau ma ma, sợ Lý Giang đến cướp.

Ma ma kia thấy thế sắc mặt trầm xuống, không vui nói: “Kỳ lân ngọc này tuy nói không tồi, nhưng không phải vật gì hiếm lạ, một ngàn lượng kia đủ để cho chủ tử nhà ngươi mua một vật tốt hơn. Chủ tử nhà ta đã mua rồi, chính là của chủ tử nhà ta, đừng lại dây dưa nữa.” Dứt lời, ma ma kéo tiểu chủ tử liền đi, đám thị vệ kia mãi đến sau khi hai người đi xa, mới thu hồi đao kiếm trên tay đi theo.

Trời đầu hạ thực ấm áp, Lý Giang lại cảm thấy gió rét nhè nhẹ thổi tới… Hắn, Lý Giang, quản gia Bán Nguyệt lâu, trên giang hồ cũng coi là cao thủ số một số hai, hôm nay, ở trên địa bàn của Bán Nguyệt lâu, bị người cướp, bị một tiểu oa nhi cướp.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.