Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 456: Chương 456: Ba muốn gặp anh




Bí thư Trịnh, bọn Diệp Trạch Đào đã đi ra khỏi chỗ đó rồi, đang đi đến Điền gia.

Thư ký của Trịnh Thành Trung rất có trách nhiệm, lập tức điện thoại báo cáo về động tĩnh của mấy người Diệp Trạch Đào.

Nhận được điện thoại, trong lòng Trịnh Thành Trung cũng rất tò mò, không biết lần này Diệp Trạch Đào đi gặp Hoa Uy có thu được kết quả gì không, nhìn sang con gái lại thầm nghĩ trong lòng, không quản nữa, dù sao con gái cũng vui rồi, nó cũng đã chịu nhiều ấm ức, thôi để cho nó sung sướng một chút vậy, hơn nữa có một chàng rể như Diệp Trạch Đào còn mạnh hơn mấy thằng không ra người kia. Cũng có thể âm thầm thiết kế chút ít, có được một hậu thuẫn như nhà họ Trịnh cũng khó nói, càng nghĩ càng cảm thấy việc này là có thể chấp nhận được.

Thời gian này Trịnh Thành Trung đã thay đổi tâm tính, từ khi biết được Hoa Uy chịu gặp Diệp Trạch Đào thì trong lòng ông ta vẫn nghĩ mãi về một việc, nếu như có được sự trợ giúp của nhiều nơi thì cũng có thể nói Diệp Trạch Đào sẽ còn đi được xa hơn nữa.

Trịnh gia tuy không hề có người nối nghiệp, nếu như con gái có được một đứa con với Diệp Trạch Đào, thì đứa trẻ này chắc chắn sẽ mang họ Trịnh, ông ta không phải là có được một người nối nghiệp sao?

Đời mình là thế hệ thứ nhất, lại thêm Diệp Trạch Đào nếu như sau khi phát triển là thế hệ thứ hai. Diệp Trạch Đào còn trẻ, thời gian cũng còn dài, cháu mình rồi cũng sẽ lớn, đến lúc đó Trịnh gia sẽ có người nối nghiệp rồi.

Càng nghĩ càng thấy khả năng thành công của việc này càng cực kỳ lớn.

Con gái vui sướng, Trịnh gia lại có người nối nghiệp, chắc hẳn thằng ranh Diệp Trạch Đào đó cũng không phản đối chuyện này, càng lời thêm. Thế thì để Diệp Trạch Đào đến một lần đi, việc này cũng phải tiến hành thôi!

- Tiểu Nhu, bọn họ từ chỗ ông Hoa đi ra rồi.

Khi Trịnh Thành Trung nói câu này ông ta đã thấy có chút nóng mặt.

Trịnh Tiểu Nhu vui mừng nói:

- Thế thì để con gọi điện, kêu anh ấy qua.

Phương Mai Anh nói:

- Nó đi cùng với Điền Lâm Hỷ, không tiện cho lắm?

Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Ông Thầy này của anh ấy thú vị lắm, mẹ cho rằng ông ta không biết chuyện của bọn con à, chắc chắc đã đoán ra từ lâu rồi, đừng ngại ông ấy, không có gì đâu.

Việc này vừa nói ra, tính cách phóng khoáng của Trịnh Tiểu Nhu lại được dịp trỗi dậy, trước mặt cha mình cũng chẳng đắn đo gì, câu nói cũng thể hiện được nhiều điều.

Da mặt trịnh Thành Trung run run, trong lòng có cảm giác như làm điều không phải.

Con gái mình giờ đây đúng là đã thay đổi rất nhiều rồi!

Phương Mai Anh cười nói:

- Con nhỏ này!

Thấy con gái vui mưnừg như vậy bà cũng thấy vui lây.

Rõ ràng là Trịnh Tiểu Nhu rất phấn khởi, thái độ hôm nay của cha đã chứng minh là ông đã đồng ý chuyện của mình với Diệp Trạch Đào rồi. Nếu như nói trước đây cha cũng đã từng giúp đỡ Diệp Trạch Đào thì cũng không nói lên điều gì cả. Bây giờ chỉ cần Diệp Trạch Đào đến thì ít nhất trong nhà cũng đã công nhận hóa rồi việc này rồi.

Có thể để Diệp Trạch Đào đến nhà, điều này chứng tỏ thái độ của cha.

Trịnh Tiểu Nhu mới không để ý là vợ chồng kiểu gì, cô đã nghĩ rất kỹ càng, quan trọng vẫn là tình cảm giữa hai người, khi không có tình cảm thì có kết hôn cũng chẳng ý nghĩa gì. Chuyện như thế cô gặp phải rồi, những ngày làm vợ Vi Chính Quang đã phải chịu đựng như vậy, chua xót vô vị vô cùng. Tuy không thể làm vợ chính thức của Diệp Trạch Đào nhưng thứ tình cảm hạnh phúc giữa hai người thật khó nói bằng lời.

Toàn bộ tâm hồn của một Trịnh Tiểu Nhu chưa bao giờ được yêu đã tràn ngập hình ảnh những ngày tháng tươi đẹp trong tương lai với Diệp Trạch Đào.

Rất nhanh chóng gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào.

Lúc vào chỗ Hoa Uy, điện thoại để ngoài xe không mang theo người, sau khi ra Diệp Trạch Đào mới phát hiện điện thoại của mình có không ít các cuộc gọi nhỡ, nên đang gọi lại lần lượt từng số.

Thấy Diệp Trạch Đào bận rộn như vậy, Điền Lâm Hỷ mỉm cười nói:

- Tiếp theo đây cậu sẽ còn bận hơn nữa, tốt nhất là sắm vài chiếc điện thoại, việc thông thường thì để cho thư ký xử lý là được rồi, đừng việc gì cũng tự mình làm thế, cậu xem Gia Cát Lượng xem, đấy là chết vì mệt đấy!

Diệp Trạch Đào bèn cười nói:

- Tôi làm sao mà so với ông ta được, có một số việc phải giải quyết, nhưng mà Thầy nói cũng đúng, sau này cũng sẽ phải phân ra thôi, để thư ký phụ trách một số.

Chuông điện thoại lại kêu, cũng là của Tôn Dân Phú ở Thảo Hải gọi đến, báo cáo những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay ở Thảo Hải.

Tôn Dân Phú rất trung thành, vẫn kiên trì ngày ngày báo cáo những điều hắn biết về Thảo Hải cho Diệp Trạch Đào.

Điền Lâm Hỷ cũng nghe thấy nội dung báo cáo của Tôn Dân Phú, tuy nhiên chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Điền Lâm Hỷ vẫn có cảm tình với Tôn Dân Phú, bèn mỉm cười nói:

- Tay này được đấy!

- Anh ta tên Tôn Dân Phú, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân của chúng tôi, gần đây tôi tính đề bạt anh ta vào Ủy viên Thường vụ, Trưởng ban Tuyên giáo.

Điền Lâm Hỉ khẽ gật đầu nói:

- Tuy rằng chúng ta đều không nói chủ nghĩa phe phái, nhưng thực ra, nếu thật sự ai mà không nói chủ nghĩa phe phái thì là chính trị không thành thục rồi!

Diệp Trạch Đào bèn cuời nói:

- Không có mấy sự giúp đỡ thì đi đến đâu đều không làm được gì!

- Nói rất hay, đối với những thuộc hạ trung thành như thế này, cậu phải đề bạt họ một cách rầm rộ, để làm gương, để cho mọi người nhìn thấy đi theo cậu là có tương lai. Đừng cho rằng vì là người của mình mà mặc sức chèn ép. Lần này Thủ trưởng cũ đã biểu lộ thái độ, cách làm của Mạnh gia ở Ninh Hải đã có phần hơi quá rồi, đây là một tín hiệu, tôi có lẽ sẽ phải đi Ninh Hải, đến lúc đó, những đồng chí giống như Tôn Dân Phú tôi cũng sẽ giúp một phen.

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Trên thành phố cũng phải có vài người mới được.

Điền Lâm hỷ cười nói:

- Hôm nay thu hoạch được rất nhiều, chưa cần bàn luận xem Thủ trưởng cũ có thái độ thế nào, cậu có thể vào được đến đây là đã thành công lắm rồi. Cậu không biết đấy thôi, từ sau khi Thủ trưởng cũ nói ông ấy bị ngã, thì rất ít người được vào trong. Tôi đoán chừng mọi người ở Thủ đô đều biết cậu đến đây rồi, điều này sẽ có lợi cho sự phát triển tiếp theo của cậu, bây giờ tôi mới nghĩ ra, Thủ trưởng cũ đúng là đang bảo vệ cậu đấy!

Thật sự là Diệp Trạch Đào còn chưa nghĩ đến chuyện này, khi nghe Điền Lâm Hỷ nói Hoa Uy dùng phương pháp này để bảo vệ mình mới giật mình tỉnh ngộ, thở dài:

- Cách làm của Thủ trưởng thật khó đoán!

Trong lòng cũng rất cảm động.

- Ha ha! Nếu như cậu mà không làm nên thành tích thì có muốn được ông ấy bảo vệ cũng không thể. Nhất định phải nhớ rõ lời của Thủ trưởng cũ đấy, sau khi trở về phải thật quyết tâm làm nên thành tích. Chỉ cần cậu làm nên thành tích thì sẽ có sức thuyết phục hơn bất cứ cái gì!

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Thầy nói đúng, tất cả đều phải nói đến thành tích. Nếu như không giành được bất kỳ thành tích nào thì Thủ trưởng cũ cũng không thể nào làm được những việc như vậy.

- Cậu hiểu được thì tốt, cậu là người trong danh sách, không chỉ có riêng mình Thủ trưởng nhìn chằm chằm vào cậu mà còn có rất nhiều người khác cũng nhìn vào cậu. Nhất cử nhất động đều phải chú ý, quyết không được làm đổ bể!

Tán gẫu thêm vài câu nữa, lúc xe đang đi được nửa đường thì Trịnh Tiểu Nhu gọi điện tới.

Nhận điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào bèn nhìn Điền lâm Hỷ một cái.

Lúc này Điền Lâm Hỷ đang ngồi trên xe nhắm mắt định thần.

Diệp Trạch Đào lúc này mới nói:

- Anh đang ngồi trên xe với Thầy.

Lúc này trong lòng Trịnh Tiểu Nhu tràn ngập niềm vui, hoàn toàn không nghe Diệp Trạch Đào nói gì cả, lớn giọng nói:

- Trạch Đào, ba em nói muốn gặp anh, đến nhà đi, ba đang đợi đấy!

Lời này!

Âm thanh hơi to.

Nghe thấy giọng nói rất hưng phấn của Trịnh Tiểu Nhu, trong lòng Diệp Trạch Đào cuống lên, nghĩ thầm, Xong rồi! Sư phụ chắc chắn đã nghe thấy rồi! Chính mình ngầm ra hiệu để ngồi cùng xe với sư phụ, nhưng không ngờ Trịnh Tiểu Nhu lại nói ra những lời như vậy!

Trịnh gia lúc này cũng làm cho Trịnh Thành Trung có chút bối rối giống như vậy.

Con gái nói to như vậy, Trịnh Thành Trung vốn dĩ tâm trạng vẫn vững vàng nghe con gái nói như vậy, khiến cho da mặt ông ta cũng động đậy, nói trắng trợn quá!

- Ba muốn gặp anh!

Nghĩ đến câu nói này, Trịnh Thành Trung cười đau khổ, ai mà nghe được câu nói này nhất định sẽ cho rằng con gái và Diệp Trạch Đào là người một nhà rồi, tự ông bố vợ muốn gặp con rể à!

Cũng không biết là Điền Lâm Hỷ có nghe thấy hay không nữa!

- Con ranh này! Ăn nói phải chú ý một chút chứ! Trịnh Thành Trung hừ một tiếng.

Trịnh Tiểu Nhu lúc này mới phát hiện mình hơi hưng phấn quá, bị nói cũng đã hiểu ra, nghĩ đến việc Diệp Trạch Đào vừa mới nói hắn đang ngồi trên xe với Điền Lâm Hỷ, trong lòng lo lắng cho Diệp Trạch Đào:

- Ba, giờ phải làm thế nào, vừa không chú ý một chút đã nói ra rồi, sư phụ của Trạch Đào chắc là đã nghe thấy rồi, có ảnh hưởng xấu gì cho Diệp Trạch Đào không nhỉ!

Phương Mai Anh cười nói:

- Con ranh này! Nói năng cũng không chú ý một chút, sau này không được thế nữa, Trạch Đào đang trong đà lên chức, không thể làm ảnh hưởng đến sự phát triển của nó. Nhưng không sao, hôm nay cứ cho là Điền Lâm Hỷ nghe thấy thì ông ta cũng không làm gì đâu!

Trịnh Tiểu Nhu thở phào nói:

- Thầy của Trạch Đào rất tốt với anh ấy!

Trịnh Thành Trung nghĩ thầm, Điền Lâm Hỷ rất thông minh, chuyện này chắc ông ta đã đoán ra từ lâu rồi, nói hay không nói cũng vậy mà thôi!

Nghĩ một hồi, lo lắng của mình đúng thật là thừa, nghe thấy thì nghe thấy, cũng chẳng có gì to tát cả!

- Tiểu Nhu, sau này nói năng, đặc biệt là những câu mẫn cảm thế này nhất định phải chú ý mới được.

Trịnh Thành Trung nghiêm khắc nói.

Diệp Trạch Đào gọi điện thoại, khi nghĩ đến Trịnh Thành Trung muốn gặp mặt mình thì trong lòng có đôi chút bất an. Đây là lần đầu tiên gặp mặt ông bố vợ hờ, tuy là bố vợ hờ nhưng không thể coi thường được.

Ngồi đó mà trong lòng có chút căng thẳng.

Điền Lâm Hỷ lúc này nói với tài xế phía trước:

- Đến Thấm Viên.

Xe vừa chuyển, thẳng hướng Thấm Viên lao đi.

Diệp Trạch Đào biết ba của Trịnh Tiểu Nhu ở trong Thấm Viên, vừa nghe thấy sư phụ nói như vậy thì hiểu ngay, Điền Lâm Hỷ đã nghe thấy hết nội dung cuộc điện thoại rồi.

- Thầy!

Lúc Diệp Trạch Đào định giải thích một chút thì Điền Lâm Hỷ nghiêm túc nói:

- Bí thư Trịnh muốn gặp cậu, đây là việc tốt, chắc là Bí thư Trịnh muốn nói với cậu về việc Thủ đô và Thảo Hải tiến hành hợp tác. Việc này rất quan trọng đối với Thảo Hải các cậu. Có được sự trợ giúp của Thủ đô rồi thì sự phát triển của Thảo Hải sẽ càng thuận lợi hơn. Có một số việc không nhất thiết phải nghĩ ngợi nhiều, thuận với tự nhiên thì tốt rồi. Đương nhiên cái gì cần chú ý thì phải chú ý!

Diệp Trạch Đào thật sự rất cảm động trong lòng, Thầy dùng một đoạn câu thế này để nói lên tầm quan trọng của việc tăng cường quan hệ giữa mình và Trịnh gia. Có được sự giúp đỡ của Trịnh gia thì con đường mình đi sẽ càng thuận lợi hơn!

Nói xong những câu này, Điền Lâm Hỷ lại nhắm mắt định thần một lần nữa mà không nói gì thêm.

Chiếc xe rất nhanh đã tới bên ngoài Thấm Viên.

- Trạch Đào, quan hệ các bên phải điều tiết hài hòa mới được. Điều tiết tốt các quan hệ thì sẽ hình thành sức trợ lực lớn, đi đi! Tiểu Trịnh cô ta thích người có cá tính, cứ biểu hiện chính cậu là tốt.

Vỗ vỗ vào vai Diệp Trạch Đào, nhìn hắn xuống xe.

Lúc Diệp Trạch Đào xuống xe thì xe của Điền Lâm Hỷ nhanh chóng quay đầu tăng tốc đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.