Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 145: Chương 145: Bận rộn thu hút đầu tư




Khoảng thời gian này, với Diệp Trạch Đào chỉ có thể dùng một từ “bận rộn” để hình dung. Sau khi phương án xây dựng khu công nghiệp được phê chuẩn, bộ máy xây dựng và toàn bộ các công tác được triển khai. Tất cả mọi việc đều do Diệp Trạch Đào đích thân làm. Ngày nào cũng bận tới mức suýt chút nữa thì không có thời gian ăn cơm.

- Chủ tịch xã Diệp, cơm của anh đây, tôi đã hâm nóng rồi.

Phương Di Mai nét mặt tươi cười mang cơm vào văn phòng cho Diệp Trạch Đào.

Vốc nước lạnh ở vòi nước bên ngoài để rửa mặt, Diệp Trạch Đào vào đến cửa liền lấy chiếc khăn để lau. Hắn vừa mới đến công trường làm đường, đường đã sửa được một đoạn khá dài rồi. Diệp Trạch Đào rất hài lòng với công tác làm đường. Đây là đống lửa đầu tiên mà mình đốt lên, xem ra sẽ làm tốt.

Nghĩ lại về quyết định cho sửa đường của tỉnh, Diệp Trạch Đào cảm thấy nếu để cho tỉnh làm, có lẽ phải chờ một thời gian nữa.

Treo khăn mặt lên, Diệp Trạch Đào nhận lấy cơm mà Phương Di Mai mang đến, cười nói:

- Lại phiền cô rồi!

Nhìn Diệp Trạch Đào có ý hờn trách, Phương Di Mai nói nhỏ:

- Anh với tôi mà còn nói như thế sao!

Câu nói này có chút hàm ý, Diệp Trạch Đào cười cười, bưng bát cơm lên rồi há to miệng ăn cơm.

Lần này là hỏi ý kiến của Phương Di Mai rồi đưa cô ta đến khu công nghiệp làm Chánh văn phòng. Dĩ nhiên là cả hai chủ nhiệm cùng nhau đảm đương công việc. Diệp Trạch Đào có một ý định, nếu có thể bồi dưỡng thêm cho Phương Di Mai, về sau khi mình rời khỏi khu công nghiệp, Phương Di Mai có thể tiếp quản công việc của mình.

Phương Di Mai đương nhiên hiểu được tâm ý của Diệp Trạch Đào, tỏ ra rất vui mừng.

Đối với Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai càng ngày càng không hiểu. Cô cũng đã phân tích tình hình của Diệp Trạch Đào, rất có khả năng sở dĩ Diệp Trạch Đào có thể đi lên nhanh như thế là do Lưu Mộng Y. Nghĩ đến đây cô tự biết khả năng mình trở thành vợ của Diệp Trạch Đào xem ra không có nhiều.

Thấy Diệp Trạch Đào há thật to miệng ăn cơm, Phương Di Mai hơi hối hận. Nếu ngày từ đầu có thể nắm lấy Diệp Trạch Đào, biết đâu bây giờ mình đã là vợ của hắn. Bây giờ cảm giác khoảng cách giữa mình và Diệp Trạch Đào càng ngày càng xa rồi.

Lại nghĩ nếu thực sự gả mình cho hắn, không chừng Diệp Trạch Đào sẽ không thể phát triển nhanh như thế được.

Thực sự rất mâu thuẫn. Cô hy vọng Diệp Trạch Đào ngày càng phát triển hơn, như vậy cũng sẽ càng có lợi cho mình, tiền đồ sẽ càng ngày càng tốt hơn. Nhưng nếu mất đi sự ủng hộ của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào liệu có thể phát triển tốt như vậy không?

Làm sao bây giờ?

Gần đây Phương Di Mai cứ nghĩ đến chuyện này.

Không kìm nổi lòng mình, Phương Di Mai liền thở dài một tiếng.

Thấy Phương Di Mai thở dài, Diệp Trạch Đào nghi ngờ hỏi:

- Cô sao vậy?

Bị Diệp Trạch Đào phát hiện, nét mặt Phương Di Mai kém sắc nói:

- Không có gì, không có gì đâu!

Diệp Trạch Đào liếc nhìn Phương Di Mai, lắc đầu, rồi tiếp tục ăn cơm.

Một lúc sau, Diệp Trạch Đào nói:

- Lần này Phòng kinh tế thương mại tổ chức hội đàm để chúng ta triển lãm toàn bộ tài nguyên đá và các chính sách ưu đãi, cần phải thu hút các doanh nghiệp.

- Anh yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị cả rồi.

Phương Di Mai cũng có tham gia vào công tác khởi công.

Ăn cơm xong, Diệp Trạch Đào đã ngồi luôn lên xe.

Vương Báo Quốc chăm chú lái xe, Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi ngủ một giấc.

Vừa nói xong, mặc kệ Vương Báo Quốc lái xe, hắn liền nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Người ngồi bên cạnh lái xe là Phương Di Mai. Ghế sau là Diệp Trạch Đào và Tần Quế Đông. Lần này Diệp Trạch Đào đưa hai người này đi cùng.

Một tuần hội đàm kinh tế thương mại ở tỉnh chính là một cơ hội đối với xã Xuân Trúc. Diệp Trạch Đào rất xem trọng việc này. Hắn đã điều động nhân lực ở xã đến trước. Có một nhóm người đã đến rồi, bây giờ, ba người bọn họ mới thu xếp xong việc để đến đó.

Diệp Trạch Đào không thích ngồi bên cạnh lái xe. Khi lên xe, bình thường hắn đều ngồi ở ghế sau.

Tần Quế Đông tỏ ra rất vui vẻ, không ngừng ngó đông ngó tây.

Phương Di Mai ngồi đó suy nghĩ. Mặc dù cũng nhắm mắt lại nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Có lẽ…

Phương Di Mai đột nhiên có một ý tưởng.

Xe chạy mấy giờ sau đã tới tỉnh thành. Diệp Trạch Đào mở to mắt liền cười nói:

- Giấc ngủ vừa rồi thật không tồi, vừa ngủ một giấc đã lên tới tỉnh rồi.

Phương Di Mai mỉm cười nói:

- Lần này huyện cũng rất coi trọng việc chúng ta tham gia hội đàm. Huyện đã giúp chúng ta không ít việc.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:

- Chính vì như thế, áp lực của chúng ta lại càng lớn hơn!

Xe chạy đến một nơi không xa nhà lão Điền. Diệp Trạch Đào liền xuống xe, nói với Phương Di Mai:

- Tôi đi thăm thầy của tôi, mọi người đi trước chuẩn bị nhé. Ngày mai tôi tới đó.

Vương Báo Quốc nói:

- Tôi sẽ đón anh nhé?

Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:

- Không cần, tôi tự đến.

Nói xong, Diệp Trạch Đào phất tay, đi về phía nhà lão Điền.

Thấy bộ dạng Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai liền hỏi Vương Báo Quốc:

- Thầy của Chủ tịch xã Diệp ở đây là ai thế?

Vương Báo Quốc nói:

- Tôi cũng không biết.

Nhìn Vương Báo Quốc, Phương Di Mai thầm nghĩ. Mồm miệng tên Vương Báo Quốc thật lanh lẹ. Diệp Trạch Đào tìm được một tay lái xe khá lắm.

Phương Di Mai cũng không hỏi lại nữa, chỉ ghi nhớ địa điểm này trong lòng. Cô có cảm giác, người thầy này của Diệp Trạch Đào không phải là người bình thường.

Diệp Trạch Đào trước đó đã gọi điện cho lão Điền. Vừa đến cửa đã thấy lão Điền đứng đó nhìn hắn cười tít mắt. Thầy, tinh thần quả không tồi, Diệp Trạch Đào biết lão Điền là một người hiền hòa, bỏ túi xuống, liền tự mình đi pha trà.

Lão Điền cười nói:

- Thằng nhóc này thật may mắn. Mới làm có mấy hôm đã được huyện đãi ngộ rồi.

- Thật là, thầy không biết em là đệ tử của ai à !

Diệp Trạch Đào liền nói đùa với lão Điền.

Lão Điền cười ha hả nói:

- Nói không sai, nói không sai.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Trạch Đào thấy trên bài bày sẵn một bao thuốc.

Lúc nhìn thấy bao thuốc, ánh mắt Diệp Trạch Đào liền dừng lại.

Lão Điền nhận thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Nhìn cái gì thế, đây là thuốc Lưu Mộng Y biếu tôi, yên tâm đi, cậu cũng có!

Diệp Trạch Đào nghe xong lời này có chút sững sờ.

Lão Điền khẽ mỉm cười, cũng không giải thích gì nhiều.

-Cậu lần này là vì việc thu hút đầu tư mà đến đây hả?

- Đúng vậy, khu công nghiệp kinh tế xã Xuân Trúc đã triển khai xây dựng. Lần này chủ yếu là muốn mời các doanh nghiệp đến xã Xuân Trúc tiến hành khai thác, phát triển.

Lão Điền mỉm cười nói:

- Việc này cậu yên tâm đi. Mấy người Lưu Mộng Y đã chuẩn bị cả rồi. Lần này nhất định sẽ làm tốt công tác thu hút đầu tư. Đừng nóng vội, đương nhiên, ngoài việc này ra, cậu cũng nên vận dụng tốt quan hệ ở tỉnh.

Diệp Trạch Đào đương nhiên không thể chỉ dựa vào Lưu Mộng Y. Diệp Trạch Đào tin rằng, tài nguyên xã Xuân Trúc tốt như vậy, nhất định có thể thu hút được một số doanh nghiệp.

- Thưa thầy, em cho rằng tình hình ở xã rất có lợi cho việc thu hút đầu tư. Chính sách ở xã rất linh hoạt. các doanh nghiệp rõ ràng được làm chủ thị trường, làm chủ việc xây dựng khu công nghiệp. Chính phủ sẽ cung cấp những dịch vụ tốt nhất cho họ. Đồng thời, chúng ta cũng tập trung xã hội tư bản để phát sinh sức mạnh cạnh tranh tư bản. Trên đà phát triển, cơ cấu cổ đông sẽ phải đa dạng hóa. Có các doanh nghiệp nổi tiếng bám rễ sâu thì cũng phải có doanh nghiệp đi lên từ địa phương. Có các doanh nghiệp thôn bản và các thôn dân lấy đất góp cổ phần thì phải có các doanh nghiệp bên ngoài và khu vực tập trung nguồn tài nguyên đá phong phú cùng tham gia đầu tư. Hai là đàm phán thu hút đầu tư, dự án phân hóa mạnh mẽ, muốn có động lực phát triển, phải tạo thành cục diện hàng trăm doanh nghiệp cùng cạnh tranh.

Lão Điền mỉm cười nói:

- Cách nghĩ của cậu rất lớn. Như vậy là rất tốt. Chỉ cần có cách nghĩ lớn như vậy. Chúng ta có một vài cán bộ vì suy nghĩ quá ngắn, thu hút được một hai thương gia là đã thấy giỏi lắm rồi. Phát triển phải có những suy nghĩ như vậy. Nếu có thể thực hiện được những ý tưởng này, tôi hoàn toàn có thể tin, tiềm năng phát triển ở chỗ các cậu là vô hạn !

Đang nói chuyện, thì thấy Lưu Mộng Y, theo sau đó là vài thanh niên cả nam cả nữa cười nói đi đến.

Liếc thấy Diệp Trạch Đào, ánh mắt Lưu Mộng Y sáng ngời, vui vẻ nói:

- Trạch Đào, anh đến rồi à?

- Ừ, mới đến, đang nói chuyện với thầy.

Ánh mắt đã nhìn mọi người.

Nhóm thanh niên lúc này cũng đều nhìn Diệp Trạch Đào.

Chu Nguyện Tú đã đến lần trước liền cười nói:

- Cô Mộng Y trông đợi từ lâu, hôm nay rút cục đã nhìn thấy người trong mộng rồi!

Nói xong lại nở nụ cười.

Chỉ thấy vẻ mặt Lưu Mộng Y hơi xấu hổ. Đôi mắt như có nước trong veo liếc nhìn Diệp Trạch Đào.

- Anh chính là Diệp Trạch Đào à?

Một người thanh niên nhìn như trẻ con nhìn Diệp Trạch Đào hỏi :

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, đứng dậy khỏi ghế sô pha nói:

- Tôi chính là Diệp Trạch Đào.

Mọi người không ngừng nhìn Diệp Trạch Đào. Gã thanh niên kia nói:

- Xem ra bộ dạng cũng không tồi.

Lưu Mộng Y trừng mắt nhìn người thanh niên kia nói:

- Nói cái gì đấy?

Người thanh niên kia sờ lên mũi không nói nữa

Vương Hải Lộ lúc này cười nói:

- Chủ tịch xã Diệp quả là không tồi. Chỉ nói đến chuyện anh bây giờ được huyện đãi ngộ, đã thấy rất ghê gớm rồi!

Những người này xem ra đều biết chuyện của mình!

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:

- Được một năm đãi ngộ, nếu sau một năm không phát triển được, sẽ bị vùi xuống tận đáy!

Lão Điền cười nói:

- Ngồi xuống cả đi.

Mọi người xem ra đều rất kính trọng lão Điền, thấy ông ta lên tiếng, tất cả đều ngồi xuống.

Lão Điền còn nói thêm:

- Xã Xuân Trúc là một xã nghèo khó nhưng tài nguyên lại rất phong phú. Tới đó đầu tư, các cậu đừng tưởng là giúp đỡ Diệp Trạch Đào. Thực ra, nếu các cậu thực sự tới đó đầu tư, người thu lợi chính là các cậu đó. Cho dù các cậu không tới đó đầu tư, chỉ cần có tài nguyên và chính sách ưu đãi, người của Diệp Trạch Đào hoàn toàn có thể thu hút được vốn!

Lời nói này chính là nói ra ý nghĩ của Diệp Trạch Đào. Khi hắn đến hoàn toàn không trông cậy cả vào Lưu Mộng Y. Như lão Điền đã nói, chỉ cần tài nguyên và chính sách ở địa phương, xã Xuân Trúc không sợ thu hút không nổi vốn, không nổi các doanh nghiệp.

Trong chuyện này, Diệp Trạch Đào có phần tự tin.

Lão Điền đem một chút nội dung vừa bàn với Diệp Trạch Đào nói lại một lượt, nói xong liền bảo:

- Các cậu hãy chờ xem, trong trương lai không xa, xã Xuân Trúc sẽ là một địa phương có triển vọng phát triển vô cùng lớn. Các cậu và Trạch Đào kỳ thực ra là cùng hưởng lợi. Nhất định phải nắm chắc cơ hội này!

Lưu Mộng Y mỉm cười nói:

- Phương án của Trạch Đào đã nói rất rõ, nếu không mọi người đã không đến đây!

Ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn mọi người một hồi rồi nói:

- Hoan nghênh mọi người đến xã Xuân Trúc đầu tư xây dựng nhà máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.