- Vốn dĩ gia đình muốn em đến khu kinh tế mới Giáp Hà, sau đó lại đổi ý nói rằng muốn em đến nơi gian khổ để rèn luyện!
Phùng Lượng thở dài một tiếng.
Việc này Diệp Trạch Đào cũng biết, nếu như Phùng Lượng đến khu kinh tế
mới Giáp Hà nhất định sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của mình, như thế việc rèn
luyện sẽ không có hiệu quả.
- Đây cũng là vì muốn rèn luyện cho cậu thôi!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Phùng Lượng cũng cười đáp:
- Nghe nói ở đó cơ tầng rất nguy hiểm, không để ý là sẽ bị hủy diệt,
những người trong thủ đô nghe đến cơ tầng đó mặt liền biến sắc.
Diệp Trạch Đào bật cười:
- Cũng không đến mức nguy hiểm như mọi người nghĩ, chỉ là cơ tầng muốn làm thì gian khổ hơn chút.
Phùng Lượng thở dài đáp:
- Không còn cách nào khác, những ngày tốt đẹp của em không còn nữa rồi, anh không biết đấy thôi, lần này mọi người đều cho em xuống tầng cấp
dưới, thế nhưng vô tình đã khiến em xa anh hơn.
Nhìn điệu bộ đó của Phùng Lượng, Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nói:
- Anh có gì mà đáng sợ?
- À, bản thân anh không biết sao? Hắc tinh của con ông cháu cha, không
thấy được con ông cháu cha nào gặp phải anh mà được an toàn hết, không
phải nói bọn họ, ngay chính bản thân em cũng sợ phát khiếp!
Mặc dù chỉ là lời nói đùa nhưng Diệp Trạch Đào cũng phải lắc đầu.
Nhưng hắn rất nhanh chuyển sang chuyện của Phùng Lượng.
- Muốn em che giấu thân phận đến một nơi không ai biết mình để công tác sao?
Phùng Lượng gật đầu đáp:
- Nói là bắt đầu từ chỗ thấp nhất, tạm thời nhận chức Phó chủ tịch thị
trấn, anh cũng biết đấy, em từ trước tới giờ chưa từng trải qua kinh
nghiệm ở mức này, chỉ sợ làm hỏng chuyện mà thôi!
Có thể nhận ra, Phùng Lượng xem ra rất lo lắng.
Về chuyện này Diệp Trạch Đào cũng không biết nên nói gì, suy cho cùng
đây cũng là cách Phùng gia dạy con cái họ, nếu như giúp đỡ quá nhiều thì không hay.
- Anh Diệp, em biết anh cũng phát triển sự nghiệp từ nông thôn, về mặt này kinh nghiệm của anh có nhiều, đến lúc đó, em
có điều gì không hiểu sẽ gọi nhờ anh, anh cũng làm ơn chỉ bảo cho em!
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Chuyện này không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi
điện thoại cho tôi, thực ra, việc nông thôn thị trấn cũng không có gì là quá khó, quan trọng là cậu có thể dung nhập được vào đó hay không mà
thôi.
Phùng Lượng liền gật đầu đáp:
- Em đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu khổ rồi!
Tán gẫu đến đây,đầu óc Diệp Trạch Đào vẫn cứ nghĩ đến việc của Mai Hải, lão già này đã ghét mình rồi, có một người như vậy ở sau lưng thì cũng
nên cẩn thận chút là hơn.
- Mai gia còn có những nhân vật nào nữa?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Phùng Lượng cười đáp:
- Sợ bọn họ giở trò sau lưng hay sao thế?
Diệp Trạch Đào cũng không hề dấu giếm suy nghĩ của bản thân, liền nói:
- Có thể nhận ra lão già này xem ra có phần nào đó rất hận tôi!
Đến bây giờ sự kính trọng của Diệp Trạch Đào đối với Mai Hải cũng đã phai nhạt.
Phùng Lượng đáp:
- Mai gia cũng không hẳn là có thế lực gì, ông Hải thì anh cũng đã thấy rồi đó, nhiều tuổi rồi nên sức khỏe không tốt, ông ta bây giờ cho dù là còn chút hơi thở cũng phải vì người nhà tranh giành chút lợi ích cho
bằng được, mỗi lần đến đây đều đưa ra rất nhiều yêu cầu, lần này nghe
nói ông ấy đến vì con trai ông ấy.
Diệp Trạch Đào chăm chú
lắng nghe, đối với những kẻ được xem là đối thủ của mình, hắn vẫn thường xuyên tìm hiểu cặn kẽ tình hình.
- Mai gia bây giờ là đời
thứ hai chỉ có một người nối dõi, là con trai của Mai Hải tên là Mai
Chính Hùng hiện đang giữ chức Phó chủ tịch thành phố Bạch Dương, ông ta
đang muốn đề bạt con trai mình lên làm chủ tịch thành phố, nghe nói ông
ta còn hi vọng tổ chức trung ương cần phải tăng mức độ đào tạo.
Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên, tên Mai Hải này cũng thực là dám nghĩ!
- Năng lực của Mai Chính Hùng thế nào?
Diệp Trạch Đào vẫn rất coi trọng.
Phùng Lượng cười đáp:
- Sẽ như thế nào đây, anh không biết đấy thôi, anh ta cũng do một tay
ông cụ Mai nâng đỡ mà lên, căn bản chẳng có kinh nghiệm gì hết, thế
nhưng nhờ có ông cụ Mai thường xuyên lên tiếng, việc thăng quan tiến
chức của anh ta cũng khá thuận lợi.
Diệp Trạch Đào lắc đầu thở dài, quả nhiên là càng có tiếng tăm thì càng có lợi.
- Anh Diệp, ông cụ Mai vốn dĩ cũng biết con trai ông ấy không có tiền
đồ gì, ông ấy liền đưa cháu đích tôn đem đi rèn luyện rồi sau nhanh
chóng đề bạt thăng chức, ai ngờ được chỉ vì anh mà con đường công danh
của cháu đích tôn ông ấy coi như tiêu tan, anh nói xem ông ta có thể
không hận anh không? Lão già này cũng khá thù dai, anh nên cẩn thận là
hơn.
Con mẹ nó! Hạng người gì không biết!
Diệp Trạch Đào bực bội chửi thề.
Đúng lúc đó có người chạy tới báo bí thư Hạo Vũ cho gọi Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào quay ra nói với Phùng Lượng:
- Hôm khác chúng ta nói chuyện!
- Được, cậu làm việc của cậu đi!
Rời khỏi căn phòng đó, Diệp Trạch Đào bước nhanh đến văn phòng bí thư Hạo Vũ.
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào lại một lần nữa nhanh chóng vào phòng bí thư Hạo Vũ.
Lúc đi vào, Diệp Trạch Đào đã thấy Trịnh Thành Trung đang ngồi ở đó.
- Chào thủ trưởng!
Diệp Trạch Đào cung kính chào.
Bí thư Hạo Vũ mỉm cười đáp:
- Tiểu Diệp đến rồi, nào mau ngồi xuống nói chuyện!
Trịnh Thành Trung nhìn Diệp Trạch Đào gật đầu chào đáp:
- Cậu ngồi xuống đi!
Diệp Trạch Đào vừa ngồi xuống, bí thư Hạo Vũ liền mỉm cười:
- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Xem ra chuyện vừa rồi đã đến tai bí thư Hạo Vũ, Diệp Trạch Đào cũng
không hề khiếp đảm, ngồi kể lại toàn bộ quá trình sự việc.
Diệp Trạch Đào cũng chẳng hề thêm thắt gì, kể lại một cách đầy đủ sự việc xảy ra.
Vốn dĩ đã biết sơ qua về tình hình thế nhưng bí thư Hạo Vũ vẫn nhẫn nại nghe Diệp Trạch Đào kể lại.
Sau khi nghe xong chuyện, Bí thư Hạo Vũ nhìn Trịnh Thành Trung:
- Đồng chí Diệp của chúng ta đây vừa có lí vừa có tình, rất tốt!
Trịnh Thành Trung nghiêm túc nói:
- Chỗ chúng ta có một vài vị lão tiền bối rất chú trọng đến việc rèn giũa của mình.
Bí thư Hạo Vũ mỉm cười gật đầu:
- Người lớn tuổi tham gia vào chuyện chính sự cũng là điều khó tránh!
Trịnh Thành Trung gật đầu đồng ý.
Nghe cuộc nói chuyện của hai người về việc đó, Diệp Trạch Đào chỉ còn
biết ngồi đó lắng tai nghe, ở đây không có chỗ cho hắn lên tiếng.
Diệp Trạch Đào nghe ra, bất luận là Trịnh Thành Trung hay là bí thư Hạo Vũ thì việc người lớn tuổi thỉnh thoảng đến đây đòi hỏi chuyện này
chuyện kia họ đều không thích thú gì cho lắm, tin rằng việc này sẽ nhanh chóng trở thành trọng điểm bàn luận của Trung ương.
Bí thư Hạo Vũ mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Bây giờ cậu cũng đã trở thành người nổi tiếng trong thủ đô rồi, bây giờ đã có thể gây sức ép cho người khác rồi.
Diệp Trạch Đào có chút lung túng nói:
-Thủ trưởng, ông cũng biết con người đó rồi chứ, thật sự tôi không muốn kiếm chuyện, nhưng ông ta cứ khăng khăng muốn đỗ chuyện này lên đầu
tôi.
Nhìn bộ dạng phiền muộn của Diệp Trạch Đào, bí thư Hạo Vũ liền bật cười ha ha:
- Đương nhiên rồi, mấy việc thế này cậu cũng là bị động, thế nhưng có gan ra tay đó là ưu điểm của cậu!
Nghe đến đây, Diệp Trạch Đào lúc này mới yên tâm, xem ra bí thư Hạo Vũ
không hề phê bình, khiển trách mình về việc đã gây áp lực đối với ông cụ Mai.
Trịnh Thành Trung lúc này mới nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư muốn biết tình hình dự án ở chỗ các cậu và cả dự tính sau này của cậu nữa.
Diệp Trạch Đào liền nói với bí thư Hạo Vũ:
- Thủ trưởng, vậy thì tôi xin báo cáo tình hình công việc chỗ chúng tôi!
Bí thư Hạo Vũ khẽ gật đầu:
- Sự phát triển của khu kinh tế mới Giáp Hà là một trong những điểm mấu chốt trong ván cờ của Trung Ương, sở dĩ điều cậu đến đó công tác cũng
chính vì cậu là người đầy kinh nghiệm, hi vọng cậu sẽ dùng trí tuệ của
mình để nhanh chóng thay đổi cục diện của khu kinh tế, xét tình hình
công việc trước mắt, cậu làm rất tốt!
Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều, nói luôn một vài hạng mục lớn mình đang làm.
Sau khi giới thiệu xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Thủ trưởng, hiện nay sự phát triển của khu kinh tế sẽ bước sang giai
đoạn tăng tốc, nếu như phát triển thuận lợi thì nhất định sẽ trở thành
một trung tâm trọng yếu ở phía tây, đến lúc đó, sức ảnh hưởng đối với
các tỉnh khác cũng rất lớn, nó sẽ thúc đẩy sự phát triển của một vài
tỉnh lân cận.
- Cậu mời ông Ngô đến khu kinh tế Giáp Hà đúng không?
Bí thư Hạo Vũ chợt hỏi.
Diệp Trạch Đào gật đầu đáp:
- Không chỉ riêng ông Ngô, chủ tịch Dâu cũng được mời đến, chủ tịch Dâu cũng đã đồng ý sẽ đến khảo sát qua tình hình.
Bí thư Hạo Vũ trầm tư.
Trịnh Thành Trung quay sang nói với bí thư Hạo Vũ:
- Bí thư, tôi cho rằng anh cũng có thể đi thăm nắm tình hình.
Diệp Trạch Đào lúc đó bỗng lặng người, đúng là quên mất việc mời bí thư Hạo Vũ đến thăm khu kinh tế, cũng không biết sao Trịnh Thành Trung lại
đưa ra gợi ý đến thăm khu kinh tế.
Trong tức khắc, Diệp Trạch Đào chợt nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, đây đồng thời cũng là biện pháp
để nâng cao thanh thế của bí thư Hạo Vũ.
Bí thư Hạo Vũ lúc đó động lòng, được Diệp Trạch Đào giới thiệu ở khu kinh tế là một mặt, từ
trước tới giờ ông ta luôn âm thầm theo dõi tình hình phát triển của khu
kinh tế, sự phát triển của khu kinh tế vốn cũng là do sự chỉ đạo của ông ta, khu kinh tế này mà thành sẽ rất có lợi đối với tiếng tăm của ông
ta.
- Khai thác phía tây là một trong những điểm quan trọng
của Trung ương, nếu như chúng ta có mọt bước đột phá, rất có ý nghĩa đối với việc phát triển của phía tây ở bước tiếp theo. Vì thế, vị thế Giáp
Hà của chúng ta vô cùng quan trọng.
Trịnh Thành Trung nói tiếp:
- Lần này dự án khu công nghiệp chỗ Diệp Trạch Đào rất lớn, trước khi
dự án này được kí quyết định mà bí thư đi thăm nắm tình hình, cho vài
lời nhận xét sẽ thúc đẩy rất lớn cho sự phát triển của khu vực phía tây.
Diệp Trạch Đào lúc này không thể không phục vị bố vợ đỡ đầu này của
mình, ông ấy đưa ra việc mời bí thư Hạo Vũ đến khảo sát tình hình khu
kinh tế còn có không ít dụng ý, điều này giống như lời của Nam Tuần đã
nói, đây là màn khởi động cho toàn quốc, nếu như bí thư Hạo Vũ đến khu
kinh tế, đưa ra một vài lời bình luận thì sự phát triển của khu kinh tế
sẽ rất thuận lợi, hơn thế nữa cũng là mở màn cho sự phát triển của khu
phía tây, ý này quả là nhìn xa trông rộng.
Quả nhiên ánh mắt của bí thư Hạo Vũ sáng lên, mỉm cười nói với Trạch Đào:
- Đi xem xét tình hình một chút cũng tốt.
Diệp Trạch đào vội đáp:
- Có sự ủng hộ của thủ trưởng, công việc của chúng tôi sẽ phát triển rất nhanh!
Bí thư Hạo Vũ gật gật đầu:
- Như thế này đi, cậu lập tức đi về, tôi cũng rất muốn đi xem xét tình hình khu kinh tế chỗ các cậu.
Theo chân Trịnh Thành Trung đi ra ngoài, Diệp Trạch Đào có chút đau đầu nói:
- Bí thư Trịnh, chỗ ông Ngô tôi nên làm thế nào?
Trịnh Thành Trung mỉm cười đáp:
- Việc này cậu không phải lo, chỉ cần sắp xếp lại trình tự mà thôi, họ
nhất định sẽ tham gia việc ký kết, bí thư là người đến trước so với bọn
họ, điều này không phải là chuyện đột xuất, dựa vào trí tuệ của bọn họ,
đương nhiên sẽ hiểu được dụng ý của bí thư.
- Tôi có nên gọi điện thoại thông báo qua cho họ biết không?
Trịnh Thành Trung khoát tay:
- Cậu chỉ cần về làm tốt công tác chuẩn bị của cậu là được rồi, những việc này chúng tôi sẽ làm, cậu không phải bận tâm.
Diệp Trạch Đào lúc này mới yên tâm:
- Chuyến đi thị sát miền tây này của Bí thư Vũ Hạo sẽ thúc đẩy mạnh mẽ
sự phát triển của khu kinh tế, tôi cho rằng đây là chuyện đáng mừng.
Trịnh Thành Trung cảm thấy thú vị đối với lời nói chuyến đi thị sát
miền tây của Bí thư Hạo Vũ của Diệp Trạch Đào, mỉm cười đáp:
-
Cậu chỉnh lại một vài công việc, bây giờ chuyện của thủ đô xem như căn
bản đã ổn định lại, đã đến lúc làm một vài chuyện có tính hiện thực rồi!