Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 548: Chương 548: Các lãnh đạo đều rất tích cực




Nghe xong buổi học, Lục Khôn liền triệu tập các uỷ viên thường vụ của huyện uỷ lại cùng nhau.

- Các đồng chí, hôm nay sau khi nghe xong buổi học, không ít điểm hoài nghi của mọi người cũng coi như là đã được giải quyết, bệnh AIDS cũng không đáng sợ lắm. Chỉ cần chúng ta biết cách ứng phó với nó, thì sẽ không phát sinh sự ảnh hưởng. Vì thế, đã là cán bộ lãnh đạo, nhất định phải yêu thương bản thân, giữ mình trong sạch! Chỉ có yêu thương bản thân giữ mình trong sạch, không nên tuỳ tiện làm việc gì quá giới hạn, thì sẽ không có vấn đề gì cả!

Sau khi Lục Khôn nói một hồi:

- Đồng chí Diệp Trạch Đào, bây giờ huyện Lục Thương đang ở trong thời kì quan trọng, điều quan trọng đó chính là xây dựng khôi phục lại. Đồng thời, tâm trạng căng thẳng của các cán bộ cũng nên giảm bớt, trách nhiệm của mọi người rất lớn!

Diệp Trạch Đào nói:

- Đối với tình hình hiện tại của huyện Lục Thương, đích thực đang tồn tại quan hệ ổn định và phát triển, huyện uỷ của chúng tôi rất có lòng tin sẽ làm tốt công việc này.

Lục Khôn gật gật đầu nói:

- Tình hình ở huyện Lục Thương có thể coi như tôi đã xem xét qua, tối nay tôi phải vội quay về thành phố, bí thư thành uỷ Thi còn chờ nghe báo cáo, công việc ở trong huyện các cậu nhất định phải đoàn kết hợp tác xử lý, làm tốt công việc.

Sao Lục Khôn lại phải vội vàng quay về lại thành phố?

Diệp Trạch Đào nhìn nhìn Lục Khôn, trong lòng suy nghĩ, lần này Lục Khôn đến đây, rõ ràng chính là muốn làm hậu đài cho Liễu Khâm Trí, tại sao vẫn chưa làm ra một việc gì lại chạy rồi.

Đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng không thể để lộ ra những biểu hiện này ra ngoài.

Lúc mọi người tiễn Lục Khôn lên xe, Lục Khôn cũng không có bắt tay chào tạm biệt với mọi người, trực tiếp ngồi vào trong xe, chỉ có ngồi ở trong xe hướng về mọi người phất phất tay.

Nhìn thấy Lục Khôn đã rời khỏi, lúc này Diệp Trạch Đào mới nhìn về phía mọi người nói:

- Hay là chúng ta ngay tối nay tổ chức mở một cuộc họp đi, có một chút công việc cần phân công một chút.

Xảy ra chuyện như thế này, mọi người cũng đều biết nhất định phải thống nhất nhận thức một chút, Liễu Khâm Trí gật đầu nói:

- Không sai, phải phân công lại công việc một chút!

Cảnh Quốc Ninh cũng đồng ý nói:

- Tôi thấy công việc phục hồi huyện Lục Thương là một việc lớn, ngoài ra, công tác thu hút đầu tư cũng là một việc lớn. Gần đây tôi và một nhà doanh nghiệp đang tiến hành kỳ đầu tiên của hiệp thảo, dự án đó rất có khả năng sẽ thành công. Người ta cũng có mời tôi nhiều lần rồi, nói là muốn mời tôi đến chỗ của bọn họ xem xem, liên tục bận rộn, bây giờ bí thư Diệp và chủ tịch huyện Lôi đã đến đây rồi, tôi dự định ngày mai sẽ đến đó.

Cảnh Quốc Ninh muốn rời khỏi huyện?

Phó chủ tịch uỷ viên thường vụ huyện Vệ Lâm cũng nói:

- Chủ tịch huyện Cảnh nói đúng, tôi cũng đã thảo luận một dự án, ôi, bây giờ điều mà huyện Lục Thương cần đó chính là sự phát triển, ngày mai tôi cũng phải vội qua đó, nhất định phải đem dự án công việc này trở thành hiện thực!

Ông ta vừa nói xong, một vài lãnh đạo cũng biểu hiện ra đối với công việc trong huyện cũng rất coi trọng. Đối với vấn đề quan trọng công tác thu hút đầu tư, ai ai cũng biểu hiện ra phải lập tức vội vàng đi thảo luận dự án với các thương nhân. Ngay đến cả đồng chí phụ trách những công việc khác, cũng nói phải đi đến tỉnh tìm dự án.

Nhìn thấy tình huống tích cực như vậy của mọi người, Diệp Trạch Đào cũng có chút ít giật mình nhìn mọi người.

Các uỷ viên thường vụ của huyện uỷ ngồi ở trong một phòng họp nhỏ, lúc Diệp Trạch Đào chủ trì hội nghị này, hắn ta phát hiện ra tâm trạng hôm nay của Liễu Khâm Trí có vẻ gì đó không ổn định. Ngồi ở nơi này mà mông không có lúc nào ngồi yên, câu nói nào của Liễu Khâm Trí nói ra dường như cũng chỉ là dùng để ứng phó.

- Các đồng chí, tôi đã hỏi thăm qua, vấn đề chủ yếu ở trong huyện đó chính là xóa đói giảm nghèo và cứu trợ, có một số nơi tình trạng không được tốt lắm, điều cần thiết đó chính là số đông cán bộ chúng ta phải tập trung tinh thần đầu tư vào trong đó. Nhất định phải làm cho sự tổn thất của quần chúng giảm đến thấp nhất, đương nhiên, chẳng hạn như xã Ma Quả, nơi này chính là đang tồn tại hai vấn đề không được tốt lắm, chúng ta nhất định phải hạ quyết tâm dùng một lực lượng lớn để làm tốt vấn đề này.

Diệp Trạch Đào đem một chút tình hình mà chính mình đã tìm hiểu được nói một lần.

Lúc này Cảnh Quốc Ninh nói:

- Bí thư Diệp, độ khó trong công việc rất lớn, cứu trợ của cấp trên chuyển xuống ít như vậy, chúng ta chỉ có thể làm hết sức thôi.

Trưởng ban tuyên giáo Cam Lệ Bình nói:

- Sự việc lần này của đồng chí Sài Tân Sinh đối với trong huyện đã dẫn đến quá nhiều tình trạng bất lợi, tôi cũng nhận được không ít cuộc điện thoại gọi đến hỏi thăm. Cũng có giới truyền thông tiến hành liên lạc với ban tuyên giáo của chúng tôi, còn muốn phái người đến tìm hiểu việc này. Nếu ví dụ thật sự ở trong bản tin tức đăng lên chuyện này, đối với huyện của chúng ta có lẽ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn đấy!

Chuyện này đích thật là rất quan trọng, Diệp Trạch Đào nói:

- Việc này chẳng vẻ vang gì, các cậu hãy báo cáo lên cấp trên một chút, cố gắng bằng mọi khả năng làm cho việc này hạ thấp xuống!

Cam Lệ Bình nói:

- Một số ít cán bộ chúng tôi chỉ có thể làm một số việc lặt nhặt thôi!

Cô ta rất không hài lòng đối với sự việc của Sài Tân Sinh, vừa nghĩ đến đó cũng là người của Liễu hệ, còn thường xuyên cùng nhau ăn cơm, tâm trạng của cô ta liền vô cùng không tốt, cũng muốn nhanh chóng đi kiểm tra một chút.

Chẳng qua, dù sao cũng là lãnh đạo của huyện ủy, nếu thật sự ở trong huyện điều tra, việc này mà được truyền ra ngoài, tin đồn thì quá nhiều rồi. Việc này cô ta tuyệt đối không thể nào làm, lúc nhìn thấy mọi người đều lấy cớ có việc để chạy ra ngoài, Cam Lệ Bình hiểu rõ, biết được rằng mọi người cũng hi vọng có thể đi ra ngoài âm thầm kiểm tra.

- Bí thư Diệp, tôi cũng sẽ nhanh chóng liên lạc tỉnh thành phố thử xem.

Đến lúc cuối cùng của cuộc họp, toàn cục do Diệp Trạch Đào phân công công việc trong huyện, Lôi Diên Tùng phụ trách cứu nạn, quyết định Kiều Ứng Xương phụ trách công việc kiểm tra sức khỏe.

Trong việc này, các lãnh đạo trong huyện dường như không có lòng dạ nào nhiều lời.

Cuộc hội nghị giải tán, Diệp Trạch Đào đi ra ngoài.

Nhìn thấy những người này người người ngồi trên xe rời khỏi, Diệp Trạch Đào cũng không rời khỏi, quay về phòng làm việc, hắn cũng cần suy nghĩ lại một chút vấn đề thái độ của mọi người.

Nhìn lại toàn bộ công việc được sắp xếp tiến hành, nhưng, Diệp Trạch Đào có một cảm giác, trong lòng của mọi người đều rất rối loạn.

Lúc này Kiều Ứng Xương chạy vào trong phòng làm việc của Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Diệp, kỳ thật, có lời này tôi không tiện nói lắm, để cho các cán bộ kiểm tra sức khỏe cũng không sai, nhưng mà, tuy rằng các lãnh đạo cũng đã đi rồi, việc này làm cho mọi người suy nghĩ như thế nào đây!

Diệp Trạch Đào mời Kiều Ứng Xương ngồi xuống nói:

- Bí thư Lục nếu đã quyết định như thế này rồi, thì cứ như thế mà làm đi!

Kiều Ứng Xương mỉm cười nói:

- Cũng chỉ có thể làm như vậy, chỉ là tôi lo lắng vì kiểm tra sức khỏe sẽ làm ra một chút ít vấn đề!

Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:

- Đội ngũ cán bộ cần phải trong sạch, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, nên xử lý thì phải xử lý!

Nhìn về phía Kiều Ứng Xương, Diệp Trạch Đào nói:

- Anh Kiều, về phía công việc rất mong anh có thể quan tâm một chút.

- Bí thư Diệp, cậu yên tâm, tôi sẽ làm tốt công việc.

Tuy rằng hai người trao đổi không nhiều, nhưng mà, ít nhiều gì cũng có chút ít ăn ý, Diệp Trạch Đào cũng phát hiện, năng lực của Kiều Ứng Xương này cũng rất mạnh mẽ.

Từ trong phòng làm việc đi ra, Diệp Trạch Đào đi ra hướng phía bên ngoài.

Cũng không có ngồi xe, Diệp Trạch Đào cứ như thế này đi trên đường.

Đôi khi cũng cùng một chút ít cán bộ chào một cái, Diệp Trạch Đào cũng đã đi vào trong nhà.

Lúc vừa đi vào trong phòng, Diệp Trạch Đào lại phát hiện bên trong xuất hiện thêm một người con gái trông rất xinh đẹp.

- Bí thư Diệp, cô ta gọi là Ngô Diễm Diễm, món ăn của cô ta làm ăn không tệ, sau này sẽ do cô ta làm cơm cho cậu.

Tiểu Cầm tiến lại nói với Diệp Trạch Đào.

Sắc mặt của Diệp Trạch Đào trầm xuống nói:

- Tôi không cần thiết phải có nhiều người phục vụ như thế, nói với giám đốc của các cô, không cần quá bận tâm đâu.

Nước mắt của Ngô Diễm Diễm lập tức chảy xuống, rất đáng tội nghiệp nhìn về phía Diệp Trạch Đào, dường như đã vừa mới bị oan ức điều gì vậy.

Diệp Trạch Đào nhìn bộ dạng của cô ta, lắc lắc đầu, tự mình đi lên lầu.

Lúc ngồi ở trên ghế, chỉ nhìn thấy tiểu Cầm đi lên lầu, cẩn thận cầm lên cho Diệp Trạch Đào một ly trà đã pha sẵn, lúc này mới cẩn thận đi xuống dưới.

Vào lúc này, Trịnh Tiểu Nhu gọi điện thoại đến, nói:

- Trạch Đào, em nghe nói huyện của các anh lại có một sự kiện nóng hỏi gì nữa phải không!

Diệp Trạch Đào liền lấy sự việc của Sài Tân Sinh kể một lần.

Sau khi nghe xong, Trịnh Tiểu Nhu có chút ít nóng lòng, nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, anh không được theo bọn họ đến những chỗ ăn chơi, nơi đó quá phức tạp, ai cũng không biết được ở trong huyện ai đã nhiễm phải loại bệnh đó.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Đã nghe qua khóa học của chuyên gia rồi, chỉ cần không làm loại việc đó, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu.

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Không được, em nghĩ là nên để Mộng Y qua bên các anh, anh có cần thiết thì nói với Mộng Y là được rồi, đừng để nhịn không được lại đi ra ngoài làm loạn!

Diệp Trạch Đào dở khóc dở cười nói:

- Bây giờ anh bận công việc đến nổi làm không xong, nào còn tâm trạng nào mà làm chuyện đó!

- Không có làm chuyện đó thì tốt, mặc kệ anh nói thế nào, để Mộng Y qua đó cũng tốt một chút, lúc đầu nghĩ để em qua đó, rất tiếc như thế sẽ ảnh hưởng đến anh, Mộng Y qua đó sẽ tiện hơn!

Trịnh Tiểu Nhu cũng là một người hấp tấp, sau khi nói một vài câu liền tỏ vẻ để Lưu Mộng Y qua đó sẽ hợp lý hơn.

Nghe thấy Trịnh Tiểu Nhu đã tắt máy điện thoại, trên mặt của Diệp Trạch Đào lộ ra một nụ cười, Trịnh Tiểu Nhu này là người thật sự rất quan tâm đến mình!

- Chủ tịch huyện Diệp, ông đừng đuổi tôi đi, nếu ông không muốn tôi ở nơi này nữa, giám đốc cũng sẽ đuổi tôi đi!

Lúc này Ngô Diễm Diễm dưới sự dẫn đường của tiểu Cầm đi lên đây, lập tức quỳ xuống trước mặt của Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào hoảng hốt, vội đi về phía trước kéo cô ta đứng dậy.

Để cho hai người phụ nữ ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi sẽ xem thử coi ai dám làm loạn đuổi hai người đi!

Câu nói thì nói như thế này, Diệp Trạch Đào cũng biết rằng không nên vì loại việc như thế này mà gây khó dễ cho giám đốc đó, nghĩ đến việc Lưu Mộng Y có lẽ rất nhanh sẽ qua đây, cũng không lo lắng các cô muốn làm việc gì, đành phải nói:

- Được rồi, ở lại thì ở lại vậy.

Lúc nhìn thấy bộ dạng hai cô đều tỏ ra rất vui mừng, Diệp trạch Đào cũng hỏi một chút về hoàn cảnh của Ngô Diễm Diễm. Quả nhiên, gia đình của Ngô Diễm Diễm cũng nghèo khổ, tiền mà cô ta kiếm được còn phải đóng cho em trai của chính mình học trung học, bây giờ là thời kì quan trọng, em trai là niềm hi vọng của cả gia đình.

Thở một hơi dài, Diệp Trạch Đào nói:

- Cô làm tốt việc của chính mình là được rồi, nếu gia đình có khó khăn gì, cô hãy nói với tôi, tôi sẽ vì gia đình của cô suy nghĩ biện pháp, tuyệt đối không thể để cho em trai của cô bị thất học.

Nước mắt của Ngô Diễm Diễm không ngừng chảy ra ngoài, lập tức liền phát ra tiếng khóc.

Diệp Trạch Đào âm thầm than thở trong lòng, còn có cuộc sống của rất nhiều người đang ở bên bờ tuyệt vọng!

Các lãnh đạo ở viện Thanh Hải là do ban quan lý khách sạn huyện uỷ phụ trách, nhân viên phục vụ có thể lưu động. Đa số là nuôi dưỡng không ít các cô gái xinh đẹp, chủ yếu là dùng để cung cấp phục vụ cho các lãnh đạo. Hai cô gái này cũng có thể xem như là hai cô gái xinh đẹp nhất trong các cô ở trong nhà khách này, dựa theo sự sắp đặt của Cảnh Quốc Ninh, giám đốc nhà khách này cũng thật sự bỏ ra không ít công sức.

Diệp Trạch Đào thật sự có một chút chưa nghĩ đến đó chính là, người nắm nhà khách trong tay không ngờ đó lại là Cảnh Quốc Ninh, chứ không phải là Liễu Khâm Trí.

Hai ngày nay Diệp Trạch Đào cũng đã nghiêm túc nghiên cứu một chút, kỳ thật, hoàng đế của huyện Lục Thương này phải tính đến là Cảnh Quốc Ninh, tuy rằng Liễu Khâm Trí lợi hại, nhưng cũng không có thế lực cường mạnh như Cảnh Quốc Ninh.

Cảnh Quốc Ninh muốn làm cái gì Diệp Trạch Đào biết rất rõ ràng, hắn ta tin tưởng rằng chỉ cần chú ý một chút, thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

- Bí thư Diệp, không được rồi, không được rồi!

Lúc vừa đuổi hai cô gái đi ra ngoài, Tiêu Hùng Lâm điện thoại đến.

Trong lòng Diệp Trạch Đào kinh ngạc, thật không biết là lại xảy ra chuyện gì nữa đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.