Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 419: Chương 419: Càng đi đường sẽ càng rộng.




- Trạch Đào, khiến cho Bàng Hữu Nhân cũng phải tìm đến ta để xin xỏ, được lắm!

Hô Diên Ngạo Bác tỏ ra vô cùng vui mừng, cười ha hả nói.

Luôn quan tâm đến chuyện của huyện Thảo Hải, cũng vì lo lắng chuyện riêng cho Diệp Trạch Đào. Khi biết Tôn Tường Quân đã giữ chức không có vấn đề gì to tát lắm thì Hô Diên Ngạo Bác liền nghĩ tới chuyện Diệp Trạch Đào nên vượt qua cửa ải này như thế nào. Bây giờ nhìn thấy Diệp Trạch Đào quả nhiên là không phụ lòng mong mỏi, đã làm được những chuyện có ích thì Hô Diên Ngạo Bác thấy rất vui.

- Chỉ là nói ngoài miệng vậy thôi, chưa có gì là thật cả!

Diệp Trạch Đào cũng cười nói.

- Trạch Đào, ngoài những gì mà Bàng Quyền nói ra, Bàng Hữu Nhân còn hứa sắp tới thành phố Kim Lăng sẽ tiến hành hợp tác đa phương với huyện của họ. Cần phải biết, mức độ ủng hộ của thành phố Kim Lăng nhất định sẽ rất lớn!

- Bây giờ điều mà con lo lắng đó chính là những gì mà họ nói lúc nào cũng có vấn đề.

Hô Diên Ngạo Bác cười ha hả nói:

- Con có thể yên tâm chuyện này. Nhà họ Bàng sẽ không vì chuyện này mà đắc tội với lực lượng của các bên đâu. Đã tìm đến chỗ của ta rồi thì họ cũng đã hiểu được đôi chút về tình hình của con. Vấn đề này con cứ yên tâm. Ta cũng sẽ để mắt giúp con. Với sức mạnh một hai trăm triệu của nhà họ Bàng thì không phải là một số tiền to tát gì. Hơn nữa còn có một nửa là được cấp theo chính sách. Không cần phải lo lắng chuyện này.

- Con lo là không biết có lách được chính quyền hay không!

- Con coi thường nhà họ Bàng rồi. Họ vẫn là gia tộc có con mắt tinh tường.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Vậy thì tốt, chắc chắn sẽ khiến cho Bàng Quyền bằng lòng quay về.

- Ồ. Có gì đặc biệt à?

Hô Diên Ngạo Bác lại rất quan tâm đến chuyện này.

Cảm thấy sự nóng vội của người nhà họ Bàng, lúc đầu Hô Diên Ngạo Bác không hề hỏi han gì cả nhưng bây giờ cũng đã bắt đầu thắc mắc rồi.

- Tụi con đã có được chứng cớ Tôn Lâm buôn bán thuốc phiện. Chuyện này có liên quan tới không ít các cán bộ chính quyền của Kim Lăng.

- Cái gì?

Hô Diên Ngạo Bác cũng ngạc nhiên, lớn tiếng hỏi.

- Con nói một chút về tình hình đi!

Là một người của Ủy ban Kỷ luật, Hô Diên Ngạo Bác quá rõ, có rất nhiều chuyện tuyệt đối không thể liên hệ. Nếu liên hệ lại với nhau thì sẽ thành chuyện lớn. Tôn Lâm gây ra chuyện như thế này, Tôn Tường Quân muốn thoát thân cũng khó. Ít nhất là tồn tại vấn đề ô dù bảo vệ kia của Tôn Tường Quân. Nếu đúng là như vậy thì lần này Tôn Tường Quân sẽ không chịu nổi mà đi thôi!

Sau khi Diệp Trạch Đào kể lại sơ qua một vài chuyện, Hô Diên Ngạo Bác nói:

- Không thể tưởng tượng nổi!

Diệp Trạch Đào nói:

- Năng lực của tụi con cũng chỉ có thể tìm ra manh mối thôi, còn chứng cớ thì còn phải trông chờ vào người của cấp trên.

Nói đến đây, trong lòng Diệp Trạch Đào bỗng vui vẻ. Hắn phát hiện ra chuyện này hoàn toàn là một cơ hội cho Hô Diên Ngạo Bác. Bây giờ, Hô Diên Ngạo Bác đã đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương nhưng vẫn chưa có thành tích chính trị gì. Nếu nhân cơ hội nhà họ Bàng muốn xử Tôn Tường Quân để giao lại chuyện này cho Hô Diên Ngạo Bác. Nếu hạ được Tôn Tường Quân thì phải chăng Hô Diên Ngạo Bác cũng có được một thành tích chính trị lớn?

Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào liền nói:

- Bố nuôi, hay là con đưa hết những tài liệu này lại cho bố?

Hô Diên Ngạo Bác lập tức hiểu được tâm tư của Diệp Trạch Đào, mỉm cười nói:

- Bố sẽ không nhúng tay vào chuyện này đâu. Đương nhiên là đẩy mạnh một chút thì vẫn có thể. Con cũng đừng tiếp tục nữa. Giao lại cho người nhà họ Bàng là được rồi. Nhà họ Bàng không thể không làm. Bố mà nhúng tay vào thì không thích hợp.

Diệp Trạch Đào nói:

- Được, con sẽ giải quyết sự việc ngay.

Gọi điện xong, nghĩ tới Điền Lâm Hỷ cũng quan tâm tới chuyện này nên Diệp Trạch Đào liền gọi điện cho Điền Lâm Hỷ.

Trong lúc trò chuyện, Điền Lâm Hỷ chỉ hỏi chuyện qua lại với nhà họ Bàng. Nghe Diệp Trạch Đào nói đến chuyện muốn giao thành tích chính trị lại cho Hô Diên Ngạo Bác thì Điền Lâm Hỷ mỉm cười nói:

- Có thành tích chính trị có thể phải giành lấy nhưng cũng có những thành tích không thể giành được. Đi lại trong chốn quan trường, mắt phải nhìn đường, tai phải nghe ngóng mọi nơi mới được!

Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi vẫn chưa hiểu lắm.

- Cậu á hả, không phải là chưa hiểu mà là chưa chịu suy nghĩ nhiều đến chuyện này. Từ trước tới nay nhà họ Tôn đều là người của Cựu bí thư!

Vưa nói ra thì Diệp Trạch Đào vỗ đầu nói:

- Thì ra là vậy.

Điền Lâm Hỷ nói:

- Dù Cựu bí thư có suy nghĩ như thế nào về chuyện này đi nữa, nhưng có một điều chắc chắn là nếu mà xử Tôn Tường Quân thì cũng có chút mất mặt. Chuyện này nếu không phải nhà họ Tôn ép cậu quá đáng thì ta cũng không có ý định để cậu và ông ta đối đầu đâu. Thành ra thế này, cậu cũng đã hiểu. Nếu Hô Diên Ngao Bác dính dáng vào thì cậu nói xem Cựu Bí thư sẽ nghĩ như thế nào?

Quả nhiên là có kinh nghiệm!

Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm!

- Cái này không sao. Quan trọng là phải giữ đầu óc bình tĩnh trong những tình huống phức tạp!

Nghĩ chuyện này cũng là một đạo lý. Tuy nhà họ Tôn tồn tại vấn đề nhưng dù sao thì cũng có tình nghĩa anh em với Cựu bí thư. Hơn nữa dạo này Cựu bí thư cũng có ý giúp đỡ, ủng hộ Tôn Tường Quân. Lúc này mà xử Tôn Tường Quân thì chính là đang tát vào mặt Cựu bí thư. Dù Cựu bí thư cũng căm giận chuyện của nhà họ Tôn nhưng ai mà biết được Cựu bí thư có vì chuyện này mà “giận cá chém thớt” không. Chẳng trách Hô Diên Ngạo Bác liền bác bỏ chuyện này ngay.

- Nhà họ Bàng không sợ?

Điền Lâm Hỷ cười nói:

- “Chó cùn cắn dậu mùng tơi”, bị dồn vào chân tường mà thôi. Mọi người đều biết rõ những chuyện giữa họ. Ai lật đổ ai, đều là chuyện bình thường!

Diệp Trạch Đào cười:

- Chuyện này có thể làm được không?

Điền Lâm Hỷ cười nói:

- Có một số chuyện không dính dáng tới được. Người Trung Quốc vô cùng nhạy cảm với những chuyện như thế này. Hơn nữa nhà họ Bàng đã quyết tâm phải làm cho bằng được. Cậu cũng có không ít trợ thủ, có thể nhận cơ hội gây sự chú ý, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu.

Trong lòng Diệp Trạch Đào đã hiểu những lời này. Chỉ cần nhà họ Bàng còn ở phía trước thì theo sau sẽ là một đội quân hùng mạnh. Lần này Tôn Tường Quân gặp nạn rồi!

- Cuối cùng cũng đã có thời gian để làm việc rồi!

Diệp Trạch Đào cảm thán một tiếng.

Điền Lâm Hỷ nói:

- Nói đúng, chuyện này cậu dừng lại ở đây. Chuyện tiếp theo cậu đừng dính dáng gì tới nữa. Những chuyện nên làm, cậu đều đã làm tốt rồi.

- Bên đó sẽ có thái độ như thế nào đây?

Diệp Trạch Đào hỏi có chút khó hiểu.

Biết Diệp Trạch Đào hỏi đến chuyện sát hạch của Ban tổ chức Trung ương, Điền Lâm Hỷ nói:

- Còn có thể thế nào nữa. Cậu ở thế bị động. Ở thế bị động nhưng vẫn phản kích rất ghê gớm. Sai lầm không phải là ở cậu. Hơn nữa thông qua cuộc triển khai vận động này, cậu còn thu hút được vốn phát triển cho Thảo Hải một lần nữa. Đây chính là thành tích chính trị!

Diệp Trạch Đào liền yên tâm trở lại.

Lúc gọi điện cho Bàng Quyền thì Bàng Quyền đang buồn bực ở khách sạn.

- Chủ tịch huyện Diệp…

Bàng Quyền chẳng biết nói gì cho đúng.

Biết Bàng Quyền đã sốt ruột, Diệp Trạch Đào cũng không muốn trêu chọc anh ta, nói:

- Giám đốc Bàng, giới thiệu cho anh làm quen một người, Trưởng phòng Công an của huyện chúng tôi, Uông Lăng Tùng. Anh ta sẽ liên hệ với anh. Dạo này tôi định đi thăm các xã, thị trấn một chút nên không thể đi cùng anh được.

Lúc đầu Bàng Quyền sửng sốt nhưng sau đó lại rất vui. Biết là Diệp Trạch Đào muốn qua cuộc trao đổi của mình với Trưởng phòng Công an để cuối cùng có được thứ gì đó có ích!

- Chủ tịch huyện Diệp, anh làm gì thì làm đi. Tôi không sao. Tôi gặp Trưởng phòng Uông rồi sẽ quay về thủ đô ngay. Anh yên tâm, chuyện gì Bàng Huy tôi đã hứa thì nhất định sẽ làm được.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Tôi tin ở Giám đốc Bàng. Có được sự giúp đỡ của Giám đốc Bàng, càng đi con đường của Thảo Hải sẽ càng rộng.

Bàng Quyền ít nhiều cũng có chút buồn bã. Lần này bản thân đến Thảo Hải là đưa tiền đến. Tên Diệp Trạch Đào này có tiền rồi mới làm việc!

Diệp Trạch Đào không hề nghĩ ngợi nhiều như vậy. Nghĩ nếu nhà họ Tôn xảy ra chuyện có thể sẽ ảnh hưởng đến con đường và những vấn đề gây trở ngại cho huyện thì lập tức gọi Phó chủ tịch huyện Cao Chiêm Kim đến văn phòng.

Cao Chiêm Kim là người một phe với Phương Thuận Chương. Khả năng vào Ủy viên thường vụ rất cao, cũng rất nỗ lực công tác. Đến văn phòng của Diệp Trạch Đào thì ngồi rất cung kính.

Khuôn mặt của Diệp Trạch Đào lộ ra một nụ cười nói:

- Anh Cao này, về mặt giám sát dự án, các anh phải nghiêm khắc chấp hành các qu định về “Biện pháp cảnh báo đơn vị nợ lương cán bộ huyện Thảo Hải”, “Biện pháp thực hiện dự phòng lương dự án xây dựng công trình huyện Thảo Hải” và “Ý kiến về công tác phòng chống và giải quyết đơn vị nợ lương”. Đây là các biện pháp bảo vệ. Đặc biệt là những công trình sửa chữa, xây dựng thêm và xây mới được phép xây dựng trong phạm vi của huyện trong “Biện pháp thực hiện dự phòng lương dự án xây dựng công trình huyện Thảo Hải”. Trước khi xin giấy phép thi công phải đến Phòng giám sát bảo hộ lao động làm thủ tục lưu giữ tiền lương. Mở một tài khoản ở ngân hàng của huyện. Đơn vị thi công sẽ gửi tiền vào tài khoản. Biện pháp này có thể ngăn chặn hành vi nợ lương của các công trình xây dựng một cách có hiệu quả. Tôi cho rằng các anh nên phải tăng cường kiểm soát, không được để ra sai sót trong chuyện này!

- Chủ tịch huyện Diệp yên tâm. Tôi luôn để ý đến chuyện này, sẽ không xảy ra sai sót gì đâu!

Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu nói rất tùy ý:

- Hiện giờ các doanh nghiệp đều làm rất tốt. Như vậy thì không tồi. À đúng rồi, công ty của Tôn Lâm làm chuyện này như thế nào rồi? Tôi thấy công trình của họ cũng sắp xong rồi.

- Họ phối hợp rất ăn ý. Đã huy động được vốn từ lâu rồi.

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:

- Giám đốc Tôn, họ vẫn là một doanh nghiệp tương đối có uy tín, không tồn tại vấn đề lương của nhân công. Còn đội thi công mà họ mời đến thì như thế nào?

- Theo như chúng tôi biết thì đội thi công của Giám đốc Tôn bọn họ đều là các doanh nghiệp của cấp dưới của họ. Thanh toán tiền công cho nhân công đầy đủ đúng thời hạn, không có vấn đề gì lớn lắm. Dù sao thì cũng có một vài vấn đề nhỏ những đều là vấn đề trong nội bộ doanh nghiệp của họ nên chúng tôi không tiện hỏi.

- Như vậy là rất tốt rồi. Bất kể lúc nào, chúng ta đều phải đứng về phía nhân dân. Phải động não suy nghĩ nhiều, không bao giờ được nghĩ đến chuyện ổn định.

Cao Chiêm Kim không hiểu lắm Diệp Trạch Đào gọi mình đến rốt cuộc là có chuyện gì. Nghe một hồi chỉ thấy Diệp Trạch Đào quan tâm đến doanh nghiệp của Tôn Lâm.

Lúc nghĩ đến chuyện phức tạp giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Lâm, Cao Chiêm Kim liền nghĩ, xem ra Diệp Trạch Đào muốn để ý kỹ đến doanh nghiệp của Tôn Lâm một chút. Mình phải để ý chuyện này một chút mới được. Có được sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào rồi thì chuyện mình vào Ủy viên thường vụ sẽ càng thuận lợi hơn.

- Chủ tịch huyện Diệp, anh yên tâm. Sau khi quay về tôi sẽ kiểm tra các doanh nghiệp thêm một bước nữa, đặc biệt là tiến hành thanh tra các doanh nghiệp sắp kết thúc công việc, giải quyết những vấn đề có thể xảy ra!

Biết là Cao Chiêm Kim đã hiểu suy nghĩ của mình, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Huyện Thảo Hải bây giờ đang vào thời kỳ phát triển lớn. Nhân dân nhìn thấy hi vọng. Những người làm cán bộ như chúng ta nhìn thấy cũng hi vọng. Chắc chắn là con đường chúng ta đi sẽ càng rộng hơn.

Đây có phải là một ám chỉ của Diệp Trạch Đào với mình. Nếu làm tốt công tác này Diệp Trạch Đào sẽ khiến cho con đường của mình sẽ càng xa hơn chăng?

Cao Chiêm Kim lập tức cảm thấy tràn đầy niềm tin vào con đường phía trước. Trong lòng đã hạ quyết tâm, sau khi quay về lập tức triển khai hành động, nhất định phải làm tốt công tác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.