Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 466: Chương 466: Chọn lựa




Khi Diệp Trạch Đào trở lại thành phố Hắc Lan, đầu tiên là đến thăm Phương Thuận Chương. Lần này Điền Lâm Hỉ có một số chuyện muốn Diệp Trạch Đào nói cùng với Phương Thuận Chương.

- Trạch Đào, đến là được rồi còn mang theo lắm thứ thế làm gì.

Trông thấy Diệp Trạch Đào đi vào cùng với lỉnh kỉnh đồ trên tay, Phương Thuận Chương liền cười nói.

- Đây là đồ mà bọn Mộng Y mang từ nước ngoài về đó ạ, cũng không có gì đáng giá, chỉ là mấy đồ đặc sản nông thôn thôi.

Phương Thuận Chương mỉm cười nói:

- Ngồi xuống đi.

Nói rồi chủ động đứng dậy rót trà cho Diệp Trạch Đào.

Từ phía sau, Phương Thuận Chương nói:

- Chiều hôm nay thường vụ Thành ủy lại triệu tập cuộc họp, có một số điều chỉnh đối với huyện Thảo Hải của các cậu.

Diệp Trạch Đào sửng sốt, buổi sáng vừa nói chuyện với Sở Tuyên xong, sao buổi chiều lại họp nhỉ!

Nhìn Diệp Trạch Đào, Phương Thuận Chương liên mỉm cười nói:

- Bước tiếp theo trọng trách của cậu rất lớn, tạm thời phải lựa chọn!

Diệp Trạch Đào nghi hoặc hỏi:

- Lựa chọn?

Phương Thuận Chương mỉm cười nói:

- Trọng điểm của buổi họp chiều ngày hôm nay chính là tiến hành về việc bổ nhiệm nhân sự cho huyện Thảo Hải của các cậu đó. Cụ thể tình hình là như thế này. Chức Chủ tịch huyện của cậu tạm thời không có thay đổi gì, ngoài ra Khương Chính Quyền điều lên thành phố nhậm chức Cục trưởng cục thương mại.

Diệp Trạch Đào có vẻ trầm tư, trong lòng hiểu rõ, quả nhiên là đã lựa chọn!

Trên tỉnh muốn chọn một Bí thư huyện ủy thì tỉnh sẽ thảo luận chuyện đó, chuyện này vừa hé lộ ra thì chắc chắn Sở Tuyên sẽ lấy Bí thư huyện ủy của Thảo Hải đi rồi, hơn nữa sẽ đề danh mình là Chủ tịch huyện. Như vậy, quả nhiên sẽ tạo cho mình một không gian, lựa chọn của chính đảng rồi.

Phương Thuận Chương mỉm cười nói:

- Ngoài ra, cũng có một số điều chỉnh đối với cơ cấu của huyện Thảo Hải các cậu. Bí thư Đảng ủy Công an do đồng chí Uông Lăng Tùng đảm nhận, Trưởng ban thư ký huyện ủy do đồng chí Tôn Dân Phú đảm nhận, Trưởng ban Tổ chức cán bộ do đồng chí Chử Lâm Ý đảm nhận, còn những người khác không có thay đổi gì.

Vẫn không có biến đổi gì!

Trong lòng Diệp Trạch Đào có chút kích động. Như vậy thì toàn bộ huyện Thảo Hải đúng là thiên hạ của mình rồi. Điều chỉnh như vậy thì bọn Trần Tỏa Nguyên, Uông Lăng Tùng, Tôn Dân Phú, Tô Trung Toàn … đều là những dòng chính trong hệ của mình. Ngoài ra, hai người của Sở Tuyên là Trưởng ban tổ chức Chử Lâm Ý và Trưởng ban tuyên giáo huyện ủy Tào Diên Bình chắc chắn sau này ông ta sẽ lại giao cho mình, cũng sẽ nghe theo lời của mình. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Liêu Hâm Diễm cũng có quan hệ đồng minh với mình, như vậy toàn huyện đều là người của mình, mình nói là được. Cho dù bây giờ có muốn tạo ra một Bí thư huyện ủy, phỏng chừng cũng khó mà có biện pháp nào để triển khai công tác.

Trông thấy Diệp Trạch Đào có chút kinh hãi, Phương Thuận Chương kỳ thật cảm thấy có chút không hiểu. Sao lần này Sở Tuyên lại ủng hộ Diệp Trạch Đào cực lực đến vậy nhỉ!

Lần điều chỉnh này, thành viên trong cơ cấu của thành phố đa phần là người của ông Điền. Biết là có lợi cho Diệp Trạch Đào, nên đương nhiên là mọi người ra sức ủng hộ rồi.

Sau khi Diệp Trạch Đào ngẫm nghĩ những lời nói đó, trong lòng thầm than Sở Tuyên vẫn phải ra tay. Mục đích của Sở Tuyên rất rõ ràng, chẳng phải mấy người muốn đem chuyện bổ nhiệm Bí thư huyện ủy lên tỉnh để thảo luận sao, vậy thì tốt, tôi sẽ nhất quyết điều chỉnh cho toàn bộ thành viên trong cơ cấu của huyện Thảo Hải thành người của Diệp hệ, để xem mọi người sẽ thế nào. Cho dù có điều động một người mới đến, thì cũng khó mà triển khai công tác nổi, thuần túy chỉ là một cái vỏ bề ngoài mà thôi.

Phương Thuận Chương nói:

- Hiện tại có một bộ máy cơ cấu mới đã đi vào hoạt động rồi, các cậu phải nắm bắt nhanh triển khai công tác mới được.

Vừa nghe thấy vậy, Diệp Trạch Đào liền hiểu ngay dụng ý khác của Sở Tuyên. Hiện nay thì toàn huyện Thảo Hải đã là của mình, mình lên tiếng là được, nhân lúc bên trên còn chưa có động thái nào mới, sau khi trở về phải nhanh chóng trong thời gian ngắn nhất tiến hành điều chỉnh lại toàn bộ cơ cấu cán bộ các ban ngành các cấp. Chỉ có điều chỉnh nhanh như vậy thì huyện Thảo Hải mới nhanh chóng trở thành một khối thống nhất được. Đến khi thật sự có người mới đến cũng không có khả năng dao động đến lực lượng của chính mình.

Đó là một cử chỉ bất đắc dĩ của Sở Tuyên, đó là ý tưởng đề phòng, ngộ nhỡ!

Hiểu được dụng tâm của Sở Tuyên, Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Phương, tôi sẽ nhanh chóng trở về huyện Thảo Hải để triển khai công tác.

Phương Thuận Chương liền mỉm cười nói:

- Từ trước đến nay Thành ủy luôn chú ý cao độ đến sự phát triển của huyện Thảo Hải, các cậu nhất định phải triển khai công tác thật tốt!

Nhớ đến chuyện mà Điền Lâm Hỉ muốn mình nói với Phương Thuận Chương, Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Phương, lần này sau khi tôi đến thủ đô, thầy tôi có dẫn tôi đến chỗ lão Hoa. Lão Hoa cũng rất chú ý đến sự phát triển của huyện Thảo Hải, hỏi rất nhiều vấn đề về mọi phương diện của huyện. Ông ấy cũng rất chú ý đến tỉnh Ninh Hải. Ông ấy cho rằng, tư duy phát triển của tỉnh Ninh Hải nên mở rộng ra một chút, phải co tinh thần khai thác và phát triển.

Ánh mắt Phương Thuận Chương sáng lên, không ngờ Diệp Trạch Đào đi gặp lão Hoa!

- Ừ, chỉ thị của lão Hoa nhất định phải thực hiện cho tốt!

- Thầy tôi cũng nói sắp tới sẽ đến Ninh hải, cục diện trong tỉnh có một số thay đổi. Bí thư Sở đi rồi, ông ấy cho rằng sự phát triển của thành phố Hắc Lan sẽ không gặp nhiều ảnh hưởng, nói nếu ngài có thời gian thì đến gặp ông ấy một chút.

Ánh mắt của Phương Thuận Chương sáng lấp lánh, mặc dù lời nói của Diệp Trạch Đào không rõ ràng, nhưng ông ta lại hiểu quá rõ. Ý của Điền Lâm Hỉ chính là muốn mình tiến thêm một bước!

Liên hệ lại những lời nói của Diệp Trạch Đào lại, thì sẽ ra một manh mối. Đó chính là lão Hoa không hài lòng với tình hình của Ninh Hải, sẽ tiến hành điều chỉnh đối với cơ cấu cán bộ của tỉnh Ninh Hải. Thêm vào đó Điền Lâm Hỉ lại quay trở về Ninh Hải, điều đó nói rằng, lực lượng của Điền Lâm Hỉ không những không bị dao động mà lần này còn có thêm thu hoạch. Đến lúc đó khắp nơi dùng sức một chút thì rất có khả năng mình sẽ được tiếp quản ngôi vị của Sở Tuyên!

Kỳ thật, trong thời gian này Phương Thuận Chương cũng có ý tưởng của mình. Sở Tuyên sắp đi rồi. Triệu Diệc Hiền và mình đều có khả năng thay thế vị trí của ông ta. Từ tình hình hiện tại của tỉnh có thể thấy, Triệu Diệc Hiền là người của họ Tạ chiếm ưu thế rõ rệt, bản thân mình cũng bị dập tắt tư tưởng tranh đoạt. Nhưng hiện tại thì không thế nữa rồi. Nếu cơ cấu cán bộ trên tỉnh có sự thay đổi, thì bản thân mình lại rất có khả năng!

Thở dốc, Phương Thuận Chương một lần nữa cảm thấy sự tiến bộ của mình lại trở nên bức thiết đến vậy.

- Trạch Đào, chuyện này tôi sẽ liên hệ với Điền Lâm Hỉ. Cậu cứ yên tâm triển khai công tác đi. Hiện tại thì cơ cấu cán bộ của thành phố Hắc Lan khá ổn định, trên thành phố cũng đã dốc toàn lực ủng hộ công tác của các cậu.

Lời nói này cũng nói rõ, chỉ cần huyện Thảo Hải thảo luận sự việc, thì trên thành phố sẽ thông qua trước tiên.

- Thư ký Phương, chúng tôi cũng sẽ tiến hành điều chỉnh các thành viên trong cơ cấu cán bộ của Ủy ban nhân dân huyện.

Phương Thuận Chương nói:

- Được, chuyện này các cậu mau chóng tiến hành đi!

Ông ta biết Diệp Trạch Đào lần này cũng muốn điều chỉnh lại mấy vị Phó Chủ tịch huyện một chút.

Hiện tại thì không chỉ có Diệp Trạch Đào cảm thấy thời gian rất cấp bách, mà Phương Thuận Chương cũng không thể ngồi yên được nữa. Ông ta đang muốn mau chóng liên hệ với Điền Lâm Hỉ.

Trông thấy bộ dạng của Phương Thuận Chương như vậy, Diệp Trạch Đào liền cười thầm, nói:

- Thư ký Phương, tôi không làm phiền ngài nữa!

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng dậy, Phương Thuận Chương liền đứng dậy bắt tay Diệp Trạch Đào, rồi vỗ vai hắn nói:

- Trạch Đào, cậu cứ yên tâm triển khai công tác đi nhé, Thành ủy sẽ tăng cường sự ủng hộ đối với huyện Thảo Hải!

Đó cũng có thể coi là một thái độ!

Khi Diệp Trạch Đào từ nhà của Phương Thuận Chương đi ra, vừa ngồi vào trong xe của mình, Bàng Phí Vũ liền cầm lấy điện thoại của Diệp Trạch Đào nói:

- Sếp, Trưởng ban Ninh lúc nãy có gọi điện đến, tôi nói là anh đi ra ngoài rồi.

Diệp Trạch Đào cầm lấy điện thoại, khi gọi lại cho Ninh Quân, vừa bắt máy, Ninh Quân liền nói:

- Trạch Đào, cậu đến thành phố rồi à?

- Ừ, thư ký Phương tìm tôi nói chút chuyện!

- Ồ, thư ký Phương chắc nói chuyện cuộc họp hả?

- Có nói, sự điều chỉnh của huyện Thảo Hải lớn thật đấy!

- Đến đây đi, hai anh em mình cùng nhau tán phét. Dạo này có một số chuyện xem chừng tôi cũng không hiểu lắm!

Diệp Trạch Đào đồng ý, chiếc xe liền đi đến địa chỉ mà Ninh Quân chỉ.

Lần này Ninh Quân sắp xếp một tửu lầu rất có khí thế. Diệp Trạch Đào liền trông thấy một thiếu phụ trông rất xinh đẹp đi cùng Ninh Quân ra đón.

Trông thấy người thiếu phụ đó, trong lòng Diệp Trạch Đào chợt giật mình, liền nhìn kỹ một hồi.

Ninh Quân cười ha hả:

- Trạch Đào, tôi giới thiệu một chút, đây là bà chủ của tửu lầu này, Hồ Vũ Mị.

Nghe thấy giới thiệu, cô Hà Vũ Mị đó mỉm cười nói:

- Từ lâu đã nghe anh Ninh nhắc đến anh Diệp, gặp được anh tôi vui lắm.

Từ những lời này có thể thấy, người này chính là người đàn bà của Ninh Quân.

Sao cô ta lại mở tửu lầu nhỉ?

Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng không tiện đi hỏi chuyện người ta.

Ninh Quân là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, chức vị cao hơn Diệp Trạch Đào nhiều.

Diệp Trạch Đào liền nhìn quanh tửu lầu.

Thấy Diệp Trạch Đào ngắm nghía tửu lầu, Ninh Quân mỉm cười nói:

- Tiểu Hồ là một người rất có năng lực, cô ấy một tay trang hoàng chỗ này đấy. Thế nào, được chứ?

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói với Hồ Vũ Mị:

- Tiểu Hồ giỏi lắm!

Nhìn cái cô Hồ Vũ Mị này cũng còn rất trẻ, Diệp Trạch Đào đưa mắt đoán, chắc cô ta chỉ trạc tuổi mình mà thôi.

Mọi người nhanh chóng đi vào bên trong.

Sau khi Diệp Trạch Đào đi vào, trông thấy lưu lượng người ở đây khá đông, có vẻ rất náo nhiệt.

Trông thấy tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào liền có chút lo lắng cho Ninh Quân, liệu tay Ninh Quân này có làm quá khoa trương không nhỉ?

Nhìn theo Hồ Vũ Mị đi ra chào hỏi, Diệp Trạch Đào nói:

- Anh Ninh, tôi cảm giác đến đây ăn cơm đều là những nhân viên của chính phủ!

Ninh Quân mỉm cười nói:

- Tôi cũng thuận miệng nói vài câu thôi, mọi người cũng đều là nể mặt mà đến!

Diệp Trạch Đào nói:

- Anh Ninh là Trưởng ban tổ chức cán bộ, ai mà chẳng nể mặt anh chứ!

Lời nói này cũng chứa đựng nhiều ẩn ý.

Nhưng Ninh Quân lại không hiểu, cười ha hả:

- Thêm một người bạn là thêm một con đường mà, mọi người khi làm việc nên giúp đỡ nhau một chút thì chuyện gì cũng làm được!

Trong lòng Diệp Trạch Đào bắt đầu có chút sốt ruột, trông thấy cách làm của Ninh Quân như vậy, không chừng đã có kẻ nhắm vào anh ta rồi cũng nên!

Bất luận như thế nào cũng phải cảnh tỉnh anh ta một chút!

Diệp Trạch Đào liền nói:

- Anh Ninh, có mấy lời không biết tôi có nên nói ra hay không?

- Cứ nói đi, giữa chúng ta còn câu nệ gì nữa!

- Anh Ninh, anh ở một góc độ không giống với người khác, anh là một Trưởng ban tổ chức cán bộ. Nếu như mọi người đều vì nể mặt anh mà đến đây ăn cơm, lâu dần, anh không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?

- Xảy ra chuyện gì được chứ, Trạch Đào, em quá lo lắng rồi, không có chuyện gì đâu!

Vừa nói xong những lời này thì thấy Hồ Vũ Mị đi vào, cười khanh khách ngồi xuống bên cạnh Ninh Quân nói:

- Anh Ninh, đã sắp xếp theo ý của anh rồi đó. Thấy anh đến, mấy vị Chủ tịch có nói lát nữa sẽ đến xin được kính anh vài ly, không hiểu anh có thấy tiện không?

Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn người phụ nữ này, trông thì rất dịu dàng, nhưng cách làm việc lại khiến cho Diệp Trạch Đào lo cho Ninh Quân vô cùng.

- Ha ha, nói với bọn họ để hôm khác đi, hôm nay anh bận rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.