Thấy
nhóm người quân y cẩn thận đón người của Diệp gia đi. Trước lúc đi khỏi, Diệp Trạch Đào cũng bắt tay với mọi người. Hai người Bí thư Thành ủy
Lâm Dụng Xương và Chủ tịch thành phố Lục Liên Quân của Gia Đảo liếc nhìn nhau, trong ánh mắt của hai người đều lộ ra vẻ lo lắng cực độ.
- Ông Lục, chúng ta bàn bạc một chút đi?
Lâm Dụng Xương nói với Lục Liên Quân.
Lục Liên Quân gật gật đầu, liếc nhìn Phó bí thư Thành ủy Ngụy Thiếu Hổ
nghe được tin tức mà đến. Ba người liền đi về Ủy ban Thành ủy.
Rất rõ ràng, sau khi nhận được điện thoại của một vài vị lãnh đạo cấp
trên, mọi người mới vội vàng đến bệnh viện. Vốn dĩ mọi người cũng không
quá xem trọng chuyện này, nhưng tình hình bây giờ lại khiến cho họ không xem trọng không được.
Cả ba người ngồi xuống, Ngụy Thiếu Hổ nghi hoặc nói:
- Cũng có quan hệ với quân đội?
Rất nhiều chuyện dính vào quân đội thì không dễ xử lý cho lắm.
Lục Liên Quân nhíu mày, nói:
- Chuyện Tiểu Mẫn gây ra lần này không dễ giải quyết cho lắm!
- Tên nhóc này!
Lâm Dụng Xương cũng nhíu mày.
Ngụy Thiếu Hổ nói:
- Nó làm ra những chuyện không đáng làm. Chắc chắn phải đi thu xếp cho nó. Haiz!
Do không rõ tình hình, mọi người cũng đang đoán già đoán non lai lịch của Diệp gia.
Nếu Diệp Trạch Đào có mặt ở đây, có lẽ cũng sẽ kinh ngạc. Trong phòng
bệnh, những nhân vật máu mặt của Gia Đảo làm ra vẻ hoàn toàn không hiểu
chuyện lừa bảo hiểm xe kia, nhưng không ngờ ở đây họ lại biết sự việc
này.
- Hôm qua, Tiểu Mẫn cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, mới theo đi chơi, không ngờ lại xảy ra chuyện này!
Ngụy Thiếu Hổ lại nói một câu.
Làm sao bây giờ?
Nếu là trước kia, vứt ra vài đồng bạc lẻ là giải quyết được vấn đề rồi. Lần nay lại hơi khó giải quyết.
- Tôi gọi điện báo cáo với Bí thư Tôn một chút!
Lâm Dụng Xương lắc lắc đầu.
Thực ra, sau khi mọi người biết được tình hình, sắc mặt đều trở nên vô
cùng khó coi. Các vị lãnh đạo Tỉnh ủy đều vô cùng quan tâm đến việc Diệp Hằng Thành bị đánh, tất cả đều chạy tới đây.
- Tiếp đãi đi!
Lâm Dụng Xương nói một tiếng với tâm trạng nặng nề.
Tôn Nguyên là người đến nhanh nhất. Mọi người chưa kịp nghênh đón thì xe của Tôn Nguyên đã đến rồi.
Lúc nhìn về phía Tôn Nguyên, mọi người liền phát hiện ra vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Tôn Nguyên.
- Vào văn phòng trước!
Từ trước tới nay, ở cái tỉnh Nam Nhiệt này, Tôn Nguyên luôn là một nhân vật có khí thế, chỉ cần một cái xua tay là mọi người phải theo.
Lúc này, Lâm Dụng Xương vội vàng nói:
- Bí thư Tôn, lúc nãy chúng tôi còn nhận được điện thoại, Bí thư Hoàng cũng đang chạy tới!
Ý của lời nói này chính là mọi người không thể theo Tôn Nguyên đi vào. Dù sao vẫn còn lãnh đạo khác của Tỉnh ủy tới.
Sắc mặt của Tôn Nguyên hơi thay đổi, liếc nhìn Ngụy Thiếu Hổ nói:
- Anh đi theo tôi, những người khác đi tiếp đón Bí thư Hoàng.
Theo lý mà nói thì ông ta cũng nên đi tiếp đón, nhưng tình hình bây giờ đã quá phức tạp rồi, cũng rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức Tôn
Nguyên có cảm giác không thở nổi.
Người sau lưng mình đã đặc
biệt gọi điện thoại tới, nói mình cần phải thận trọng xử lý chuyện này.
Trên đường tới đây, ông ta luôn suy nghĩ chuyện này. Xem ra, người của
Diệp gia cũng có một chút bối cảnh ở thủ đô!
Không quan tâm đến những người khác, kêu người thân thích của mình - Ngụy Thiếu Hổ vào văn phòng.
Cửa vừa đóng lại, TônNguyên liền trầm giọng nói:
- Tình hình cụ thể như thế nào, anh nói tường tận một chút cho tôi nghe coi.
Ngụy Thiếu Hổ nói:
- Bí thư Tôn, thực ra người gây chuyện là con của một vài vị lãnh đạo
thành phố Gia Đảo. Mọi người đều biết chuyện của chúng. Đối với họ mà
nói thì chuyện lừa tiền bảo hiểm xe chỉ là một chuyện nhỏ vặt, những
việc như buôn lậu mới là chuyện chúng thường làm!
Sắc mặt của Tôn Nguyên càng khó coi hơn. Làm sao mà ông không biết tình hình của
những thằng nhóc coi trời bằng vung này chứ. Hiện nay, cả nước đang kêu
gọi chống lại buôn lậu. Thực ra những người buôn lậu thực sự không phải
là những người bình thường, tất cả đều có quan hệ mật thiết với một vài
nhân vật. Đúng như những gì Ngụy Thiếu Hổ nói, đối với họ mà nói thì
loại chuyện lừa tiền bảo hiểm xe này chỉ là chuyện nhỏ vặt không đáng
gì!
Ngụy Thiếu Hổ nói:
- Thực ra thì chuyện lừa tiền
bảo hiểm xe này cũng không phải là bí mật gì, chỉ cần các bên làm tốt
các tài liệu, dàn xếp một chút không phải là chuyện gì khó, tiền về cũng nhanh. Một chiếc xe vài triệu, chỉ cần mấy ngày là đã có mấy trăm ngàn
đến hơn vài triệu trong tay rồi. Tiền đến rất nhanh, cũng khó trách
chúng thích làm chuyện này!
Trước mặt Tôn Nguyên, Ngụy Thiếu
Hổ cũng chẳng có gì phải băn khoăn. Lần trước đã giải quyết giúp chuyện
này một lần rồi, Tôn Nguyên cũng biết việc này.
Lúc này, Tôn
Nguyên lại nhíu mày, đối với ông ta mà nói thì chuyện lừa tiền bảo hiểm
xe là chuyện nhỏ. Điều khiến cho ông ta lo lắng nhất đó là chuyện buôn
lậu. Nếu người của Diệp gia kia cứ bám lấy không tha thì không chừng sẽ
khui ra chuyện buôn lậu. Nếu thực sự như vậy, vấn đề thật là quá lớn.
Nghĩ đến cuộc điện thoại mình nhận được, trong lòng Tôn Nguyên lo lắng cực độ.
Hiện nay, tỉnh Nam Nhiệt cũng không yên ổn lắm, mình đã vận hành nhiều
năm, cũng có nhiều thành tích. Nhưng, đám người trong tỉnh cũng đang âm
thầm nhằm vào mình. Nhìn những lãnh đạo Tỉnh ủy đang đến kia có thể
biết, họ cũng không có ý tốt đâu!
- Những người dính líu là những người như thế nào?
Tôn Nguyên hỏi một câu.
- Con trai của Chủ nhiệm Ủy ban Tỉnh, thằng con nhà tôi, con trai của
Chủ tịch thành phố Lục, con trai của Bí thư Đảng ủy Công an thành phố,
Phương Ân Quốc, còn có một vài con cháu của các Cục trưởng. Đúng rồi,
nghe nói còn có một vài cậu ấm ở thủ đô cũng tham gia.
Ngụy
Thiếu Hổ nói với vẻ bất đắc dĩ. Vốn dĩ con trai mình không muốn đi,
nhưng Tôn Tiểu Mẫn thích xem chuyện náo nhiệt, nói đụng một chiếc xe cũ
hạng sang, lừa một khoản tiền lớn rất thú vị, cứ một hai kéo thằng con
mình đi. Giờ thì tất cả đều sa vào trong bẫy cả rồi.
Tôn Nguyên sửng sốt nói:
- Ở thủ đô?
- Tôi cũng không rõ cụ thể lắm, nhưng dù sao lúc đó chúng nó đều ham
chơi, đều đi xem chuyện đụng xe. Đối với chúng mà nói thì chuyện này chỉ là chuyện vui, không ngờ lão già họ Diệp kia lại đột nhiên chui ra, tố
giác công ty bảo hiểm kia. Lão già đó cũng thật là, thực ra người của
công ty bảo hiểm đó cũng dính líu vào. Lão làm như vậy lại khiến mọi
người không vui, trong lúc ồn ào qua lại thì xông lên đánh người của
Diệp gia. Nếu không phải xung quanh có người đi qua thì không chừng đã
đánh chết người rồi.
Mắt của Tôn Nguyên giật liên hồi. Nếu
chỉ là con trai mình, thì lại có thể hiểu được. Bây giờ bỗng chộn rộn
thêm không ít người, sự việc hơi khó giải quyết.
- Người của Diệp gia có suy nghĩ gì?
- Bí thư Tôn, tên Diệp Trạch Đào đó không hề tỏ thái độ gì, thấy điệu
bộ rất hòa khí, nói là tin tưởng Chính quyền Thành ủy Gia Đảo sẽ bắt
những tên đánh người đó. Bây giờ người nhà bọn họ đều đã được đón đến
bệnh viện quân khu rồi.
Không có thái độ tức là có thái độ đó!
Đương nhiên Tôn Nguyên hiểu rõ được điều này. Tên Diệp Trạch Đào đó
muốn xem mọi người giải thích như thế nào với cậu ta. Nếu xử lý tốt,
chuyện này sẽ không có gì to tát. Nếu không làm cậu ta vừa lòng, không
chừng sẽ là một tai họa.
Tôn Nguyên vẫn luôn ở tỉnh Nam
Nhiệt, thực sự là không hiểu rõ tình hình của Diệp Trạch Đào cho lắm.
Chỉ biết bên trên có gọi điện bảo phải xử lý chuyện nhà Diệp Trạch Đào
thận trọng. Rốt cuộc tên nhóc này là như thế nào đây?
- Anh đã điều tra chưa, Diệp gia đó có hoàn cảnh như thế nào?
- Cái này tôi đã điều tra cả rồi. Lúc xảy ra chuyện này, tôi đã kêu
người lần theo số chứng minh nhân dân của nhà họ Diệp để điều tra. Ông
Diệp Hằng Thành kia là một công nhân đã về hưu của một xí nghiệp huyện,
vợ ông ta cũng là người đã về hưu. Nhưng nghe nói Diệp Trạch Đào lại có
chút bản lĩnh, cưới cô con gái của Lưu gia ở thủ đô, nên bây giờ mọi
việc mới thuận buồm xuôi gió. Bây giờ, khu kinh tế mới Giáp Hà náo nhiệt kia chính là do cậu ta phụ trách.
Không thể không nói, chỉ
trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể điều tra ra nhiều điều như
thế này, Ngụy Thiếu Hổ cũng là người chịu khó.
Sự ủng hộ của Lưu gia ở thủ đô!
Nghĩ đến người chống lưng của mình cũng là một nhân vật không thua kém gì Lưu gia, Tôn Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đã hỏi rõ được tình hình, Tôn Nguyên lại hỏi:
- Đám Tiểu Mẫn đâu?
Lần này, Ngụy Thiếu Hổ liền cười nói:
- Đám cậu ấm từ thủ đô tới đều là đám ham chơi, nghe chúng nói là muốn
tổ chức một buổi tiệc trên biển, tôi cũng không hỏi nhiều. Bí thư Tôn,
chuyện của Diệp gia nên làm như thế nào. Nếu xin lỗi họ, rồi bồi thường
ít tiền, có lẽ cũng có thể hóa giải đấy nhỉ?
Ngụy Thiếu Hổ
thấy Tôn Nguyên đã đến thì liền xem chuyện này là chuyện lớn. Với vị trí của Tôn Nguyên, nếu đích thân xin lỗi, theo quy tắc trong chốn quan
trường thì chuyện này cũng có thể là chuyện lớn hóa nhỏ.
Tôn Nguyên nghĩ một lúc, nói:
- Đi thăm người bị thương của Diệp gia trước đi. Biết làm sao đây, con
trai làm sai, làm cha như tôi đây cũng chỉ có thể đi xin lỗi thay nó
thôi!
Sau khi biết Diệp Trạch Đào cũng chỉ là con rể của Lưu
gia, Tôn Nguyên cũng chẳng coi Diệp Trạch Đào ra gì. Trong suy nghĩ của
ông, chỉ là một cậu con rể của một gia tộc lớn, dù đối phương có đúng
thì chỉ cần người chống lưng của mình khống chế được người của Lưu gia
kia thì Diệp Trạch Đào đó cũng không làm được gì.
Đương nhiên rồi, Tôn Nguyên cũng biết chuyện này là con trai mình không đúng nên
định đích thân đi tặng quà, xin lỗi hay gì gì đó.