- Tiểu Diệp, ngày mai mở một cuộc họp hội nghị thường vụ, nghiên cứ tình hình phát triển khu kinh tế mới Giáp Hà!!!
Đột nhiên Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Vu Chi Hán, trong
điện thoại, giọng điệu Vu Chi Hán có vẻ rất lạnh lùng, cũng mang ý đáng
tin cậy, không nghi ngờ gì cả.
Từ trước đến đây Vu Chi Hán
xưng hô với Diệp Trạch Đào cũng đều cố ý dùng hai từ “ Tiểu Diệp” để gọi hắn, mục đích chính là muốn để mọi người biết Diệp Trạch Đào cũng chỉ
là một người trẻ tuổi miệng còn hôi mùi sữa mà thôi.
- Được, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ.
Diệp Trạch Đào liền đáp ứng.
Vu Chi Hán đã xuất viện sao?
Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào ngồi đó suy nghĩ.
Từ giọng điệu lạnh lùng đó có thể nghe ra, Vu Chi Hán không có thiện cảm với mình.
Có thiện cảm hay không đối với Diệp Trạch Đào mà nói cũng không sao cả, từ sau khi Vu Chi Hán ngất xỉu nhanh như vậy đã mở cuộc họp hội nghị
thường vụ, Diệp Trạch Đào cũng nên để tâm một chút.
Vì sao đột nhiên lại mở cuộc họp hội nghị thường vụ?
Lúc này còn đang tiến hành làm việc với các doanh nghiệp, ngay lúc này
Vu Chi Hán lại vội vàng mở cuộc họp, rốt cuộc là có nội tình gì đây?
Diệp Trạch Đào không tin cuộc họp ngày mai là một cuộc hội nghị bình thường.
Cộng thêm giọng điệu lúc nói chuyện của Vu Chi Hán, Diệp Trạch Đào tin
rằng hành vi của Vu Chi Hán tuyệt đối không phải thể hiện thiện cảm với
mình, thậm chí rất có khả năng cuộc hội nghị ngày mai sẽ là một cuộc hội nghị bất lợi đối với mình.
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh tìm tôi?
Đúng lúc ấy, chỉ thấy Cố Minh Trung vội vã chạy vào.
Trong khoảng thời gian này Cố Minh Trung thật sự rất bận rộn, công tác
hậu cần ở khu kinh tế mới Giáp Hà đều dựa vào anh ta triển khai, Diệp
Trạch Đào thấy Cố Minh Trung làm không tệ, cũng rất vui mừng, có một
thuộc hạ như vậy, sử dụng cũng yên tâm một chút.
Diệp Trạch
Đào gọi Cố Minh Trung đến đây vốn là muốn anh ta nghiên cứu phương diện
nhân sự ở bước tiếp theo, nhận được điện thoại, đã thấy Cố Minh Trung đi vào, trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động, đây cũng là cơ hội để thử xem
năng lực bày mưu của Cố Minh Trung.
Đối với Cố Minh Trung, từ trước đến giờ Diệp Trạch Đào vẫn luôn bồi dưỡng anh ta theo dạng nhân vật mưu trí.
Khoát tay gọi Cố Minh Trung ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của Vu Chi Hán, nói là ngày mai mở
cuộc họp hội nghị thường vụ, nghiên cứu tình hình khu kinh tế mới Giáp
Hà, cậu thấy việc này thế nào?
Diệp Trạch Đào cũng chỉ nói
một câu như vậy, hắn ta tin rằng với sự thông minh của Cố Minh Trung,
nhất định hiểu được mình muốn hỏi cái gì.
Nghe thấy Diệp
Trạch Đào hỏi, ánh mắt Cố Minh Trung liền sáng lên, lòng bàn tay thiếu
điều muốn chảy cả mồ hôi, nhịp tim đập mạnh càng ngày càng nhanh.
Cố Minh Trung hiểu quá rõ ý nghĩa câu hỏi của Diệp Trạch Đào!
Lúc trước Diệp Trạch Đào sẽ không hỏi một câu hỏi chủ động như thế,
nhưng hôm nay thì khác, Diệp Trạch Đào chủ động hỏi ý kiến của mình,
điều đó nói rõ điều gì, nói rõ Diệp Trạch Đào đã xem mình là thuộc hạ
thân tín của hắn rồi.
Từ trước đến đây Cố Minh Trung vẫn luôn cố gắng, mục đích chính là có thể trở thành thuộc hạ thân tín của Diệp
Trạch Đào, cũng không phải anh ta có suy nghĩ không tốt nào cả, chỉ là
anh ta biết rõ tiềm năng phát triển của Diệp Trạch Đào cực lớn, chỉ cần
nằm trong đội thuộc hạ thân tín của hắn, triển vọng phát triển của mình
mới càng mở rộng thêm.
Tốn nhiều tâm sức như vậy, hôm nay cuối cùng cũng có được sự tín nhiệm của Diệp Trạch Đào rồi, điều này vô cùng khó khăn!
Nhất định phải lợi dụng cơ hội hiếm có này, để cho Diệp Trạch Đào thấy được giá trị của mình!
Cố Minh Trung cũng không trả lời ngay, mà bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Diêp Trạch Đào cũng không có thúc giục, hôm nay chủ động hỏi, chính là
muốn xem xem năng lực trong phương diện bày mưu tính kế của Cố Minh
Trung, nếu như đạt tiêu chuẩn, Diệp Trạch Đào sẽ tiến hành thương lượng
một số chuyện với Cố Minh Trung.
Diệp Trạch Đào phát triển
đến trình độ cao như vậy, càng ngày càng nhiều việc xảy ra, hắn ta cũng
cần một số người giúp mình phân tích vấn đề.
Tuy rằng Điền
Lâm Hỉ bọn họ là những người thông minh khôn khéo, cũng có thể giúp đỡ
trong việc phân tích, nhưng dù sao những người đó cũng đã già rồi, con
đường mình đi vẫn còn dài, phải bồi dưỡng một số người làm thuộc hạ của
mình.
Đối với việc Vu Chi Hán mở cuộc họp ngày mai, Diệp
Trạch Đào cũng có một ít phân tích của bản thân, hắn ta cũng muốn xem
thử suy nghĩ của Cố Minh Trung có khác nhiều so với mình không.
Qua một lúc, Cố Minh Trung mới ngẩng đầu lên nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi có một chút suy nghĩ của mình, nếu tôi nói có gì không đúng xin anh hãy bỏ qua.
Diệp Trạch Đào đưa cho Cố Minh Trung một điếu thuốc nói:
- Nói đi, ở đây cũng không có người ngoài.
Câu nói này càng biểu lộ ra một chút hàm súc thân cận.
Cố Minh Trung nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi cho rằng rất có khả năng Bí thư Vu muốn mượn cuộc họp hội nghị lần này để báo thù.
Ồ!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Cố Minh Trung với ánh mắt khích lệ.
Cố Minh Trung nói:
- Sau khi xảy ra chuyện ngày hôm đó, sự phê bình của giới truyền thông
về Vu Chi Hán vẫn không giảm bớt, khả năng ông ta còn có thể giữ lại
được vị trí đó là rất thấp!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, bây
giờ ai cũng có thể thấy được, tự mình Vu Chi Hán nhảy vào cái bẫy do
chính mình đặt ra, bây giờ muốn chạy ra cũng không thể nào chạy ra được, cho dù là lãnh đạo tỉnh Cam Ninh cũng sẽ không có người dám đứng ra
giúp ông ta nói chuyện, nếu như ai giúp ông ta nói chuyện, làm không tốt sẽ trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích, điều Cố Minh Trung nói
cũng là điều mọi người suy nghĩ, cũng không có điểm gì quá bất ngờ.
Nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, Cố Minh Trung lại nói:
- Nếu như Bí thư Vu phải từ chức, theo lý ông ta phải khiêm tốn một
chút, không nên hỏi nhiều về chuyện này nữa, dùng thái độ khiêm tốn để
đổi sang một chỗ khác, nhưng bây giờ thì không phải vậy. Không ngờ ông
ta vừa xuất viện đã chủ động mở cuộc họp hội nghị thường vụ, điều đó nói rõ cái gì, nói rõ ông ta sẽ ở trên phương diện này tiến hành trao đổi
với một số người!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào cũng sáng lên, mình
cũng có cảm giác đó, bây giờ Cố Minh Trung nói ra càng thấy rõ ràng hơn, trên thực tế hẳn là như vậy. Vu Chi Hán biết hẳn là không có ai đứng ra nói chuyện giúp mình, ngã xuống là điều tất nhiên rồi, trong khoảng
thời gian này nếu như dùng một ít phương thức làm ra việc mà người khác
không thể làm, đối với ông ta mà nói cũng là một sự thu hoạch trước khi
ngã xuống, chí ít ra ngã xuống cũng sẽ không quá khó coi!
Diệp Trạch Đào còn có một suy nghĩ, cũng rất có thể Vu Chi Hán đang lo
lắn sau khi ông ta mất đi quyền lực hiện có sẽ bị những kẻ có tâm thanh
toán, dùng cách này để đối phó với những người đó một chút, từ đó tạo ra một sự bảo vệ.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là một sự suy đoán
mà thôi, dù sao thì Vu Chi Hán làm chuyện này coi như là một sự điên
cuồng cuối cùng của ông ta vậy.
- Cậu dựa vào căn cứ gì mà nói điều này?
Lúc hỏi câu hỏi đó, Diệp Trạch Đào đã xem Cố Minh Trung là người có thể thương lượng cùng mình một số chuyện.
Cố Minh Trung lại trầm tư một chút rồi nói:
- Bí thư Vu còn khoảng sáu năm nữa mới về hưu, lần này ông ta vốn còn
có cơ hội hị vọng tiến thêm một bước, bây giờ thì không còn hi vọng nào
nữa rồi, điều mà ông ta quan tâm bây giờ cũng chỉ có thể là con cái của
ông ta, Bí thư Vu có hai đứa con trai, đứa con trai lớn đảm nhiệm chức
Phó chủ tịch huyện ở một thành phố nào đó, nếu như nhân cơ hội lần này,
ông ta làm ra một chuyện có lợi cho mọi người, thì con trai lớn của ông
ta có thể tiến thêm một bước. Còn nữa, con trai thứ hai của ông ta làm
kinh doanh, là chủ tịch của một doanh nghiệp trong tỉnh, thông qua
chuyện này, đoán chừng cũng có thể có được một sự bảo vệ nào đó, ở phía
sau cũng có thể làm một ít giao dịch.
Diệp Trạch Đào chăm chú phân tích lời nói của Cố Minh Trung, cảm thấy tuy rằng đó cũng chỉ là
suy đoán, nhưng thực tế chắc cũng không có chệnh lệch gì quá lớn, Vu Chi Hán đó rõ ràng biết không thể nào vật ngã được mình, còn đích thân mở
một cuộc hội nghị như vậy, còn nói rõ là nhắm vào tình hình khu kinh tế
mới Giáp Hà, nhất định trong chuyện này còn có dụng ý khác nào đó!
- Cậu cho rằng trong cuộc họp sẽ xảy ra chuyện gì?
Đối với Cố Minh Trung, Diệp Trạch Đào càng thêm xem trọng, vấn đề Cố Minh Trung phân tích đối với mình có rất nhiều giá trị.
Cố Minh Trung nhìn thoáng qua cửa, đi qua đó đóng cửa lại.
Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, cách làm này của Cố Minh Trung rất tốt, có một số chuyện không thể truyền ra ngoài.
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi cho rằng hiện tại tỉnh Cam Ninh đang có
tình trạng bài xích, một khu kinh tế mới Giáp Hà đang phát triển làm cho một số người không thể chấp nhận được.
Cũng khó trách Cố
Minh Trung đi qua đó đóng cửa, lời nói này không được phép để người khác nghe được, có thể ở trước mặt Diệp Trạch Đào nói những lời này, cũng
coi như là Cố Minh Trung biểu đạt sự trung thành rồi.
Nhìn
thấy Cố Minh Trung không có phản ứng gì với câu nói của mình, Cố Minh
Trung cũng yên tâm một phần, anh ta sợ sau khi mình nói ra những lời
này, Diệp Trạch Đào sẽ phê bình mình, nếu quả thật như vậy, thì nói rõ
Diệp Trạch Đào vẫn chưa coi mình là thuộc hạ thân tín, bây giờ Diệp
Trạch Đào không có phê bình mình, như vậy có thể thấy đươc Diệp Trạch
Đào đã xếp mình vào hàng ngũ thảo luận bí mật của mình rồi.
Thật không dễ dàng!
Trong lòng Cố Minh Trung ít gì có cảm giác vui sướng.
Diệp Trạch Đào không nói gì, Cố Minh Trung nói tiếp:
- Chủ tịch Diệp, tôi cho rằng các lãnh đạo thành phô Lan Phong sẽ dùng
một ít thủ đoạn để đả kích khu kinh tế mới Giáp Hà, sự việc cũng đã phát triển đến giai đoạn này rồi, mọi người càng xem trọng có thể là tiền
đầu tư hơn mười tỷ, đây là một lợi ích khổng lồ!
Lúc này Diệp Trạch Đào gật đầu, tình hình lúc đầu ở khu kinh tế mới Giáp Hà là không có cách nào lôi kéo được đầu từ, vì thế mới không ai đến, nhưng bây giờ thì khác rồi, đã có hơn mười tỷ tiền đầu tư, đối diện với tương lai
sáng rạng phía trước của khu kinh tế mới Giáp Hà, đoán chừng dự án bất
động sản của Vệ Hùng Phi cũng sẽ gia tăng thêm không gian trên diện
rộng, sau khi có lợi ích lớn như vậy, vì tỉnh Cam Ninh cũng được, thành
phố Lan Phong cũng tốt, ánh mắt của mọi người tự động sẽ có cách nhìn
mới về khu kinh tế mới Giáp Hà.
Kế hoạch của mình mọi người
cũng đều biết, chính là xuất hiện một tòa thành phố mới, tòa thành phố
mới này so với thành phố Lan Phong cũ sẽ càng thêm khổng lồ, nếu thật sự phát triển như vậy, kinh tế ở thành phố Lan Phong rất có khả năng sẽ
xảy ra sự biến đổi lớn, Giap Hà sau này sẽ trở thành trung tâm, các cán
bộ lúc trước không muốn qua đây, hẳn là bây giờ sẽ tranh giành nhau qua
đây!
Diệp Trạch Đào phát hiện suy nghĩ của mình và Cố Minh
Trung có nhiều điểm giống nhau, ít ra suy nghĩ sau cùng rất giống nhau,
Vu Chi Hán muốn giúp một số người gia nhập vào khu kinh tế mới Giáp Hà,
muốn dùng tình thế hội nghị đề áp đảo mình, để cho cấp trên cũng không
thể phản đối.
Mình khó khăn lắm mới mở được cục diện này, bây giờ nhìn thấy có lợi ích, tất nhiên sẽ dùng phương thức hội nghị để gây sức ép cho mình, từ đó thực hiện mục đích của bọn họ!
Diệp
Trạch Đào cũng biết rất rõ, với lực lượng của mình ở thành phố Lan
Phong, hoàn toàn là đơn độc chiến đấu, vì lời ích, các ủy viên thường vụ sẽ không bỏ qua bất kì thủ đoạn nào, cuộc họp ngày mai là do Vu Chi Hán chủ trì, sẽ là một cuộc họp hội nghị để các ủy viên thường vụ phân chia lợi ích ở Giáp Hà.
Thậm chí Vu Chi Hán sẽ lấy cớ đây là hội
nghị thường vụ để lập biên bản quyết nghị, cứ như vậy sẽ điều nhiều
người gia nhập vào khu kinh tế mới.
Đây là một vấn đề!
Làm sao bây giờ đây?
Diệp Trạch Đào trầm tư!