Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 164: Chương 164: Cơn giận của Quang thiếu gia




Trong một gian phòng xét hỏi của phân cục cảnh sát, Quang thiếu gia và Lăng thiếu gia đều đang ngồi ở đó. Trước mặt là hai tên thanh niên xã hội đen từng bị Diệp Trạch Đào đánh bỏ chạy, bọn họ bị còng chung một cái khóa số tám.

Nếu như Diệp Trạch Đào mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ giật mình. Năng lực của hai bọn họ quả thật đáng nể, giống như bọn họ là chủ nhân của phân cục này vậy.

Ánh mắt sắc lạnh rọi vào hai tên thanh niên, Quang thiếu gia từ lâu đã không thể bình tĩnh lại được.

Không có một vị cảnh sát nào ở đây cả.

Phân cục trưởng đang canh giữ ở ngoài, nên bên trong này hoàn toàn là thiên hạ của hai bọn họ.

- Thưa hai thiếu gia, tất cả những gì chúng tôi vừa nói đều là sự thật. Quả thật chúng tôi không hề làm chuyện gì cả, mặc dù đã bỏ thuốc kích thích, nhưng chúng tôi vẫn chưa làm chuyện đó ạ!

Tên thanh niên mặt mày dữ tợn vội vàng nói.

Không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, Quang thiếu gia xông lên đánh tới tấp, dường như y muốn giải phóng hết cơn giận đang bốc lửa ngùn ngụt trong mình.

Trông thấy tên kia bị đánh máu me chảy đầm đìa, Lăng thiếu gia vội vàng xông lên phía trước ôm Quang thiếu gia lại:

- Quang thiếu gia, Quang thiếu gia! Đừng quá kích động, đừng quá kích động!

Tên kia trông thấy cảnh này thì vô cùng sợ hãi, lắp bắp nói:

- Thuốc kích thích đó chúng tôi cũng không biết hiệu quả của nó như thế nào, mua về rồi nhưng chưa từng thử, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu. Mọi điều chúng tôi nói đều là sự thật cả!

Thở phì phò, Quang thiếu gia nghe thấy câu này trong lòng mới thấy nhẹ nhõm đi một chút, lớn tiếng hỏi:

- Mua thuốc kích thích đó ở đâu?

- Không giấu gì các anh, là một đàn em mang đến. Nó cũng chưa từng dùng thử, nghe nói hàng mới nhập về. Hai chúng tôi vốn muốn đem theo đến đó để cho chị em uống thử xem tác dụng như thế nào.

Lúc này Quang thiếu gia không còn dáng vẻ tự nhiên, phóng khoáng bình thường nữa, bây giờ gã đã biến thành một người hoàn toàn khác. Hơi thở lại mạnh hơn, tung một cú đá vào người tên thanh niên đang quỳ đó.

Y không thể không tức giận được, vợ của y lại bị hai thằng thanh niên này cho uống thuốc, lại là thuốc kích thích nữa chứ. Cứ nghĩ đến việc vợ của y bị thằng đàn ông khác làm chuyện đó, lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt.

Không ngờ cú đá đó lại trúng vào yếu huyệt của tên thanh niên kia.

Lập tức liền thấy hắn từ từ đổ gục xuống.

- Chết rồi!

Lăng thiếu gia vừa trông thấy vậy, liền sợ cuống quýt lên, vội vàng chạy ra ngoài gọi phân Cục trưởng vào.

Lăng thiếu gia là một nhân vật rất có thế lực, phân Cục trưởng cũng biết được thế lực của y, nghe thấy y nói muốn tìm người, liền không tốn công tốn sức mấy đã tìm ra người cho y. Gã cũng biết bọn họ muốn tiến hành thẩm vấn ở đây. Mặc dù gã không biết bọn họ muốn hỏi cái gì, nhưng gã vẫn tự giác giao người cho bon Lăng thiếu gia, còn gã thì đứng chờ ở bên ngoài.

Vừa hút xong điếu thuốc, thì thấy cửa mở ra. Thấy bộ dạng kinh hoàng của Lăng thiếu gia đang xông ra nói nhỏ với gã:

- Không xong rồi, mau vào trong xem sao!

Phân cục trưởng này tên là Ngũ Bưu, gã giật mình hoảng sợ, vội tức tốc xông vào bên trong.

Vừa đưa tay sờ lên ngực, Ngũ Bưu đã sợ đến run người, xông ra bên ngoài gọi người đến đưa tên thanh niên kia đi bệnh viện.

Vấn đề đã trở nên phức tạp rồi. Tên thanh niên kia bị đá một cú đau ngất đi, còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Bên trong phân cục không phải bền chắc như thép, phó Cục trưởng Tào Tâm Dân đã nhìn thấy hết mọi chuyện. Khi mọi người rời đi, Tào Tâm Dân liền đi vào trong phòng xét hỏi đó. Sau khi sắp xếp cho mọi người rời khỏi đó rồi, ông ta liền copy lại một bản về toàn bộ nội dung cảnh tượng đó, sau đó cũng mới rời đi.

Cầm được bản copy trên tay, trên mặt Tào Tâm Dân lộ rõ vẻ tươi cười. Có lẽ cái vật đang nằm trong tay gã sẽ lật đổ được cái tay Ngũ Bưu. Tranh đấu suốt bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã nắm được một ít nhược điểm!

Tào Tâm Dân cảm thấy vật mà gã đang mang trên tay này có tác dụng rất lớn.

Sự việc ngày hôm nay xảy ra rất đột ngột, không ngờ Ngũ Bưu không cho người của cục đến cùng mà lại cho người bên ngoài vào thẩm vấn. Đầu tiên việc này đã không chính quy rồi. Bây giờ trên người hai tên thanh niên kia máu me bê bết, rõ ràng là đã bị hai người đánh, bên trong máy camera cũng đã ghi lại chứng cứ đánh người. Phải giữ vật này lại, đến lúc cần thiết có lẽ lại có thể chỉnh được tên Ngũ Bưu này.

Tào Tâm Dân biết, nếu như không xảy ra sự việc như vậy, thì sau đó chắc chắn Ngũ Bưu sẽ xóa bỏ toàn bộ nội dung của cuộn băng ghi hình. Hôm nay coi như là Ngũ Bưu đã có sơ suất lớn, nhất thời đã không nghĩ đến chuyện này.

Trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười, Tào Tâm Dân mừng thầm. Có được thứ này trong tay, việc đối phó với Ngũ Bưu chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Sau khi Lăng thiếu gia và Quang thiếu gia ra khỏi phân Cục, Lăng thiếu gia tỏ ra vô cùng lo lắng hỏi:

- Quang thiếu gia này, tên kia liệu có chết không?

Lúc này cơn giận của Quang thiếu gia vẫn chưa nguôi, gã gằn giọng:

- Loại người như hắn có đánh chết cũng không hối tiếc!

Trong lòng Lăng thiếu gia thầm kêu khổ. Việc này dù to hay nhỏ, nếu như làm không tốt chắc chắn sẽ dẫn đến chuyện lớn.

- Chị dâu chắc không sao!

Khi nói những câu này, Lăng thiếu gia cũng không thấy tin tưởng lắm.

Từ cuộc thẩm vấn đó có thể thấy, vợ của Quang thiếu gia chắc chắn đã bị uống thuốc kích thích. Sau đó thì Diệp Trạch Đào đi vào trong phòng. Mặc dù đã đánh đuổi được hai tên thanh niên kia đi, nhưng theo phỏng đoán thì có thể thấy, vợ của Quang thiếu gia chắc chắn đã làm chuyện đó với Diệp Trạch Đào.

Nghĩ tới đường đường một Quang thiếu gia phong lưu như vậy mà cũng có ngày bị cắm sừng. Bất giác, Lăng thiếu gia chợt cảm thấy buồn cười.

Đương nhiên là Lăng thiếu gia không dám bộc lộ ra bên ngoài.

- Chắc không xảy ra chuyện đó đâu.

Quang thiếu gia ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói được một câu như vậy.

Lần này Quang thiếu gia dẫn theo vợ đến. Đương nhiên gã cũng có mục đích riêng của gã. Đó chính là muốn mượn cớ lần này đến Ninh Hải để dò hỏi một số chuyện trấn áp Diệp Trạch Đào. Gã quyết không thể cho phép Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào có thể xảy ra chuyện gì đó.

Hôn nhân của Lưu Mộng Y là một chuyện đại sự, đối với việc phát triển của gã có ảnh hưởng rất lớn. Nhất định không thể cho Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y có quan hệ gì được.

Nhưng sự việc lại ngoài tầm kiểm soát. Bản thân gã muốn đối phó với Diệp Trạch Đào, thế mà không những không thu được kết quả gì, ngược lại chưa biết chừng thằng ranh Diệp Trạch Đào ấy đã trèo lên người vợ gã rồi.

Cứ nghĩ đến đó, gã lại muốn giết người.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lăng thiếu gia, Quang thiếu gia nói:

- Làm thế nào thế, đối phó với một tay Chủ tịch xã tép riu mà cũng không đối phó nổi sao?

Lăng thiếu gia cười khổ sở:

- Quang thiếu gia, anh không biết đấy thôi, thằng ranh Diệp Trạch Đào này đã lọt vào mắt của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bí thư Hô Diên rồi. Mọi người ai cũng biết hắn là người được Bí thư Hô Diên rất thích. Em cũng đã tìm hiểu kỹ hơn một chút, nghe nói Bí thư Hô Diên còn đích thân âm thầm đến xã Xuân Trúc để gặp Diệp Trạch Đào nữa cơ đấy. Lại có người đồn đại rằng đại loại là Diệp Trạch Đào là con riêng của Bí thư Hô Diên nữa cơ đấy. Ai cũng không dám lộ liễu đối phó với thằng ranh Diệp Trạch Đào này.

- Cái gì?

Quang thiếu gia thất kinh nhìn về Lăng thiếu gia:

- Bí thư Hô Diên là bố của hắn?

- Cái này cũng chỉ nghe người ta đồn đại mà thôi, cũng không ai biết thật giả thế nào. Dù sao thì có nhiều chuyện ta cứ nên tin là hơn!

Quang thiếu gia cũng biết cho dù y có lực lượng lớn mạnh đến thế nào, khi đến tỉnh Ninh Hải này, vẫn phải dựa vào lực lượng ở nơi này. Y cũng không có thực lực để nhúng tay vào những chuyện như thế. Mượn chuyện của một gia tộc thì có thể, nhưng muốn nhúng tay vào chốn quan trường của tỉnh Ninh Hải này thì điều đó đã phạm vào ngũ kỵ. Chốn quan trường của tỉnh Ninh Hải quyết không để cho kẻ khác làm loạn.

- Thằng cha Lý Binh này làm sao vậy, chỉ là một Chủ tịch xã tép riu thôi mà làm cũng không xong, đúng là đồ bỏ đi.

Lăng thiếu gia lấy điện thoại ra:

- Để tôi gọi điện thoại hỏi xem sao. Thằng cha này đúng là vô dụng!

Gọi xong điện thoại, khuôn mặt Lăng thiếu gia đột nhiên sửng sốt nhìn về phía Quang thiếu gia nói:

- Mẹ nó, thằng Lý Binh lại đang nằm viện!

- Chắc y muốn mượn cơ hội này để trốn tránh đây!

Ánh mắt Quang thiếu gia chiếu lên tia nhìn hằn học, lạnh lẽo.

Lăng thiếu gia cũng chau mày:

- Có thể lắm chứ, xem ra không thể trông mong gì từ gã nữa rồi, phải tìm người khác thôi!

Quang thiếu gia ngồi nhìn ra ngoài xe, tâm trạng hết sức tồi tệ. Vợ của mình cũng là người trong một gia đình không hề bình thường. Sau lưng cô ta cũng là một gia đình có thế lực. Kết hợp với cô ta chính là một sự hợp tác lẫn nhau. Mặc dù giữa hai người không có mối quan hệ tình yêu nam nữ, nhưng bình thường vẫn thể hiện một cách chung sống hòa bình với nhau. Thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Làm sao bây giờ?

Đó là một chuyện lớn đối với Quang thiếu gia.

Nếu chỉ là người phự nữ bình thường, thì chắc chắn Quang thiếu gia sẽ có rất nhiều thủ đoạn để giải quyết. Nhưng đây lại là vợ của hắn xảy ra chuyện, lại nghĩ đối phương cũng có một gia đình bề thế chống đỡ sau lưng. Quang thiếu gia cảm thấy chưa bao giờ gã lại thấy khổ sở như vậy.

Chỉ có thể giả vờ là không có chuyện gì xảy ra mà thôi!

Nhưng cứ nghĩ đến thằng ranh Diệp Trạch Đào kia đã từng làm chuyện đó với vợ của mình, thì hắn thực sự không chịu nổi.

Vốn dĩ chỉ là một chức Chủ tịch xã tép riu thì chẳng thấm vào đâu, nhưng nay tự dưng lại lòi ra chuyện có khả năng Diệp Trạch Đào chính là con trai của Bí thư Hô Diên cơ chứ!

Cứ nghĩ đến đống hỗn độn này, Quang thiếu gia thật tình không biết nên phải làm như thế nào.

Rốt cuộc không hiểu là thằng ranh Diệp Trạch Đào kia và vợ mình có xảy ra chuyện gì không nhỉ? Đó là chuyện mà Quang thiếu gia rất muốn biết.

Chẳng nhẽ lại cho gọi Diệp Trạch Đào đến để hỏi chuyện?

Thằng ranh Diệp Trạch Đào kia cho dù hắn có làm thì chắc gì hắn chịu thừa nhận chứ!

Nếu như tên thanh niên kia chết trong bệnh viện, liệu chúng ta có thể đổ vạ cho Diệp Trạch Đào được không?

Quang thiếu gia đột nhiên hỏi.

Nghĩ ngợi một lúc, Lăng thiếu gia lắc đầu:

- Nếu như hắn chết ngay tại chỗ thì chắc không vấn đề gì. Vấn đề quan trọng là khi xảy ra sự việc thì lúc đó có rất nhiều người chứng kiến. Hai thằng đó lúc đó lại không bị sao cả, nên chắc chắn là không thể đổ vạ cho hắn được!

Nói đến đây, Lăng thiếu gia hoảng hồn xua xua tay:

- Quang thiếu gia, quang thiếu gia, không được hành động như thế được, anh là một nhân vật tầm cỡ, không thể để bản thân mình bị rơi vào trong chuyện này. Nhất định không thể làm bậy được, anh phải bình tĩnh lại!

Y quả thật vô cùng hoảng sợ, chuyện này quyết không thể như thế được.

Quang thiếu gia cũng đang suy nghĩ, nghe thấy những lời này của Lăng thiếu gia, liền thở dài một tiếng. Gã cũng hiểu chuyện này cũng không thể đổ vạ cho Diệp Trạch Đào được.

- Thằng đó liệu có chết không nhỉ?

Nghĩ đến tên thanh niên mà bị mình đạp cho đến hôn mê bất tỉnh, thì Quang thiếu gia lại có chút lo lắng.

Lăng thiếu gia nói:

- Đó là người xã hội đen của tỉnh Ninh Hải, cho dù có xảy ra tốt xấu, hay dở thế nào, thì chuyện này cũng sẽ khó giải quyết!

Ánh mắt Quang thiếu gia đột nhiên trở nên hoảng hốt, nói:

- Gọi cho phía bệnh viện phải tận lực cứu chữa!

Vừa nói xong câu đó, thì có điện thoại của Ngũ Bưu gọi đến. Rõ ràng giọng của Ngũ Bưu đang rất hoảng loạn:

- Lăng thiếu gia, không xong rồi, tên thanh niên kia vừa đưa đến bệnh viện thì tắt thở!

- Há!

Toàn thân Lăng thiếu gia lạnh toát, không ngờ tên đó đã bị đá chết rồi.

- Lăng thiếu gia, cậu phải bảo vệ tôi đấy nhé!

Ngũ Bưu sợ đến run rẩy, gã cho người đi bắt hai tên thanh niên này, kết cục trong cuộc thẩm vấn lại bị người ta đá chết. Chuyện này nếu như mà truyền ra bên ngoài, thì hậu quả không cần nói cũng đã biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.