Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 62: Chương 62: Con rể thương mẹ vợ!




Gọi vợ của chủ quán tới, bảo bà ta tìm một phòng cho Ôn Phương ngủ rồi Diệp Trạch Đào mới rời khỏi đây.

Không phải Diệp Trạch Đào không có cảm giác với Ôn Phương, chỉ là hắn bây giờ căn bản không còn tâm trí nào để quan tâm đến chuyện này.

Lúc quay về kí túc xá, thấy phía trước là những căn phòng học ánh lên ánh sáng ảm đạm của những ngọn đèn dầu, lũ nhỏ đều đang tự học ở đó.

Đã lâu rồi không kể chuyện cổ tích cho lũ nhỏ nghe!

Lấy điện thoại ra, Diệp Trạch Đào gọi cho Giang Triều Vĩ.

- Trạch Đào, ngày kia chúng tớ tới xã của các cậu. Lần này đem đến khá nhiều đồ đấy!

- Tốt quá! Có kiếm được quyển sách cũ nào không? Kiến thức của lũ nhỏ được tiếp xúc ít quá!

Diệp Trạch Đào nói.

- Không thành vấn đề, kêu gọi một tí là có ngay. Lần này Thành Đoàn hưởng ứng kêu gọi, có một vài trường học cũng tiến hành một số triển lãm ảnh, nên đã quyên không ít bộ sách.

Nghe kĩ thì thấy Giang Triều Vĩ đang ở nơi nhảy múa ca hát tưng bừng.

Diệp Trạch Đào nói:

- Vẫn đang sa đọa à?

Giang Triều Vĩ liền cười, nói:

- Vài người bạn có vị trí trong chính quyền hẹn đến đây vui chơi một chút ấy mà!

Diệp Trạch Đào nói:

- Không tồi, lúc vui chơi vẫn không quên những người đang chịu khổ!

- Ha ha, thằng ranh này, mới làm lãnh đạo có vài ngày đã lên giọng nhà quan rồi!

Giang Triều Vĩ cười sảng khoái.

Diệp Trạch Đào chắc chắn lại mọi chuyện một cách rõ ràng một lần nữa. Lúc biết được lần này nhận được rất nhiều đồ liền biết mình cần phải báo cáo một chút về chuyện này với Cao Chấn Sơn.

- Đúng rồi, Trạch Đào, lần này Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy Hứa Phu Kiệt cũng muốn đến chỗ cậu đấy.

Nghe xong điện thoại, trong lòng Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến chuyện này. Chuyện Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy muốn đến đây chắc chắn sẽ thông qua Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, lấy hình thức tổ chức để thông báo. Mặc dù Cao Chấn Sơn có thể biết chuyện này, nhưng bản thân mình vẫn phải báo cho gã biết mới được.

Nhìn lại đồng hồ thấy bây giờ mới có chín giờ, Diệp Trạch Đào liền nghĩ có lẽ Cao Chấn Sơn vẫn đang có hoạt động ở nơi nào đó, chắc vẫn chưa đi ngủ.

Hắn liền lấy điện thoại ra gọi cho Thường Minh Quang, rất nhanh sau đó Thường Minh Quang nghe điện thoại của hắn.

- Trạch Đào, có chuyện gì vậy?

Trong điện thoại của Thường Minh Quang cũng phát ra tiếng nhạc, lại còn nghe thấy giọng hát rất ngọt của một cô gái.

- Anh Thường, là thế này. Tôi vừa mới nhận được điện thoại của tỉnh, nói là Bí thư Hứa của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy sắp đến xã chúng tôi. Tôi phải báo cáo lại chuyện này cho Bí thư Cao.

- Cậu chờ một chút, dập điện thoại một lúc rồi tôi gọi lại cho.

Diệp Trạch Đào liền ngồi đó chờ.

Phải đến bảy tám phút sau Cao Chấn Sơn mới gọi điện lại.

- Tiểu Diệp, có chuyện gì đấy?

Diệp Trạch Đào liền đem chuyện mình nghe được từ Giang Triều Vĩ nói hết lại với Cao Chấn Sơn.

Sau khi chăm chú nghe Diệp Trạch Đào báo cáo xong, Cao Chấn Sơn hơi giật mình. Gã không giật mình vì chuyện quần áo đồ đạc được đưa tới mà giật mình chuyện Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy Hứa Phu Kiệt sẽ đến đây. Dựa vào tình hình của Hứa Phu Kiệt, muốn ra oai cấp bậc ở nơi này nếu như được điều chỉnh vị trí, căn bản vì gã được chọn là ứng cử viên vào vị trí Bí thư Thành ủy. Nếu làm thật tốt càng có thể tác động trực tiếp vào Tỉnh ủy. Người như vậy mà lại bỏ qua chuyện lớn, chạy đến xã Xuân Trúc để tìm hiểu tình hình. Chuyện như này làm người khác có chút bất ngờ!

Chẳng lẽ hậu thuẫn sau lưng Diệp Trạch Đào làm cho Hứa Phu Kiệt phải thể hiện thiện ý đấy?

Lúc đầu thì Cao Chấn Sơn có suy nghĩ như vậy.

- Tiểu Diệp, làm tốt lắm! Các cậu nhất định phải làm việc cho tốt. Huyện ủy sẽ tiến hành sắp xếp chuyện tiếp đãi. Điều kiện các cậu nơi đó không phù hợp để tiếp đón họ mà.

Diệp Trạch Đào nói:

- Có Huyện ủy giúp đỡ, công việc của chúng tôi cũng triển khai dễ dàng hơn.

Dập máy, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng thoải mái hơn.

Làm chủ nhiệm khiến hắn mệt như thế này. Thảo nào rất nhiều cán bộ chính quyền chưa già đã yếu rồi!

Trong lòng Diệp Trạch Đào cũng ít nhiều xúc động.

Xem sách một lúc thì nghe thấy tiếng chuông đồng hồ, vườn trường vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.

Lúc ngồi cầm một quyển sách về kinh tế lên xem thì Diệp Trạch Đào nghe thấy tiếng cửa mở, thì thấy Dương Ngọc Tiên và mấy cô bé cười cười nói nói bước vào.

- Thầy Diệp, thấy phòng thầy sáng đèn, chúng em biết ngay thầy đã về.

Một cô bé cười nói.

Nhìn mấy em học sinh sắp bước vào, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Tự tìm chỗ ngồi nhé!

Mọi người và Diệp Trạch Đào đều là người quen cả, cùng cười rồi tìm cho mình một chỗ ngồi xuống.

Dương Ngọc Tiên cười, nói:

- Buổi tối mọi người đều tới đây rửa chân tay mặt mũi. Em đi đun ít nước đã nhé!

Thấy mấy em học sinh nữ vội vàng đi đun nước, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Dương Ngọc Tiên là người thông mình, sau khi có được chìa khóa phòng liền kéo mấy bạn cùng học đến đây đun nước nóng để rửa ráy chân tay. Đúng là rất nhanh nhẹn!

- Thời tiết trở lạnh rồi! Nếu các em cần dùng nước nóng thì cứ đến đây. Các bạn khác muốn uống nước ấm cũng có thể đến đây đun.

Nghe được lời này của Diệp Trạch Đào, một em nữ sinh nói:

- Ngọc Tiên cũng đã nói rồi ạ! Bảo là thầy Diệp đã bảo cậu ấy nói thế.

Hắn thấy vẻ mặt Dương Ngọc Tiên lúc này đang đỏ ửng lên, có chút sợ hãi nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Biết Dương Ngọc Tiên lo lắng chuyện cô tự quyết định việc này bị mình quở trách, Diệp Trạch Đào nhìn cô với ánh mắt khen ngợi, nói:

- Tốt lắm, thầy thường không ở đây, chuyện của xã nhiều quá. Chìa khóa phòng thầy đã đưa cho Dương Ngọc Tiên, cô bé làm rất tốt!

Nhận được lời khen của Diệp Trạch Đào, mặt Dương Ngọc Tiên lại càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói:

- Thầy Diệp, mọi người sẽ làm thật tốt chuyện của ký túc xá này.

Nghe được lời này của Dương Ngọc Tiên, Diệp Trạch Đào cũng phải thốt lên lời khen ngợi. Cô bé này quả thật rất hoạt bát nhanh nhẹn, rất đáng để bồi dưỡng thành tài.

Thấy các cô rửa chân tay ở đây một cách ngại ngùng, Diệp Trạch Đào vội đứng dậy, nói:

- Thầy đi lăng quăng một chút. Các em làm xong thì tắt đèn là được rồi.

Nói xong câu này, Diệp Trạch Đào liền đi khỏi ký túc xá.

Nhớ đến tình hình ở phòng làm việc của nhóm Dương Quân, Diệp Trạch Đào liền đi tới phòng làm việc của xưởng muối dưa.

Nhìn từ xa, Diệp Trạch Đào đã thấy ánh đèn sáng trưng từ trong nhà máy hắt ra. Lúc đi tới gần, chỉ thấy có Dương Quân và Thôi Đại Thạch, và còn có một người phụ nữ rất xinh đẹp đang chỉ huy sắp xếp lại nhà xưởng này.

Không ngờ Diệp Trạch Đào sẽ đến, Dương Quân và Thôi Đại Thạch đều bước tới đón.

- Anh Diệp, bây giờ đang tiến hành dọn dẹp. Chúng em sẽ tu sửa lại nhà xưởng bị phá này.

- Có đủ tiền dùng không?

Diệp Trạch Đào đưa cho Dương Quân một ít tiền, rồi hỏi.

- Không vấn đề, vậy là đủ rồi!

Dương Quân cũng cảm thấy rất hứng khởi. Đi theo Diệp Trạch Đào, cuộc sống tạm bợ này càng ngày càng khá giả hơn.

Lúc này hai vợ chồng Thôi Đại Thạch đứng đó có chút mất tự nhiên.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn Phổ Lệ Tiên, vẻ mặt Phổ Lệ Tiên cũng tươi cười, nói:

- Chủ nhiệm Diệp, tôi là mẹ của Nguyệt Lan.

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Làm phiền mọi người rồi!

Phổ Lệ Tiên liền cười, nói:

- Sao lại phiền toái! Chủ nhiệm Diệp đối xử với mọi người rất tốt. Đây là đang giúp cho nhà chúng tôi mà!

Đang nói chuyện thì thấy Thôi Nguyệt Lan cũng bước tới.

Thấy Diệp Trạch Đào, ánh mắt Thôi Nguyệt Lan sáng lên, nói:

- Thầy Diệp, thầy cũng đến rồi ạ?

Thấy Thôi Nguyệt Lan bị lạnh làm mặt đỏ cả lên, Diệp Trạch Đào nói:

- Trời lạnh rồi, phải chú ý đến sức khỏe đấy!

Thôi Nguyệt Lan liền cười nói:

- Không lạnh mà!

- Con bé này, thầy Diệp đang quan tâm con đấy!

Phổ Lệ Tiên cười nói.

Diệp Trạch Đào đi theo Dương Quân vào bên trong.

Diệp Trạch Đào cảm thấy rất vừa lòng khi thấy tình hình này. Ở đây đã được thay bằng một diện mạo mới hơn hẳn.

- Trước tiên là tiến hành thí điểm ở Âm Lương Thiến đi! Tôi sẽ tự bỏ tiền mình ra. Chuyện này tốt nhất nên do Đảng viên phụ trách. Dù sao đây cũng là lần đầu làm, chỉ cần thành công thôi thì cuộc sống sau này của mọi người cũng sẽ tốt hơn.

Diệp Trạch Đào giải thích cho Dương Quân nghe.

Dương Quân nói:

- Em đã xem bản danh sách các yêu cầu cần thiết anh đưa rồi, cũng đã chuyển lời đến các thôn. Mọi người đều có chút ít dược liệu. Em nghĩ chuyện này cần phải làm chuyên nghiệp mới được, thế là liền mời thầy lang của xã đến đây. Dự tính phải mất đến một nghìn tệ một tháng đấy.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Chuyện này giao cho cậu làm. Tôi sẽ gửi tiền vào thẻ của cậu. Cậu sắp xếp mọi thứ nhé!

Dương Quân nói:

- Phổ Lệ Tiên là người rất có năng lực. Em cảm thấy năng lực của chị ấy rất tốt.

Diệp Trạch Đào không hề biết chuyện này, chỉ cảm giác người phụ nữ kia rất xinh đẹp, gật đầu nói:

- Như thế này đi! Các cậu cũng phải có một cơ cấu mới được. Trước tiên cứ để chị ấy làm Chánh văn phòng, sau đó xem thế nào rồi tính tiếp.

Dương Quân vẫy vẫy tay về phía Phổ Lệ Tiên đang đứng ở phía xa.

Phổ Lệ Tiên đang nói chuyện với con gái, liền vội chạy lại.

Diệp Trạch Đào nói:

- Giám đốc Dương nói chị rất có năng lực. Tôi thấy như thế này! Phòng làm việc cũng cần có một Chánh văn phòng mới được, chị kiêm chức này nhé!

Phổ Lệ Tiên không ngờ mình phút chốc lại trở thành Chánh văn phòng. Tuy rằng toàn bộ phòng làm việc chỉ có vẻn vẹn vài người, nhưng hai chữ chủ nhiệm này nói ra thì cũng làm nở mặt nở mũi lắm. Vẻ mặt Phổ Lệ Tiên sáng rực lên, nói:

- Chủ nhiệm Diệp yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt.

Lúc Phổ Lệ Tiên nói ra lời này, trong lòng liền than thở. Quả nhiên là con rể của mình biết thương mẹ vợ. Nếu con gái mình đi theo hắn, những ngày hưởng phúc vẫn đang chờ ở phía trước kia. Phải nhắc nhở con gái chuyện này, nhất định phải nắm chặt lấy thầy Diệp.

Phổ Lệ Tiên lúc này bỗng cảm thấy tầm mắt mình như mở rộng hơn, toàn thân dâng trào tinh thần hăng hái nhiệt tình.

Diệp Trạch Đào đương nhiên không biết những suy nghĩ của Phổ Lệ Tiên. Thấy mọi chuyện ở đây được Dương Quân làm rất tốt, liền cảm thấy rất hài lòng.

Lúc sắp đi, Phổ Lệ Tiên lớn tiếng nói với con gái đang đứng bên cạnh:

- Nguyệt Lan, trời tối lắm rồi. Thầy Diệp muốn về, còn không đi cùng thầy Diệp đi!

Thôi Nguyệt Lan vội vâng lên một tiếng rồi chạy theo Diệp Trạch Đào.

Ở xã vốn không có nhiều đèn đường, thỉnh thoảng còn vọng lại tiếng chó sủa. Tiết trời cũng chuyển lạnh rồi. Thấy Thôi Nguyệt Lan mặc có một bộ quần áo mỏng, Diệp Trạch Đào nói:

- Tiểu Lan, trời lạnh rồi. Ở đây tôi có chút tiền, em dùng nó mua vài bộ quần áo đi.

- Ừ!

Thôi Nguyệt Lan không khách sáo, nhận hai trăm tệ từ Diệp Trạch Đào.

Cắn chặt môi, Thôi Nguyệt Lan nhỏ giọng, nói:

- Thầy Diệp, thầy có thể cũng cho em chìa khóa phòng ký túc xá của thầy không?

Diệp Trạch Đào nhìn cô bé đang ngượng ngùng, mỉm cười nói:

- Được chứ! Đợi một chút về đến ký túc xá, thầy đưa cho em một chiếc.

- Thật ạ?

Dường như vừa gặp phải chuyện vui lớn, Thôi Nguyệt Lan liền nhìn Diệp Trạch Đào hỏi.

Diệp Trạch Đào thầm nghĩ. Trời lạnh rồi! Con gái dùng một chút nước ấm cũng là bình thường. Đưa chìa khóa cho cô bé cũng có thể giúp không ít học sinh. Chuyện này không phải là chuyện gì to tát cả.

- Thầy Diệp lừa em bao giờ chưa?

Không ngừng lắc đầu, Thôi Nguyệt Lan nói:

- Thầy Diệp đúng là người tốt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.