- Cậu!
Dương Thăng Hải chỉ vào Tư Mã Huy, khoé miệng không ngừng run run.
Thật sự Dương Thăng Hải rất tức giận, vào thời điểm mấu chốt này không
ngờ người thư ký mình tín nhiệm nhất lại xảy ra chuyện, đối với ông ta
mà nói chính là một đả kích lớn.
Nghĩ rất nhiều khả năng, làm sao không nghĩ tới vấn đề lại dính líu đến thư ký của mình chứ, đánh
thư ký chính là đánh Dương Thăng Hải, y quá rõ chuyện này, giờ đây lại
bắt sống thư ký của ông ta, dùng thủ đoạn với ông ấy, lực lượng ở khắp
nơi, ông ta thật không dễ dàng mới giành được một chút thành quả nhưng
giờ thì mất cả rồi.
- Bí thư Dương!
Khi Tư Mã Huy muốn nói gì đó thì đột nhiện không nói nên lời.
Anh ta bối rối, không ngờ chuyện này lại xảy ra trên người anh ta, nhìn hai thân thể trần chuồng, Tư Mã Huy chỉ có suy nghĩ là chui xuống đất,
xong rồi, anh ta biết chuyện này đã xảy ra, tiền đồ của anh ta cũng coi
như như xong rồi, nhưng mà chuyện này cũng sẽ không làm gì được anh ta,
cũng có một chút thủ đoạn có thể giải quyết, nhưng sau khi có chuyện như thế xảy ra căn bản anh ta không có cơ hội lật ngược thế cờ, sự đả kích
này của đối thủ đã làm cho anh ta hoàn toàn không còn niềm tin.
Khi Diệp Trạch Đào hướng mắt nhìn về phía Dương Thăng Hải, đột nhiên
phát hiện thân thể Dương Thăng Hải run lên, liền đưa tay đỡ lấy Dương
Thăng Hải.
May mà lúc này Dương Thăng Hải đang ngồi trên giường nên không có gặp chuyện gì chẳng may.
- Mọi người ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.
Dương Thăng Hải phất phất tay.
Thật sự Dương Thăng Hải không ngờ tới lại xảy ra chuyện như vậy, điều này khiến cho tinh thần của ông ta lộn xộn.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Được rồi, tôi sẽ trở về khu kinh tế mới ở Giáp Hà, có một số việc cần xử lý.
Mặt Dương Thăng Hải u ám và ngồi đó không nói tiếng nào.
Khi nhìn thoáng qua Tư Mã Huy, Diệp Trạch Đào biết rằng thông qua
chuyện này, những người này sớm đã có tâm lý chuẩn bị sẽ bộc phát ra một sự đả kích điên cuồng, tất nhiên Tư Mã Huy đã gặp chuyện chẳng may,
không biết Dương Thăng Hải có ổn không nữa.
Ngồi lên xe, Diệp Trạch Đào nhắm mắt suy nghĩ xem có biện pháp nào cho chuyện này không,
bất kể loạn thế nào cũng phải nghĩ ra một biện pháp mới được!
Đại loạn rồi!
Chỉ trong một đêm mà đối phương đã làm ra chuyện lớn đến thế!
Diệp Trạch Đào hiểu được, nếu khu kinh tế mới ở Giáp Hà cứ thế mà phát
triển, việc khai thác phát triển ở Giáp Hà vẫn sẽ được triển khai, Dương Thăng Hải hoàn toàn có thể mượn khu kinh tế mới này để tiến hành vận
tác. Địa vị của ông ta ở tỉnh Cam Ninh này cũng sẽ được củng cố, mọi
người sớm đã không mong sẽ xảy ra chuyện này.
Nhân lúc thời
điểm quan trọng bắt đầu công kích đã hoàn toàn làm xáo trộn việc bố trí
của mọi người, từ việc này lại gây ra một chuyện khác nữa và đã đánh hạ
khí thế của Dương Thăng Hải, sau đó triệt để quyền lực của ông ta hoặc
là đuổi đi, mất đi Dương Thăng Hải sau đó đối phó với mình thì dễ dàng
hơn rồi.
Sau khi nghĩ chuyện này khoé miệng của Diệp Trạch
Đào nhếch lên, phía đối phương cũng quá xem nhẹ mình rồi. Chẳng lẽ nếu
xoá sạch Dương Thăng Hải thì có thể đánh bại mình?
Nếu đã như vậy thì phải làm chút thủ đoạn mới được!
- Chủ tịch thành phố Diệp, phía Chủ nhiệm Ôn tôi đã nói với cô ấy rồi. Chủ nhiệm Cố cũng biết chuyện này.
Trần Vũ Tường tiến hành báo cáo.
Lái xe vào khu kinh tế mới, Diệp Trạch Đào bước nhanh đến phòng làm việc của mình.
Diệp Trạch Đào vừa mới bước vào thì Ôn Phương đi đến.
Vẻ mặt Ôn Phương ngưng trọng nói:
- Em có hỏi qua tình hình, theo như lời nói của Ninh Tĩnh Hương, thì cô và Tư Mã Huy sớm đã có quan hệ, vợ của Tư Mã Huy là người điềm đạm, hai người đã có thâm tình rất lâu. Ngày vừa mới được điều tới tỉnh Cam
Ninh, hai người có cảm xúc dồi dào liền thuê một căn phòng để làm chuyện đó, kết quả là xảy ra vấn đề.
Lúc nói xong những lời này, Ôn Phương suy nghĩ và có chút sợ, nhìn Diệp Trạch Đào nhỏ giọng nói:
- Xem ra các khách sạn nhà hàng ở đây không an toàn!
Thấy Ôn Phương như vậy Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
Việc này cũng khó trách Ninh Tĩnh Hương và Tư Mã Huy hai người, thật
vất vả mới được ở chung với nhau, củi khô được đốt dưới đống lửa cũng có khả năng làm một số chuyện khác người, chỉ là hai người có vận khí
không tốt nên đã bị người ta phát hiện!
Diệp Trạch Đào rất rõ một chuyện, làm thư ký cho Dương Thăng Hải, người chú ý tới Tư Mã Huy
tương đối nhiều, là đối tượng chú ý hàng đầu, nhưng lần này anh ta đúng
là không để ý rồi!
- Chuyện này chỉ là cái cớ, vốn cũng không có chuyện gì cả, nhưng hiện tại trên mạng đã đăng và cả nước đều biết
chuyện này, nếu Tỉnh uỷ không giải quyết chuyện này, cũng không thể cho
mọi người một câu trả lời thoả đáng!
- Chủ tịch thành phố Diệp, Ninh Tĩnh Hương đang ở khu kinh tế mới Giáp Hà của chúng ta, phải làm sao đây?
Ôn Phương là người biết chuyện, đối phương cũng đã lấy Ninh Tĩnh Hương
ra để gây sự, đương nhiên sẽ lăng xê chuyện ở khu kinh tế mới lên, cũng
có khả năng tạt chút nước bẩn vào đấy.
Diệp Trạc gì lớn!
Thấy Ôn Phương đi ra ngoài, Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút mới bấm điện thoại gọi cho ông Phùng.
Ông Phùng rất là vui mừng khi nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, cười ha hả nói:
- Trạch Đào, hiện nay khu kinh tế mới Giáp Hà của các anh đúng là rất
náo nhiệt, lập tức liền có mấy chục tỷ đầu tư vào, rất không tệ, rất
tốt!
- Ông Phùng, có một số chuyện tôi muốn báo cáo với ông, hiện tại tôi cũng đang rất đau đầu!
- Anh nói đi.
Diệp Trạch Đào đem những chuyện đã phát sinh ở tỉnh Cam Ninh nói một lần cho ông Phùng nghe.
Ông Phùng là một người rất khôn khéo, sau khi nghe được tin liền biết tỉnh Cam Ninh sẽ nổi loạn.
Hừ một tiếng ông Phùng nói:
- Không biết Dương Thăng Hải này làm ăn kiểu gì không biết? Sau khi đến tỉnh Cam Ninh, chuyện mình làm không tốt, ngược lại phải để cho anh dọn dẹp, có ai làm Bí thư Tỉnh uỷ như ông ta không?
Thật không ngờ khi ông Phùng vừa nói liền phê bình Dương Thăng Hải.
Suy nghĩ lại đúng là như thế, sau khi Dương Thăng Hải đến tỉnh Cam
Ninh, thật đúng là không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện, thành tích ở
Giáp Hà ông ta muốn đạt được nhiều, bây giờ đã làm được sắp xong rồi,
lại xảy ra chuyện chẳng may từ chỗ của ông ta, điều khiến người ta đau
đầu chính là ông ta không thể nắm Ban Chính trị tỉnh Cam Ninh trong tay, khiến cho bốn phía bị mai phục.
Diệp Trạch Đào cũng không tiện phê bình Dương Thăng Hải, chỉ có thể nói:
- Ông Phùng, chắc Bí thư Dương cũng có chỗ khó xử.
- Khó xử gì chứ, đây là vấn đề năng lực!
Thoạt nhìn ông Phùng cũng không chào đón Dương Thăng Hải.
Diệp Trạch Đào cũng không tiện nói thêm điều gì.
Ông Phùng mắng một trận rồi mới hỏi:
- Anh tính giải quyết ra sao?
Vậy là muốn thử Diệp Trạch Đào rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình ở tỉnh Cam Ninh rất đặc biệt, bây giờ nhìn lại tỉnh Cam
Ninh đang tồn tại tình hình cấu kết giữa hai bè phái trắng và đen, hiện
tại cho dù là Bí thư Dương cũng không thể có hành động nào, tôi cho rằng nếu muốn dùng thời gian nhanh nhất để thay đổi tình hình ở tỉnh Cam
Ninh thì phải hoàn toàn đổi mới hệ thống chính trị pháp luật!
Diệp Trạch Đào mới là một Phó Chủ tịch thành phố, không ngờ lại có khí
phách muốn thay đổi toàn bộ hệ thống chính trị pháp luật ở Tỉnh, lời này cũng chỉ có hắn mới dám nói.
Ngược lại ông Phùng rất thích thái độ này của Diệp Trạch Đào, cười ha hả nói:
- Tốt lắm, rất khí phách, phải như thế chứ!
Sau khi Diệp Trạch Đào có được sự chấp nhận của ông Phùng liền nói:
- Ông Phùng, tôi cho rằng hiện giờ tỉnh Cam Ninh còn chưa đủ loạn, nên làm loạn thêm chút nữa mới được!
Ông Phùng sửng sốt, rất nhanh liền cười ha hả nói:
- Rất tốt, anh nghĩ rất khá, phải làm lớn mới được, đại loạn đại trị!
- Đúng đấy, tôi cho rằng ít trị ít loạn căn bản không thể giải quyết
vấn đề, sở dĩ tỉnh Cam Ninh xuất hiện nhiều vấn đề như thế, điểm mấu
chốt chính là đã xảy ra vấn đề ngay từ gốc rễ.
Diệp Trạch Đào cũng rất sốt ruột, khu kinh tế mới ở Giáp Hà phải phát triển, nhưng hiện giờ lại có một số lực lượng đến gây trở ngại, nếu như không có một hoàn cảnh an toàn, về sau sẽ không ngừng xuất hiện chuyện như thế.
Có được sự tán thành của ông Phùng, Diệp Trạch Đào biết rằng một số ý nghĩ của mình đã đạt được.
- Cậu có thủ đoạn gì chưa?
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói thế, ông Phùng đang lo lắng là Diệp Trạch Đào sẽ có nhiều thủ đoạn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi lo lắng cho bên phía Bí thư Dương!
Nếu tỉnh Cam Ninh thật sự đại loạn, Dương Thăng Hải là Bí thư Tỉnh uỷ chắc chắn sẽ đứng mũi chịu sào.
Ông Phùng cười nói:
- Không phải ông ta bị bệnh rồi sao?
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười, ông Phùng đã nói ra được tâm tư của hắn.
Hiện tại có thể mượn cơ hội này khiến cho Dương Thăng Hải bị bệnh giống như Vu Chi Hán, từ đó đến thành phố để dưỡng bệnh, đem những chuyện ở
đây giao hết cho những người ở tỉnh Cam Ninh.
Nếu như thế nhìn bề ngoài có vẻ Dương Thăng Hải đã bại rồi, có thể nhân cơ hội này âm thầm hành động.
Diệp Trạch Đào cũng đã suy nghĩ kỹ càng, thời gian ở tỉnh Cam Ninh còn
rất dài, không thể nào không có một số chuyện được truyền đến thành phố, cũng có thể không có tài liệu và chứng cứ, đây cũng chính là nguyên
nhân Diệp Trạch Đào gọi điện cho ông Phùng.
Ông Phùng là người biết chuyện, cười ha hả nói:
- Được rồi, chuyện này anh cũng nên gọi điện thoại nói một tiếng!
Như vậy có thể khiến cho một số người có liên quan đến Diệp Trạch Đào cùng nhau góp sức.
Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy được, đã quấy rầy ông Phùng rồi!
- Trạch Đào, một thời gian nữa ông Ngô sẽ đến Giáp Hà để xem xét.
Trên mặt Diệp Trạch Đào liền lộ ra vẻ mặt tươi cười, Ngô Ân Long đến đối với việc ủng hộ mình sẽ càng lớn hơn nữa.
Sau khi gọi xong cuộc điện thoại này, Diệp Trạch Đào mới thật sự đã bình tĩnh trở lại.
Tình hình hiện nay ở tỉnh Cam Ninh, Phùng Minh Bang không thể không coi trọng, gọi điện thoại cho ông Phùng, đến lúc đó nếu Phùng Minh Bang có
thể nhân cơ hội này trộn lẫn để đến tỉnh Cam Ninh, vận mệnh ở Tỉnh sẽ có sự thay đổi.
Tới lúc đó đám người của Bí thư Hạo Vũ cũng sẽ hành động.
Thừa dịp tỉnh Cam Ninh đang trong thế loạn để điều chỉnh một chút bộ
máy ở Tỉnh uỷ, nên điều chỉnh thì điều chỉnh một chút, tin rằng sau khi
trải qua đại loạn, Tỉnh uỷ tỉnh Cam Ninh này sẽ có sự thay đổi rất lớn.