Trong lễ đường của Thành ủy, mọi người chào hỏi nhau, có cả những người
bạn đã lâu không gặp bây giờ có dịp gặp mặt do đó không khí trong gian
phòng rất náo nhiệt.
Hôm nay gian phòng họp này có sự thay đổi, trở thành một phòng tiệc lớn.
- Chào Bí thư Hà!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy Hà Kim Nghiêu đang cười nói đi đến vội vàng ra đón tiếp.
Hà Kim Nghiêu mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào đáp:
- Là cậu à, chủ tịch Diệp, khu kinh tế Giáp Hà của các cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội, nhanh chóng phát triển đấy nhé!
Những lời này còn có ý chỉ bảo trong đó, nó xuất phát từ việc khu kinh tế không còn phát triển mạnh như trước.
- Xin Bí thư Hà an tâm, chúng tôi nhất định sẽ ra sức làm tốt công việc ở đó.
Hà Kim Nghiêu lúc này mới mỉm cười đáp:
- Thời cơ khó mà có được, nhất định phải nắm lấy thời cơ hiếm hoi đó mà phát triển!
Diệp Trạch Đào đáp:
- Có sự ủng hộ của Tỉnh ủy, công việc của chúng tôi dễ dàng hơn nhiều!
Hà Kim Nghiêu lúc này mới đưa mắt nhìn Phổ Lệ Tiên, cặp mắt ông ta chợt sáng lên.
Không thể phủ nhận Phổ Lệ Tiên bất luận đứng ở đâu cũng toát ra vẻ đẹp, bộ dạng thướt tha của người đàn bà thành thục có sức hấp dẫn đặc biệt
với Hà Kim Nghiêu.
Chủ động đưa tay nắm chặt lấy tay Phổ Lệ
Tiên, Hà Kim Nghiêu rõ ràng không có ý buông tay, cứ nắm tay Phổ Lệ Tiên hỏi han đủ điều.
Diệp Trạch Đào lúc sau mới nhận thấy tình
hình của Phổ Lệ Tiên, nhìn thấy điệu bộ bất lực của Phổ Lệ Tiên, Diệp
Trạch Đào vội vàng nói với Hà kim Nghiêu:
- Bí thư Hà, để tôi giới thiệu với anh những bằng hữu ngồi đây!
Khi nghe thấy câu nói muốn giới thiệu những người ngồi cùng bàn, Hà Kim Nghiêu lúc này mới buông tay Phổ Lệ Tiên, thế nhưng, miệng vẫn không
ngừng nói:
- Giám đốc Phổ, hoan nghênh cô đến tỉnh Cam Ninh này đầu tư, chúng ta hẹn hôm khác gặp, tôi sẽ mời cô ăn cơm!
Phổ Lệ Tiên cười đáp:
- Vậy phải cảm ơn Bí thư Hà rồi!
Mặt Hà Kim Nghiêu sớm đã tươi cười nói với thư ký đứng sau:
- Đến lúc đó cậu nhớ liên lạc với giám đốc Phổ!
Thư ký của ông ta vội đáp:
- Xin Bí thư Hà an tâm.
Lúc đó trên màn hình điện tử lớn đã bật tiết mục nhảy múa tưng bừng vui vẻ, điều đó càng làm cho không khí trong hội trường nóng lên.
Đang trong lúc mọi người cười nói, trò chuyện vui vẻ thì chợt thấy màn hình điện tử đột nhiên biến đổi.
Đầu tiên là hình bông hoa tuyết bay qua, không hề có tranh ảnh nền, rồi rất nhanh bức ảnh chợt thay đổi.
Trong nháy mắt, phòng yến tiệc chợt im lặng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào màn hình lớn.
Rất yên tĩnh!
Tuy nhiên, phải nói là người trong gian phòng yến tiệc im lặng, há hốc miệng nhìn màn hình.
Thực ra lúc đó không hoàn toàn yên tĩnh, trong những hình ảnh đó, những âm thanh khi nam nữ quan hệ khiến tim người khác loạn nhịp liên tục
phát ra.
Trong chốc lát cả hội trường ồn ào lên.
Đây cũng là điều khiến người khác khó hiểu, tại một nơi như thế này lại
xảy ra chuyện như thế, những người trình chiếu hình này có ý gì?
Không ai có thể hiểu được tình hình, mọi người rõ ràng đều ngớ người ra.
Tại một nơi như thế này lại để xảy ra chuyện như vậy!
Những người chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế này trong nhất thời không biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình lúc này.
Những bức ảnh này rõ ràng là đã thông qua cắt ghép, lựa chọn những hình
ảnh chất lượng nhất thể hiện hoàn toàn nội dung rồi sau đó dùng cách
thức trình chiếu nhanh.
Từng người, từng người một lên sân khấu, từng bức hình ấn tượng hiện ra trước mắt người xem.
Có vài người không kìm nổi dụi dụi mắt, sợ rằng phải chăng mình đang gặp ảo giác.
Đúng lúc này, chỉ nghe được tiếng bàn, ghế bị xô đẩy, âm thanh đó phát
ra là do một vài lãnh đạo Tỉnh uỷ ngất đi ngã xuống mặt đất.
Diệp Trạch Đào phát hiện Hà Kim Nghiêu ngồi bên cạnh mình vừa rồi còn
nói nói cười cười bây giờ cũng đang chằm chằm nhìn lên màn hình, mắt
trợn trừng.
Người mở cửa chiếc xe sang trọng, tay ôm người đẹp chính là ông ta!
Sau chốc lát ngớ người ra, các phóng viên chợt nhao nhao lên, họ nhanh
chóng cầm các thiết bị có trong tay, trong khoảnh khắc, đèn flash nháy
liên tục, những máy ảnh, máy quay phim cũng bắt đầu hoạt động hết công
suất.
Loạn rồi!
Đại loạn rồi!
Hoàn toàn không thể hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.
Những hình ảnh kia được trình chiếu tuần hoàn, từng nhân vật mà mọi
người quen thuộc đang biểu diễn những động tác khiến người khác ghê tởm
trên màn hình.
Đây thật sự là những người đó sao?
Giám đốc sở công an cuống cuồng kêu người tắt màn hình.
Xảy ra chuyện như vậy, Diệp Trạch Đào chợt nhận thấy trán anh ta toát mồ hôi, chảy ròng ròng.
Đây thực sự là chuyện đen tối dưới ánh đèn, nơi đáng lẽ ra không thể
xảy ra chuyện lại xảy ra chuyện, với tư cách là Giám đốc sở công an, anh ta cũng không thể ngờ tới chuyện này.
Thế nhưng, điều khiến
mọi người không ngờ tới là người đi tìm người tắt màn hình điện tử đi
một hồi lâu, mà không gặp được người dừng trình chiếu màn hình.
Đúng lúc này, toàn bộ đèn trong phòng tiệc vụt tắt, cả phòng yến tiệc chìm trong bóng tối.
Chuyện này quá huyên náo!
Diệp Trạch Đào không loạn lên như những người khác, mà hắn ngồi xuống.
Lần này phải nói là đi giữa đường bị người khác đón tới, tắt màn hình
không được, nhất thời lại không điều tra ra được tình hình, biện pháp
duy nhát là ngắt nguồn điện.
Lần này Diệp Trạch Đào coi như
suy nghĩ tinh tường rồi, Dương Thăng Hải làm chuyện này chính là muốn
trả miếng, ông ta lẽ ra nên biết sau khi chuyện này xảy ra, cả nước đều
là tin xấu, mọi người sẽ gièm pha, cấp trên sau khi biết chuyện cũng
không có lợi bản thân ông ta.
Rõ ràng là biết tình hình sẽ
như thế, vậy mà Dương Thăng Hải vẫn cứ kiên quyết làm bằng được, chỉ có
một lí do, ông ta cơ bản không nghĩ đến đường lui.
Khó trách Tư Mã Huy kia theo Dương Thăng Hải, tính cách của hai người giống nhau, đều là những kẻ liều lĩnh, bất cần!
Thế nhưng, Diệp Trạch Đào lại có cảm giác Dương Thăng Hải làm chuyện
này không chỉ đơn giản là như thế, nhất định là ông ta có tính toán gì ở đằng sau chuyện này.
Diệp Trạch Đào sở dĩ có thể khẳng định
chuyện này do Dương Thăng Hải làm nên, lí do chủ yếu là những nội dung
được trình chiếu trên đây chính là những gì mà Lý Duy lén lút đưa đến
cho Dương Thăng Hải.
Qua một lúc lâu, khi đèn trong phòng
sáng lên, Diệp Trạch Đào để ý thấy rất nhiều vị lãnh đạo vừa xuất hiện
trên màn hình lớn đã biến mất.
Nhìn sang bên cạnh, Hà Kim Nghiêu cũng đã mất tích.
Nhìn lại đám người, Diệp Trạch Đào đồng thời cũng phát hiện số lượng phóng viên cũng giảm đi phần nào.
Việc hôm nay không thể che giấu được rồi!
Diệp Trạch Đào biết rất rõ, chuyện này sẽ gây tiếng vang rất lớn.
Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Đoạn Vũ Lâm vẫn còn ở đây, những tấm hình bên trên không hề có mặt của ông ta.
Chỉ thấy Đoạn Vũ Lâm đi tới chính giữa gian phòng, ông ta lớn tiếng nói:
- Đóng cửa lại, bây giờ bất cứ ai cũng không được ra khỏi đây!
ông ta vừa nói hết câu, phòng yến tiệc bỗng nháo nhào lên, không có
bằng cứ mà lại giữ người, việc này khiến mọi người cảm thấy phản cảm,
đều là những vị giám đốc đã trải đời bởi thế gặp phải chuyện này có
người lên tiếng trách móc.
Sự biểu hiện của Dương Thăng Hải
lúc này cũng khiến người khác cảm thấy thú vị, Dương Thăng Hải mặt nặng
mày nhẹ nói với Giám đốc sở công an Hồ Phong Nhiên:
- Các anh bảo vệ an ninh thế nào thế, anh nói cho tôi biết, chuyện này là như thế nào?
Hồ Phong Nhiên nhìn Đoạn Vũ Lâm rồi mới nói:
- Đường dây của chúng tôi bị phá hoại từ bên trong, nội dung đó là do
một đường dây khác lén truyền tới, chúng tôi đang điều tra bên trong.
Việc này Hồ Phong Nhiên là người lo sợ nhất, những hình ảnh kia anh ta
cũng xem qua, trong chốc lát đưa những vị lãnh đạo lên đầu ngọn gió, anh ta hiểu rõ, cửa ải này anh ta khó mà qua được.
Hừ một tiếng, Dương Thăng Hải lớn tiếng quát:
- Để xảy ra chuyện như vậy chúng ta bất luận thế nào cũng không thể
kiểm soát những vị bằng hữu ở đây, nếu như không có bất cứ bằng chứng
nào, mọi người có thể tự ý rời khỏi đây.
Nói tới đây, Dương Thăng Hải quay sang nói với những người đến dự tiệc:
- Tôi Dương Thăng Hải với tư cách là Bí thư tỉnh ủy quyết sẽ không làm
ra chuyện khống chế sự tự do của các vị, mọi người có thể rời khỏi đây
bất cứ lúc nào!
Những lời nói này của ông ta chẳng khác nào
tát vào mặt người khác, Đoạn Vũ Lâm vừa mới nói không ai được phép rời
khỏi đây, hắn liền tỏ ý rằng mọi người có thể tự ý đi,
Ánh
mắt Đoạn Vũ Lâm lạnh lùng, muốn đối chọi với Dương Thăng Hải, chợt nghĩ
đến những hình ảnh xuất hiện trên màn hình, tim chợt run lên, lần này
Trung ương có cớ để điều tra rồi, nảy sinh ra chuyện này, Trung ương lẽ
nào lại không quan tâm?
Thật không ngờ, đến thời điểm cuối cùng rồi vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy.
Mặc dù nghĩ được chuyện này rất có thể là Dương Thăng Hải gây ra, tuy
nhiên đoán là một chuyện, điều tra được ra chân tướng sự việc lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Làm sao bây giờ?
Đoạn Vũ Lâm chợt nhìn về phía Dương Thăng Hải.
Từ trước tới nay dù xảy ra bất cứ chuyện gì ông ta cũng đều có người
đứng đằng sau ủng hộ, nhưng hôm nay hoàn toàn không như vậy, nhân lúc
điện bị ngắt, những nhân vật bị bêu xấu đã lặng lẽ rời đi, ông ta một
mình không chống đỡ nổi!
Nhìn thấy Đoạn Vũ Lâm không nói lên
lời, Dương Thăng Hải ngược lại có khí thế, bước lên chính giữa, đứng
trước micro lớn tiếng nói:
- Các vị bằng hữu, việc vừa xảy ra
khiến mọi người kinh ngạc, đồng thời cũng khiến mọi người khó chấp nhận, xảy ra chuyện như vậy Tỉnh ủy tỉnh Cam Ninh quyết không bỏ qua, bất
luận liên quan đến người như thế nào, bất luận chức vụ của người đó cao
thế nào, quyền lực lớn ra sao, nếu như Tỉnh ủy không có cách nào giải
quyết, trong cuộc họp Trung ương sẽ giải quyết chuyện này, Xin mọi người yên tâm, trong đại bàn tỉnh Cam Ninh này, bất kể là thế lực đen tối nào cũng sẽ đều bị đánh bại!
Nói đến đây, Dương Thăng Hải quay sang nói với Đoạn Vũ Lâm:
- Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Đoạn Vũ Lâm ở đây, hi vọng Bí thư Đoạn trong thời gian sớm nhất sẽ điều tra rõ chuyện này!
Dương Thăng Hải trong chốc lát đã đưa Đoạn Vũ Lâm ra chỗ công khai.
Sau khi Dương Thăng Hải nói những lời này, mọi người không còn có tâm trạng ăn tiệc nữa, mọi người lục tục ra về.
Xảy ra chuyện như thế, Đoạn Vũ Lâm cũng không có cớ gì giữ những người
này ở lại, dẫu sao thì trong tình trạng hỗn loạn lúc điện bị ngắt đã sớm có người lặng lẽ rời khỏi đây, chuyện này có muốn dấu giếm cũng không
thể dấu được nữa rồi, việc mà Đoạn Vũ Lâm muốn làm nhất bây giờ đó là
tìm cho ra kẻ gây ra chuyện này.
Diệp Trạch Đào cố ý quan sát biểu hiện của Dương Thăng Hải lúc này, nhưng chỉ nhìn thấy điệu bộ vô
cùng điềm tĩnh của ông ta.
Nhìn thấy điệu bộ bình tĩnh đó của Dương Thăng Hải, Diệp Trạch Đào chợt thấy rùng mình, hắn có thêm cách
nhìn khác về Dương Thăng Hải, Dương Thăng Hải có thể leo lên đến chức Bí thư Tỉnh ủy, trong tay hắn rõ ràng còn có một vài tay chân, việc này
tin rằng Dương Thăng Hải không trực tiếp ra tay, mà thông qua rất nhiều
tay chân của ông ta, cứ cho là tiến hành điều tra cũng khó mà điều tra
ra ông ta là kẻ chủ mưu chuyện này.
Việc này cũng không đơn
giản là hành động trả đũa đơn thuần của Dương Thăng Hải, cũng không phải ông ta không nghĩ đến hậu quả sau này, mà là ông ta đã có sự chuẩn bị
đằng sau, toan tính của ông ta quả là không nhỏ!