Lần trước hai người đã từng có chuyện mờ ám. Lần này, lúc Lỗ Nghệ
Tiên bước vào hơi đỏ mặt, nhưng vì có sự tiến triển của chuyện đó nên
ngược lại Lỗ Nghệ Tiên đã thoáng hơn rất nhiều.
Đóng cửa lại, Lỗ Nghệ Tiên đứng đó, nhẹ giọng nói:
- Anh Diệp, anh về rồi à?
Diệp Trạch Đào có chút lúng túng liếc nhìn Lỗ Nghệ Tiên, cười nói:
- Căn phòng này, dọn dẹp sạch sẽ đó.
Nét mặt Lộ Nghệ Tiên lộ vẻ tươi cười, nói:
- Đàn ông các anh bôn ba bên ngoài, phụ nữ cũng chỉ có thể làm được
chút chuyện như thế này thôi. Em dọn dẹp theo ý em, chỉ sợ anh không vừa lòng.
- Rất tốt, có cảm giác của gia đình!
Sau khi nói vài đôi câu, Lỗ Nghệ Tiên nói:
- Anh Diệp, anh chưa ăn cơm phải không, em nấu cơm cho anh.
Cô rất tự nhiên, tỏ vẻ của của một nữ chủ nhà.
Diệp Trạch Đào xua xua tay, nói:
- Ăn rồi, không cần phiền phức đâu.
- Coi anh nói kìa, chúng ta không cần phải nói những lời khách sáo.
Lúc Diệp Trạch Đào bưng chén trà lên, Lỗ Nghệ Tiên vội nói:
- Em châm thêm ít nước nóng cho anh, uống lạnh không tốt cho sức khỏe.
Vừa nói, vừa nhận lấy chén trà, rót nước nóng.
Nhìn thấy dáng vẻ quan tâm, chăm sóc của Lỗ Nghệ Tiên, suy nghĩ ngượng ngùng của Diệp Trạch Đào cũng giảm đi nhiều.
Thực ra, thời gian này Diệp Trạch Đào bận rộn công việc, lại lo lắng
lúc làm chuyện đó với Ôn Phương bị phát hiện, thật đúng là khó chịu.
Dù Lỗ Nghệ Tiên mặc trang phục công sở, lúc khom lưng rót nước, đôi chân thon dài thẳng tắp ấy rất mê người.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lỗ Nghệ Tiên, lại nghĩ đến lần trước đã có
chút đột phá, Diệp Trạch Đào cảm thấy phần thân dưới của mình nóng lên.
Hít sâu một hơi, lúc này Diệp Trạch Đào mới áp chế luồng nhiệt đang động đậy kia.
- Anh Diệp, anh uống trà.
Hai tay Lỗ Nghệ Tiên cầm chén trà đưa đến trước mặt Diệp Trạch Đào.
Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp, làn da cũng rất nõn nà, ngón tay thon dài.
Lúc Diệp Trạch Đào ngẩng đầu lên, lại cũng không hề thấy gì đặc biệt, khẽ gật đầu nhận lấy chén trà.
Thấy Diệp Trạch Đào nhấp một ngụm trà, Lỗ Nghệ Tiên nói:
- Anh Diệp, em biết gần đây anh luôn rất bận, chị dâu lại không đến,
ngay cả một người chăm sóc cuộc sống của anh cũng không có, thật là vất
vả!
- Cũng quen rồi!
Diệp Trạch Đào muốn thay đổi tia nhìn nên cầm tập tài liệu trên bàn cần xem.
Nhưng, dạo gần đây có chút căng thẳng, Diệp Trạch Đào liền xoa bóp hai bên thái dương theo bản năng.
Lúc này, Lỗ Nghệ Tiên nói:
- Anh Diệp, em từng học xoa bóp mát xa, em giúp anh mát xa một chút nha. Sau khi xoa bóp, tinh thần sẽ tốt hơn.
Diệp Trạch Đào còn chưa nói gì thì Lỗ Nghệ Tiên đã bước qua, giơ tay ra giúp Diệp Trạch Đào xoa nhẹ hai bên thái dương.
Khỏi phải nói, thủ pháp của Lỗ Nghệ Tiên rất tốt, ấn bóp vài cái, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy rất thoải mái.
Mặc cô ta đi!
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ như thế này cũng thoải mái, không có trở ngại gì, cầm ít tài liệu về khu kinh tế mới lên xem.
Hẳn là Cố Minh Trung bảo Lỗ Nghệ Tiên đem những tài liệu này tới đặt
trong nhà. Diệp Trạch Đào rất quan tâm đến sự việc của khu kinh tế mới.
Nhanh chóng quên đi Lỗ Nghệ Tiên, Diệp Trạch Đào hoàn toàn chìm vào việc xem xét tài liệu kia.
Vốn dĩ Lỗ Nghệ Tiên đứng bên cạnh, cúi người giúp Diệp Trạch Đào ấn
bóp, xoa huyệt thái dương, lại bóp vai, bóp lưng cho Diệp Trạch Đào. Một lúc lâu sau cũng không thấy Diệp Trạch Đào nói gì, lại thấy Diệp Trạch
Đào chuyên tâm xem tài liệu liền cắn môi, thầm nghĩ sao hôm nay Diệp
Trạch Đào lại không có cảm giác gì thế nhỉ?
Vừa cắn môi, Lỗ Nghệ Tiên nhỏ giọng nói:
- Anh Diệp, em đứng không tiện lắm, anh trở mình một chút, em đến ghế sa lon bóp lưng cho anh.
Nói xong, Lỗ Nghệ Tiên đã cởi giày đứng lên ghế sa lon rồi.
Đó là một chiếc ghế sa lon dài, Lỗ Nghệ Tiên quỳ sau lưng Diệp Trạch Đào, bóp lưng cho hắn.
Lúc đầu, Diệp Trạch Đào vẫn chưa có cảm giác gì lắm. Rồi từ từ, hắn
phát hiện lâu lâu bộ ngực căng tròn của Lỗ Nghệ Tiên lại cọ vào lưng
hắn.
Sau một hồi như vậy, Diệp Trạch Đào đã biết, trong lúc
giúp mình xoa bóp, xuân tình của cô gái Lỗ Nghệ Tiên này cũng đã bị kích động rồi.
Sau khi có suy nghĩ như vậy, Diệp Trạch Đào phát hiện ngọn lửa trong lòng vốn đã được dập tắt cũng đã bùng cháy dữ dội.
Làm sao bây giờ?
Sau một phút do dự, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến chuyện mấy lần rất chủ động của Lỗ Nghệ Tiên.
Cô gái này đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, lại không yêu cầu mình phải chịu trách nhiệm gì.
Lại nhìn thấy tình hình trong phòng lúc này, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, đã như vậy thì phải chăng cứ làm một lần?
Nhận thấy Diệp Trạch Đào không xem tài liệu nữa, bộ dạng có chút sững
sờ, Lỗ Nghệ Tiên cũng là người hiểu chuyện, biết ngay nỗi băn khoăn của
Diệp Trạch Đào, ghé sát tai Diệp Trạch Đào nói:
- Anh Diệp, chị dâu không có ở đây. Nếu, nếu anh cần, em cũng có thể.
Lúc nói những lời này, Lỗ Nghệ Tiên đúng là đã đỏ mặt. Không biết tận
đáy lòng cô đã luyện câu nói này bao nhiêu lần rồi. Kết quả lúc thật sự
nói ra câu này, trong lòng lại thấp thỏm vô cùng.
Dù sao cũng chỉ từng làm chuyện đó với Cố Minh Trung, lần này đã quyết tâm quyến rũ Diệp Trạch Đào, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng suy nghĩ của Diệp
Trạch Đào.
So sánh Diệp Trạch Đào với Cố Minh Trung thì tên
Cố Minh Trung kia thua xa Diệp Trạch Đào. Đầu tiên chính là phong độ, Cố Minh Trung không thể nào so sánh được. Tiếp theo là, trong quá trình
xoa bóp cho Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Tiên có thể cảm nhận được cơ bắp
trên cơ thể Diệp Trạch Đào. Đây cũng là điều mà Cố Minh Trung không thể
nào bì kịp.
Chính lúc xoa bóp cho Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Tiên đã nghe thấy hơi thở sớm đã hơi loạn tình mê của Diệp Trạch Đào.
Chỉ có hai điểm này thôi đã khiến cho Lỗ Nghệ Tiên mê mẫn Diệp Trạch
Đào rồi. Càng không cần nói Diệp Trạch Đào còn có một thứ có quyền thế
cực lớn.
Bây giờ Diệp Trạch Đào đã hơi động lòng.
Theo bản năng, tay Diệp Trạch Đào đã đặt lên đôi chân thon dài của Lỗ Nghệ Tiên.
Bàn tay âu yếm vài cái, Diệp Trạch Đào có thể cảm nhận được đôi chân
của Lỗ Nghệ Tiên rất khỏe, đúng là rèn luyện thường xuyên.
Được Diệp Trạch Đào sờ vào, trong lòng Lỗ Nghệ Tiên vui mừng, ôm lấy Diệp Trạch Đào từ sau lưng.
Đang lúc Diệp Trạch Đào vừa mới định có vài động tác gì đó thì chiếc điện thoại trên bàn bỗng điên cuồng reo lên không ngớt.
Định không nghe, nhưng, chiếc điện thoại kia cứ reo lên không ngừng.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn, trong lòng khẽ sửng sốt, trong giây lát cầm nó lên.
Không ngờ là chị cả Diệp Oánh gọi tới:
- Chị, không phải là mọi người đi du lịch Gia Đảo cùng bố mẹ sao? Sao vậy?
Chị cả đột nhiên gọi điện tới như vậy, Diệp Trạch Đào có cảm giác có thể đã xảy ra chuyện gì đó.
Không ngờ chị cả gọi điện tới thì khóc lên, chị cả nói:
- Trạch Đào, không xong rồi. Bố bị người ta đánh đến nỗi phải nhập viện. Bây giờ đang đưa vào phòng phẫu thuật!
- Cái gì?
Dục vọng vừa mới xuất hiện của Diệp Trạch Đào bây giờ đã hoàn toàn biến mất. Nghe bố mình đột nhiên bị người ta đánh phải nhập viện thì hoảng
sợ đến mức có chút thất thần.
Hỏi han một hồi, chị cả Diệp
Oánh coi như đã nói hết tình hình một cách cụ thể. Không ngờ là do Diệp
Hằng Thành lo chuyện bao đồng nên mới ra cơ sự.
Lần này, hai
ông bà Diệp Hằng Thành, thêm cả Diệp Oánh và con trai của Diệp Oánh, bốn người đến Gia Đảo chơi. Diệp Hằng Thành thích đi bộ, mọi người liền đi
bộ trên một con đường. Kết quả là nhìn thấy một sự việc, có người giả vờ đụng vào xe hạng sang để lừa tiền. Diệp Hằng Thành không thể bỏ qua
chuyện này, liền nói tình hình với nhân viên công ty bảo hiểm. Không ngờ bọn họ là một giuộc với nhau, người ở hiện trường liền đánh đám người
Diệp Hằng Thành.
Chỉ vài người sao là đối thủ của đám người
kia. Diệp Hằng Thành bị đánh trọng thương, Tôn Trí Phương cũng bị đánh,
Diệp Oánh bảo vệ con trai cũng bị thương. Lúc đó, xe cấp cứu 120 đưa họ
tới bệnh viện. Bây giờ bốn người bọn họ đang ở trong bệnh viện Gia Đảo,
thậm chí cảnh sát địa phương cũng không đến hỏi han tình hình của họ
nữa. Không có cách nào, Diệp Oánh mới nghĩ đến việc gọi điện cho Diệp
Trạch Đào.
- Mọi người đừng vội, em sẽ đến ngay.
Người nhà của mình bị đánh đến nhập viện, cảnh sát địa phương lại vẫn mặc kệ chuyện này. Còn có công lý nữa hay không!
Diệp Trạch Đào đứng dậy định đi ra ngoài.
Lỗ Nghệ Tiên cũng đã nghe nội dung trong cuộc điện thoại của Diệp Trạch Đào. Tuy tiếc nuối, nhưng cũng hiểu được đây là chuyện quan trọng đối
với Diệp Trạch Đào, liền vội vàng từ ghế sa lon đứng dậy, nói với Diệp
Trạch Đào:
- Anh Diệp, em ở đây sắp xếp việc đặt vé máy bay.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu:
- Được, cô lập tức tìm Cố Minh Trung chứng thực việc này, vé máy bay đến Gia Đảo càng nhanh càng tốt.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng đã bình tĩnh được đôi chút, thấy Lỗ Nghệ
Tiên đi ra rồi liền gọi điện cho Lưu Mộng Y, nói lại sự việc này.
Lưu Mộng y cũng rối, nói:
- Trạch Đào, bọn em cũng không có quan hệ gì với chỗ Gia Đảo kia. Ở đây em sẽ cho người đi hỏi thăm. Bố mẹ đã bị đánh thì chuyện này tuyệt đối
không phải là nhỏ. Bây giờ em đang ở nước ngoài, không qua đó ngay được, em kêu Tiểu Nhu làm việc này.
Diệp Trạch Đào lại gọi điện cho Quan Bạch Viêm. Đây là một cuộc điện thoại xin nghỉ phép.
Nghe Diệp Trạch Đào nói đến chuyện bố mẹ đột nhiên bị đánh phải nhập
viện ở Gia Đảo, lúc đầu Quan Bạch Viêm sửng sốt, rồi lại nhanh chóng
nói:
- Trạch Đào, cậu yên tâm đi đi. Chuyện này nhất định phải xử lý tốt, cũng phải chăm sóc cho hai ông bà cụ thật tốt. Cậu sắp xếp công việc một chút là được rồi.
- Chủ tịch thành phố Diệp, vé máy bay đã đặt xong, Lý Duy và tôi đi cùng anh.
Sau khi Diệp Trạch Đào gọi điện thoại xong, Cố Minh Trung cũng đã đến.
Dù sao cũng cần có người giúp đỡ, Diệp Trạch Đào gật gật đầu.
Chuyện như thế này, Diệp Trạch Đào lại không tiện làm phiền đến mấy người Trịnh Thành Trung nên cũng không gọi điện cho họ.
Diệp Trạch Đào cũng muốn đến Gia Đảo xem thử, rốt cuộc tình hình như thế nào.
Nhưng, nghĩ đến Gia Đảo là nơi của đám người Trần Hỉ Toàn có thế lực
kia, Diệp Trạch Đào cuối cùng cũng gọi điện cho Trần Hỉ Toàn.
Trần Hỉ Toàn vừa nghe đã nổi giận, lớn tiếng nói:
- Làm càn, người ở Gia Đảo làm cái gì vậy. Ông em, cậu yên tâm, chuyện
này không làm cho ra trò thì không xong! Tôi lập tức sắp xếp chuyện điều trị cho ông bà cụ!
Có sự sắp xếp của Trần Hỉ Toàn, lúc này Diệp Trạch Đào mới yên tâm đôi chút chuyện thương tích của bố mẹ.
Đừng xảy ra chuyện gì đó!
Cứ nghĩ đến chuyện bố mẹ mình bị trọng thương phải nhập viện, Diệp Trạch Đào cả đêm không ngon giấc.
Lúc này Ôn Phương cũng nghe ngóng tin tức đến, nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ chú ý đến công
tác của khu kinh tế mới là được rồi. Gần đây cũng không nhiều việc lắm,
dù sao thì tỉnh cũng còn loạn, không ảnh hưởng đến công việc được đâu.
Ôn Phương biết Diệp Trạch Đào vẫn đang lo lắng chuyện công việc nên nói một câu như vậy.