- Chạm được rồi, chạm được rồi đúng không?
Không biết Trần Đại Tường từ ở đâu nhảy vọt ra nhìn thấy xe của Diệp Trạch Đào đi khỏi, nghi ngờ nhìn con gái mình.
Vốn nghĩ trong đầu hôm nay con gái mình và Diệp Trạch Đào sẽ xảy ra
chuyện đó, nhưng rồi kết quả lại nhìn thấy Diệp Trạch Đào lái xe đi
khỏi, Trần Đại Tường có chút không hiểu hỏi.
Thở dài một tiếng, Trần Xảo Tú nói:
- Anh Diệp là người rất biết kiềm chế, anh ta không phải kẻ háo sắc.
Không háo sắc!
Trần Đại Tường nhìn về hướng chiếc xe của Diệp Trạch Đào, trên mặt tỏ
ra vô cùng khó hiểu, con gái mình có thể xem là một người đẹp hiếm có,
thật không ngờ thằng nhóc này lại không xảy ra chuyện gì!
Chẳng lẽ cái thứ đó của hắn ta không được sao?
Trần Đại Tường cau mày nói:
- Tiểu Tú à, Vi gia không trụ nổi rồi!
Trần Đại Tường rất bất an đối với việc Vi Hoành Thạch phải về hưu, ông
ta biết rằng nếu Vi Hoành Thạch thật sự thất thế, bản thân mình là xui
gia với Vi gia nhất định sẽ bị liên luỵ, nếu thật sự là như vậy, con
đường làm quan của mình cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Trần Xảo Tú liền kể chuyện Vi Nhĩ Chí điện thoại đến nói Vi Hoành Thạch phải nhập viện.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Trần Đại Tường ngưng trọng nói:
- Tiểu Tú, hôn sự của con và Vi Nhĩ Chí nên kéo dài thêm một chút, ba cảm thấy Vi Hoành Thạch không xong rồi!
Trần Đại Tường đột nhiên có ý tưởng mới, bây giờ phải chờ xem tình hình phẩu thuật của Vi Hoành Thạch, nếu như Vi Hoành Thạch thực sự không
xong rồi, vậy thì bất luận thế nào hôn sự này cũng nên phải kết thúc.
Lắc lắc đầu, Trần Xảo Tú nói:
- Có rất nhiều chuyện nhân tài của Vi gia cũng có thể nhúng tay vào, không thể bỏ toàn bộ công sức như vậy!
- Ba cảm thấy không cần thiết phải như thế, bây giờ ba cũng đã là uỷ
viên thường vụ Tỉnh uỷ, muốn cái gì mà không có? Vi gia là do Vi Hoành
Thạch chống đỡ lấy, nếu như ông ta đã không còn, thì coi như Vi gia hoàn toàn tiêu tùng rồi. Chúng ta không cần thiết phải buộc chung một chỗ
với Vi gia, mục đích hiện tại của chúng ta cũng chỉ có một, thông qua
Diệp Trạch Đào để liên hệ với phía người của cậu ta, chuyện của Vi gia
hẳn là cũng có không ít người hi vọng sẽ trở thành như thế.
Trần Xảo Tú noi:
- Trong tay Vi Nhĩ Chí cũng có một số lực lượng!
Trần Đại Tường hừ một tiếng rồi nói:
- Vấn đề của cậu ta cũng không ít, còn khống chế cả bang xã hội đen,
phải nhanh chóng tìm cách liên lạc với người phía bên đó, gởi cho bọn
chúng một món quà lớn, lật ngã được Vi Nhĩ Chí, có rất nhiều chuyện khi
con triển khai sẽ trở nên dễ dàng hơn, đúng rồi, Diệp Trạch Đào là một
cây đại thụ, con phải ôm chặt lấy cậu ta mới được!
Trần Xảo Tú nói:
- Tuy rằng vẫn chưa có được tiến triển gì, nhưng con có thể cảm nhận được, anh Diệp cũng rất thích con.
Trần Đại Tường nói:
- Tiểu Tú à, uất ức cho con rồi, nếu như chuyện của con và Diệp Trạch
Đào thành, với tính cách đó của Diệp Trạch Đào, cậu ta tuyệt đối không
để con phải uất ức!
Mặt Trần Xảo Tú liền đỏ ửng lên, nghĩ đến việc lúc nảy ở trong nhà Diệp Trạch Đào đẩy vào chỗ ấy của mình, bộ
phận giữa chân mình thậm chí còn có một luồng khí nóng.
- Ôi, khuyết điểm lớn nhất của Diệp Trạch Đào cũng là ưu điểm của cậu ta, chính là quá tình nghĩa!
Trần Đại Tường lắc lắc đầu.
- Cha, con đi qua đó xem tình hình sao, ba cũng cùng đi với con chứ.
Trần Đại Tường gật gật đầu.
Diệp Trạch Đào căn bản không hề biết hai cha con họ đang đoan tính bày
mưu mình, lúc lái xe ra ngoài mới sực nhớ mình vừa uống rượu, chẳng may
cảnh sát giao thông bắt mình với tội lái xe sau khi uống rượu, vậy thì
không được tốt lắm.
Suy nghĩ một chút, chạy xe đến một nơi có thể dừng xe, cầm điện thoại lên gọi cho Tô Thiến Ảnh.
Lúc này Diệp Trạch Đào phát hiện ngọn lữa dục vọng của mình sắp không thể kiềm chế được nữa.
Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Tô Thiến Ảnh cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, liền nói ra nơi cô đang ở.
Diệp Trạch Đào cũng biết chỗ đó, là một căn biệt thự của Tô Thiến Ảnh ở trong thủ đô.
Gọi một chiếc taxi, Diệp Trạch Đào vội chạy đến chỗ ở của Tô Thiến Ảnh.
Lúc xe vừa dừng lại, Diệp Trạch Đào dường như chạy phóng vào nhà Tô Thiến Ảnh.
Đúng lúc Tô Thiến Ảnh ở nhà một mình, và cô cũng vừa mới vội quay về đến nhà.
Không nói lời nào, Diệp Trạch Đào ôm lấy Tô Thiến Ảnh đi vào phòng ngủ.
Hai người liền quấn lấy nhau một trận.
Cuối cùng cơn dục vọng của Diệp Trạch Đào dường như phóng ra hoàn toàn, lúc này hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong ánh mắt tràn mãn nguyện, tuy rằng toàn thân đã mất đi sức lực, nhưng Tô Thiến Ảnh vẫn nhẹ nhàng nói:
- Anh Diệp thực là mãnh liệt.
Diệp Trạch Đào cười khổ nói:
- Hôm nay xém chút nữa là không kiềm chế được rồi.
- Sao lại như vậy?
- Thôi, em đừng có hỏi nữa, lúc vừa rồi anh có chút thô bạo!
Diệp Trạch Đào ít nhiều có chút áy náy.
Nhưng ngược lại Tô Thiến Ảnh lại cảm thấy vui mừng nói:
- Em thích anh Diệp như thế, đây cũng là lần đầu tiên anh đến đây!
Nhìn thấy cách bố trí trong phòng giống như phòng mới vậy, Diệp Trạch Đào giơ tay ra ôm lấy Tô Thiến Ảnh nói:
- Uất ức cho em rồi!
Tô Thiến Ảnh cũng cười nói:
- Trong lòng anh Diệp có em là em thoả mãn rồi!
Bây giờ Tô Thiến Ảnh đang có cuộc sống ổn định, cô rất hài lòng với
cuộc sống hiện giờ của mình, nghĩ đến lúc trước mình đã cố gắng nỗ lực
làm việc, chỉ vì muốn đứng vững ở trong thủ đô, kết quả thì lại từng
bước từng bước tuột về phía sau, vì thế đối với cuộc sống hiện này cô ta cảm thấy vô cùng hài lòng.
- Thiến Ảnh, ba mẹ của em có biết chuyện của chúng ta không?
- Đã biết lâu rồi, chuyện này mẹ nuôi đã đích thân đi qua nói chuyện với họ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Như vậy đi, tìm một thời gian rảnh nào đó, anh sẽ đi qua đó gặp họ.
Ánh mắt Tô Thiến Ảnh liền sáng lên, cô biết Diệp Trạch Đào nói ra những lời này chính là thể hiện việc hoàn toàn chấp nhận mình rồi, trong lòng càng thêm kích động, hai tay liền ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào, lại quấn
quyết dán chặt vào nhau, Tô Thiến Ảnh có một cảm giác hạnh phúc muốn rơi lệ.
- Anh Diệp, anh thật tốt.
Lúc này Diệp Trạch
Đào mới nghĩ đến việc Trần Xảo Tú nói Vi Hoành Thạch phải nhập viện làm
phẩu thuật, lại nghĩ đến việc Trần Xảo Tú bỏ thuốc vào chén canh, Diệp
Trạch Đào phát hiện khoảng cách của mình và Trần Xảo Tú nên kéo dãn ra
một chút mới được.
Diệp Trạch Đào đối với hai cha con Trần
gia cũng có một chút cảnh giác, cảm thấy hai cha con nhà này tồn tại
lòng tham quá lớn, Vi gia đối với bọn họ cũng coi như là không tệ lắm,
nhưng ngược lại bọn họ lại có ý nương tay với người ta.
Thực
ra, cho dù Trần Xảo Tú muốn đi thăm Vi Hoành Thạch, Diệp Trạch Đào cũng
có thể ngay lúc đó kéo Trần Xảo Tú xuống. Sở dĩ hắn ta cố nên dục vọng
chạy đến tìm Tô Thiến Ảnh, cũng chính là lo lắng sau khi mình và Trần
Xảo Tú thực sự làm chuyện đó, sẽ càng thêm nhiều phiền phức.
- Anh Diệp, rất có thể em sẽ đi tham gia biểu diễn ở trong quân đội một thời gian ngắn.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nghĩ đến hiện tại bây giờ Tô Thiến Ảnh cũng là người trong quân đội, liền cười nói:
- Rất tốt, em mặc quân trang cũng rất đẹp!
Được Diệp Trạch Đào khen ngợi, khích lệ, Tô Thiến Ảnh vô cùng vui mừng, liền nói:
- Chỉ cần anh Diệp thích là được rồi!
Hai người ở đây làm chuyện đó liên tục một vài lần nữa, làm cho Tô Thiến Ảnh không đứng dậy nổi chỉ muốn nằm ở đó.
Diệp Trạch Đào phát hiện, tinh thần lúc này tốt hơn so với bất kì thời
gian nào, nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của Tô Thiến Ảnh, liền ngồi xếp
bằng trên giường vận công Ngũ Cầm Hí để điều chỉnh lại tinh thần của
mình.
Tình hình này rất kì lạ!
Cũng lâu rồi không
có vận công Ngũ Cầm Hí, lúc này đây dường như có bước đột phá, Ngũ Cầm
Hí cũng luyện lên tới tầng thứ mười rồi. Đương nhiên, tầng thứ mười này
cũng chỉ là do Hoa Uy nói với Diệp Trạch Đào, từ trước đến giờ mọi người nhiều lắm cũng chỉ đột phá đến tầng cấp thứ hai mà thôi, chứ chưa có ai tiến đến tầng thứ ba, lúc này Diệp Trạch Đào phát hiện mình đã đạt được một giới hạn nào đó, trong chốc lát đã có thể tiến vào tầng thứ ba rồi.
Võ công Ngũ Cầm Hí này thật là kì lạ, chẳng lẽ tầng thứ mười mà Hoa Uy nói là có thật sao?
Trong lúc Diệp Trạch Đào suy nghĩ đến chuyện đó, hắn ta liền cảm thấy
gân cốt phía dưới hán của mình dường như bị nứt ra một đường vậy, vang
lên một tiếng rắc.
Theo như tiếng động đó truyền đến, hắn ta cảm thấy một lượng hơi lớn từ phía dưới hán mình truyền ra ngoài.
Đây là một loại cảm giác, nhưng nó lại tồn tại một cách chân thật.
Ngay lúc này, Diệp Trạch Đào lại cảm thấy cơn lữa dục vọng của mình lại càng tăng cao hơn, cảm giác tình dục đã tràn ngập trong lòng hắn ta.
Không được rồi!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!
Trong lòng Diệp Trạch Đào kinh hãi không ngừng, đây là một ngọn lữa dục vọng mãnh liệt hơn bao giờ.
Lúc trợn tròn mắt nhìn Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào đành cười khổ, tình hình bây giờ của Tô Thiến Ảnh căn bản là không chịu được lực công kích
dữ dội của mình.
Làm sao bây giờ?
Diệp Trạch Đào
đột nhiên nghĩ đến lời Hoa Uy nói về một chút ít nội dung về Ngũ Cầm Hí, nếu như có thế thông qua lực lượng của mình, điều chỉnh được mọi loại
hiện tượng bất chợt xuất hiện, vậy thì mọi phương diện của mình có thể
đạt được một trình độ mới.
Trôi qua một thời gian, dục vọng
lúc nảy của Diệp Trạch Đào bây giờ mới dần dần giảm đi, Diệp Trạch Đào
phát hiện toàn bộ tinh thần diện mạo của mình đã có sự chuyển biến lớn.
Thở một hơi thật ra, tuy rằng cũng không có sự thay đổi gì quá lớn,
nhưng Diệp Trạch Đào lại có một ít phát hiện, bộ phận phía dưới hán của
mình dường như đã mở ra một lối đi, toàn thân có một lực lượng rất mạnh
mẽ.
- Anh Diệp, anh chảy rất nhiều mồ hôi!
Tô Thiến Ảnh phát hiện Diệp Trạch Đào mở to mắt, lo lắng hỏi han.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới phát hiện toàn thân mình chảy đầy mỡ, cười
cười, lúc đứng dậy đi vào phòng tắm, Tô Thiến Ảnh đã đi theo sau, giúp
Diệp Trạch Đào pha sẵn nước ấm.
Nhìn thấy dáng người mê hoặc của Tô Thiến Ảnh, dục vọng mà Diệp Trạch Đào đã kiềm chế lại một lần nữa bùng cháy lên.
- Anh Diệp, em giúp anh đấm bóp lưng.
Tô Thiến Ảnh không giống như những người phụ nữ khác của Diệp Trạch
Đào, cô ta hoàn toàn là loại phụ nữ ôn hòa, từ trước đến giờ luôn thay
đổi theo ý của Diệp Trạch Đào, biểu hiện đó của cô cũng đã đánh ngã trái tim của Diệp Trạch Đào.
Rất nhanh, bên trong phòng tắm lại tràn ngập hơi nóng mãnh liệt.
Lúc hai người cùng nhau quay lại giường ngủ, lần này toàn thân Tô Thiến Ảnh đã không có sức lực gì rồi, từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra
chuyện như ngày hôm này. Lúc trước tuy rằng cũng có làm chuyện đó với
Diệp Trạch Đào, nhưng cũng chỉ là bị động chịu đựng mà thôi, còn hôm nay cảm thấy thật sảng khoái cùng với tâm trạng đã được thả lỏng ra, bây
giờ Tô Thiến Ảnh thật sự rất yên tâm, lúc này đây cô mới cảm nhận được
Diệp Trạch Đào mới thực sự là người đàn ông chân chính của cô.
Khác với Tô Thiến Ảnh, Diệp Trạch Đào phát hiện mặc dù mình và Tô Thiến Ảnh đang ở đây lại làm chuyện đó, lúc vừa mới quay lại giường, tinh thần của mình lại bùng phát lên,
dường như không còn cảm thấy mệt mỏi gì nữa.
Quả nhiên võ công Ngũ Cầm Hí này là một loại công pháp hữu dụng, ít nhất cũng giúp tinh thần phục hồi lại thật nhanh!
Sau khi Ngũ Cầm Hí đạt được tầng cấp thứ ba, Diệp Trạch Đào chỉ cảm
thấy một cảm giác đó chính là tinh thần khôi phục lại rất nhanh, tinh
thần của mình lúc nào cũng tràn đầy sung mãn.
Diệp Trạch Đào tự mình cảm thấy tình hình của bản thân, cũng chỉ phát hiện có một chút thu hoach như vậy.
Đương nhiên, có thể khôi phục lại tinh thần nhanh như vậy, đối với Diệp Trạch Đào mà nói cũng là một chuyện tốt.