Nghe mùi nước hoa của người phụ nữ đang trong lòng mình, bộ phận quan trọng phía dưới của Diệp Trạch Đào có chút thay đổi.
Cái này là!
Diệp Trạch Đào cũng phát hiện sự thay đổi của Lỗ Nghệ Tiên, trong lòng
hiểu chỉ cần mình đồng ý, bất cứ lúc nào mình muốn người phụ nữ này đều
có thể đáp ứng.
- Anh Diệp, có phải như thế này không?
Phụ nữ là như thế, một khi cô ta đã có thể buông xuống, thì thủ đoạn
của họ không còn giống như những người con gái bình thường khác. Lỗ Nghệ Tiên chính là loại phụ nữ đó, bây giờ cô ta đã hoàn toàn buông xuôi,
còn có một loại cảm giác điên cuồng, đang âm thầm làm ra những việc đó.
Trên người vốn đang mặc áo tắm, làn da trắng nõn phía sau lưng đập vào
mắt Diệp Trạch Đào, bộ phận phía dưới càng mê hoặc lòng người, vóc dáng
này chính là một vóc dáng ma quỷ.
Lúc nói chuyện, Lỗ Nghệ
Tiên còn cố ý xoay mặt lại, khuôn mặt đó xém chút nữa đã chạm vào bờ môi Diệp Trạch Đào, chỉ cần tiến lên phía trước một chút, Diệp Trạch Đào
hoàn toàn có thể hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của Lỗ Nghệ Tiên.
Lỗ Nghệ Hương đứng một bên, nhìn thấy sự thay đổi của chị gái, suy nghĩ trong lòng có chút phức tạp.
Lúc này Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới một điều quan trọng, người phụ nữ này là vợ trước của Cố Minh Trung!
Nghĩ đến đây, trong đầu Diệp Trạch Đào lập tức thức tỉnh, lùi thân thể ra phía sau một chút.
Không ngờ tới Lỗ Nghệ Tiên cũng lùi theo ra phía sau, thân thể liền cong lại một chút, lại uốn éo một vài cái rồi nói:
- Anh Diệp, anh cầm lấy tay em đi.
Việc này!
Lúc Diệp Trạch Đào đang muốn giơ tay ra chỉnh sửa động tác của đối
phương, mới nghĩ đến nếu như làm như vậy, thì người phụ nữ này thật sự
sẽ được mình ôm vào lòng.
Tình cảnh này làm cho Diệp Trạch Đào có chút lúng túng, không biết nên làm gì.
Không thể không nói, Lỗ Nghệ Tiên đó cũng rất khiêu khích, hai người
vốn đã không có mặc quần áo quá nhiều, cứ như vậy, có thể cảm nhận được
rất rõ ràng sự thay đổi cơ thể của đối phương.
Ngay lúc Diệp
Trạch Đào có chút khó xử, đúng lúc đó điện thoại di động của Diệp Trạch
Đào được Hồng Trường Thuỷ đặt trên bàn vang lên.
Diệp Trạch
Đào là lãnh đạo, điện thoại không thể để cách xa người quá, hôm nay
không có dẫn theo thư ký, Hồng Trường Thuỷ mang điện thoại đến, ông ta
vừa đặt nó trên bàn.
Nghe thấy điện thoại vang lên, Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói:
- Anh đi nhận điện thoại.
Lúc nói chuyện liền chạy những bước nhỏ về phía bàn để điện thoại.
Lúc này hai người phụ nữ vô ý hoặc cố ý nhìn xuống bộ phận phía dưới
của Diệp Trạch Đào, mặt Lỗ Nghệ Tiên có chút đỏ ửng lên, trong mắt Lỗ
Nghệ Tiên cũng lộ ra một chút dục vọng.
Đối với Lỗ Nghệ Tiên
mà nói, hành động ngày hôm nay dường như là bị kích động mới làm ra, sau khi Diệp Trạch Đào rời khỏi cô mới cảm thấy có chút thẹn thùng, xấu hổ, không ngờ mình lại làm ra những việc như thế này, mà từ trước đến giờ
mình chưa tùng làm qua.
Nghĩ đến việc sau khi kết hôn với Cố
Minh Trung, hai người làm những việc đó cũng theo một quy tắc nào đó, Lỗ Nghệ Tiên đối với những hành động ngày hôm nay của mình cũng có chút
giật mình, Lỗ Nghệ Tiên phát hiện trong thâm tâm của mình còn có một mặt như vậy.
Diệp Trạch Đào cũng phát hiện tình hình của mình, vô ý hoặc cố ý đưa lưng về phía hai người phụ nữ đó.
Điện thoại vừa thông, Diệp Trạch Đào mới phát hiện không ngờ đây là cuộc gọi của Dương Thăng Hải.
- Chủ tịch tỉnh Dương, tôi là Diệp Trạch Đào.
Tâm trạng Diệp Trạch Đào bình tĩnh trở lại, nói bằng một giọng nói trầm tĩnh.
Tâm trạng bây giờ của Dương Thăng Hải rõ ràng rất tốt, lớn tiếng nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, cậu đang ở đâu đó, xe của tôi sắp đến khu kinh tế mới Giáp Hà rồi.
Dương Thăng Hải sắp đến khu kinh tế mới!
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Bí thư Dương, tôi ở một nơi không xa khu kinh tế lắm, bây giờ tôi sẽ đến đón anh.
Dương Thăng Hải cười ha ha nói:
- Được, lần này tôi muốn đến quan sát một chút tình hình khu kinh tế mới.
Bây giờ Dương Thăng Hải thực sự rất xem trọng khu kinh tế mới Giáp Hà.
Tắt điện thoại, lúc nảy Diệp Trạch Đào còn có chút dục vọng nhưng bây
giờ thì hoàn toàn tan biến rồi, không ngờ Dương Thăng Hải lại chạy đến
đây, nhìn về phía hai người phụ nữ, Diệp Trạch Đào nói:
- Chúng ta mau chóng quay về khu kinh tế mới đi, Bí thư Tỉnh uỷ đã đến rồi.
Vừa nghe thấy Bí thư Tỉnh uỷ đến khu kinh tế, hai người phụ nữ cũng
giật mình, lúc này mọi người đã không còn suy nghĩ mờ ám nữa, chuyện lớn quan trọng hơn.
- Anh Diệp, anh là lãnh đạo chủ chốt, anh mau chóng đến đó mới phải.
Lúc này Lỗ Nghệ Hương suy nghĩ cho Diệp Trạch Đào liền nói thế.
Lỗ Nghệ Tiên nói:
- Anh Diệp, anh không cần quan tâm bọn em, bọn em sẽ nói giám đốc Hồng
lái xe đưa chúng em qua đó là được rồi, anh qua đó trước đi.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, bấm số gọi điện thoại cho Cố Minh Trung, nói chuyện Dương Thăng Hải đến, để khu kinh tế mới có sự chuẩn bị.
Kỳ thực, khu kinh tế mới vẫn luôn không có triển khai hoạt động theo
phương thức chính quy, vẫn chưa có sự chuẩn bi nào cả, Diệp Trạch Đào
cũng có chút lo lắng sẽ xảy ra sai lầm nào đó.
Bất kể nói thế nào, Dương Thăng Hải cũng là một Bí thư Tỉnh uỷ, ông ta đến khu kinh tế mới Giáp Hà là một chuyện lớn.
Một bên nói chuyện điện thoại với các lãnh đạo khu kinh tế mới, Diệp Trạch Đào một bên mặc quần áo vào.
Đúng lúc đó, Vu Chi Hán cũng điện thoại đến, ông ta cũng biết việc
Dương Thăng Hải đến khu kinh tế mới, tỏ ý muốn cùng đến đó.
Các lãnh đạo của thành phố Lan Phong cũng biết làm ra bộ dạng làm việc,
vừa nghe Bí thư Tỉnh uỷ đến, việc cùng đi đến đó nhất định phải làm.
Tiễn Diệp Trạch Đào đi rồi, Lỗ Nghệ Hương lái chiếc xe của Hồng Trường Thuỷ chạy vội về phía khu kinh tế mới.
Ngồi trên xe, trong lòng Lỗ Nghệ Tiên còn chìm đắm trong cảm giác mập
mờ dục vọng lúc nảy, không ngờ mình lại làm ra những việc đó!
Lỗ Nghệ Tiên cũng không ngờ mình lại biểu hiện một cách dâm đãng như vậy.
- Em gái, hôm nay chị thật mất mặt!
Lỗ Nghệ Hương vừa lái xe vừa cười nói:
- Không ngờ chị cũng có một khía cạnh như vậy, chị cũng thấy rồi đó, nơi đó của anh Diệp cũng đã cương cứng lên rồi, haha.
Quay đầu nhìn thoáng qua chị gái, Lỗ Nghệ Hương nói:
- Chị, nói thật lòng, nhìn bộ dạng của chị căn bản không giống như là
người đã từng kết hôn, diện mạo, vóc dáng của chị rất chuẩn, em mà là
đàn ông cũng sẽ bị chị làm mê hoặc.
Đối với hành vi khiêu
khích Diệp Trạch Đào của chị gái, cô ta cũng rất vui mừng, cũng không có loại cảm giác như đã từng trải qua chuyện đó.
Lỗ Nghệ Tiên đỏ mặt nói:
- Em nói thử xem có khi nào anh Diệp sẽ xem thường chị không.
- Chị, dù sao cũng đã như vậy rồi, chỉ còn cách tiến về phía trước mới
được, Cố Minh Trung con người này căn bản là không đáng tin cậy. Anh ta
vì muốn thăng chức, ngay cả chị cũng có thể bán đứng, chúng ta không
quyền không thế, anh Diệp cũng là loại đàn ông khiến chúng ta rung động, nói thật lòng, em thật sự rất mê mẫn anh ta!
- Em chuyên tâm lái xe đi, suy nghĩ lung tung không à!
Cười hì hì, Lỗ Nghệ Hương nói:
- Em có thể nhìn ra, chị cũng đang suy nghĩ chuyện đó!
Đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay, hai người phụ nữ này có quá nhiều
đề tài để nói, trên đường đi vẫn luôn thảo luận về chuyện này.
- Em gái, chị như thế nào cũng không sao, nhưng em còn quá trẻ!
- Tình hình bây giờ không phải là như thế này sao? Có thể xem như em đã nhìn thấu bọn đàn ông rồi, những người đàn ông có quyền có thế thì có
mấy ai lại không ở bên ngoài chơi gái chứ. Cho dù là đã gả cho người ta, nếu như gả cho một người không có bản lĩnh, người đó có thể giữ được em không, và người không có bản lĩnh thì cho em được những gì? Cũng như
không. Nếu lấy một người có bản lĩnh, em cũng khó có thể giữ được anh
ta, chơi gái ở bên ngoài nhất định sẽ có. Cho nên xã hội bây giờ, căn
bản là không thể có được cả hai, chị không có xem tiết mục tìm bạn trăm
năm sao, lúc vừa nghe thấy nhà người ta có tiền, ai ai cũng không biết
xấu hổ mà tìm cách tiếp cận đó!
Lúc này Lỗ Nghệ Tiên thầm
than một tiếng, lúc nói chuyện em gái cũng có chút kích động, nhưng cẩn
thận suy nghĩ một chút, đại đa số đều có suy nghĩ như vậy.
Cố Minh Trung thì làm sao mà không phải hạng người đó, vì quyền thế, mà ly hôn với mình, chuyện đó còn có thể làm ra mà!
- Chị, chị cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, con người của anh Diệp em cũng đã quan sát qua rồi, không giống như loại đàn ông chơi gái xong rồi
phủi mông quay lưng đi đâu. với tính cách của anh ta, chỉ cần đó là
người phụ nữ dịu dàng, nghe lời anh ta, anh ta nhất định sẽ không rời xa nửa bước, đây là một cơ hội, qua thôn này thì chắc là không còn cửa
tiệm nào nữa đâu. Dù sao thì em cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, bất kể thế nào
em cũng phải câu được anh ta. Chị à, anh Diệp đẹp trai đến thế, lại có
quyền thế, loại đàn ông đó tuyệt đối có không ít phụ nữ, dựa vào một
mình em căn bản là không thể buộc trái tim anh ta lại. Nhưng chúng ta
vừa có ưu thế, tuổi tác hai chị em mình cũng không hơn nhau mấy, bộ dạng lại rất giống nhau, đàn ông mà, hai chị em cùng nhau đưa anh ta vào
tròng không phải càng dễ khiêu khích anh ta nảy sinh ý nghĩa sao?
Lỗ Nghệ Tiên thực sự không thể ngờ được em gái mình chưa từng trải qua
chuyện nam nữ lại có nhiều suy nghĩ như vậy, giật mình nhìn về phía em
gái.
- Em gái, em học ở đâu ra các lý luận đó thế hở?
- Chị, bây giờ các nội dung đó có đầy trên mạng đó, chị nên lên mạng nhiều tìm hiểu một chút đi.
Lỗ Nghệ Tiên thở dài một tiếng nói:
- Em gái à, nếu như anh Diệp biết em suy nghĩ như vậy, có thể anh ta sẽ có cách nghĩ khác đó.
Lỗ Nghệ Hương cười nói:
- Em cũng chỉ nói một chút với chị thôi, chúng ta không có quá nhiều tư cách, chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp, cơ hội thì cũng chỉ có một mà thôi,
nếu không nắm bắt thật sự sẽ không có gì đâu. Em thật sự không muốn gả
cho một người đàn ông không có bản lĩnh sống những ngày tháng nhàn hạ,
dù cho có làm người phụ nữ không danh không phận của anh Diệp, chỉ cần
có thể theo anh ta, thì coi như cả đời này em an toàn rồi!
Lúc hai người phụ nữ đang thảo luận, xe của Diệp Trạch Đào đã đến ranh giới của thành phố Lan Phong.
Lúc Diệp Trạch Đào vừa mới đến đây, đám người của Cố Minh Trung cũng đã chạy đến.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng ở bên đường, trong lòng Cố Minh Trung
thầm than một tiếng, hôm nay mình đã sắp xếp đâu vào đó rồi, không ngờ
Bí thư Dương lại đúng vào thời điểm quan trọng chạy đến đây, muốn tìm cơ hội như vậy lần thứ hai cũng khó.
- Chủ tịch thành phố Diệp, sao Bí thư Dương lại muốn đến đây?
Ôn Phương tiến lên phía trước nhỏ tiếng nói.
- Khu kinh tế mới Giáp Hà muốn phát triển mạnh mẽ, Bí thư Dương vô cùng quan tâm chuyện này.
Ôn Phương liền quan sát Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy ánh mắt đó của Ôn Phương, liền hỏi:
- Đã sắp xếp xong xuôi cả rồi chứ?
Ôn Phương mỉm cười nói:
- Đều được triển khai theo kế hoạch đã định, cũng không có gì cần phải chuẩn bị cả.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, đối với các cán bộ lãnh đạo mà nói, triển
khai hoạt động theo kế hoạch đã định có một hiệu quả rất tốt, đó chính
là nếu lúc đó không có lãnh đạo ở đó cũng có thể tiếp tục triển khai,
vận hành. Điểm nào triển khai không tốt chính là phạm quy, một số lãnh
đạo muốn giơ tay ra đạt một chút lợi ích cũng rất khó.
Lúc
đang nói chuyện, chỉ thấy xem của các lãnh đạo thành phố Lan Phong lần
lượt chạy tới, thoáng cái con đường xếp đầy một dãy xe hơi.
Lúc nhìn thấy thành phố Lan Phong không ngờ lại có nhiều xe hơi hàng
hiệu như vậy, Diệp Trạch Đào đối với thành phố lạc hậu phía tây này có
nhận thức mới.
Xem ra câu nói này thật đúng, lạc hậu chính là dân chúng!