Hôm nay Lưu Mộng Y thể hiện rất là nhiệt tình, nhiều lần kích tình với
Diệp Trạch Đào, làm cho ngay cả Diệp Trạch Đào cũng thấy cô khác lạ.
Lại một lần nữa tới đỉnh, Diệp Trạch Đào nhìn Lưu Mộng Y gần như nằm thiếp đi trong lòng mình, cười hỏi:
- Hôm nay sao thế?
- Trạch Đào, chính là Tiểu Nhu nói, nếu muốn để một nam nhân không rời khỏi mình thì phải như vậy!
Diệp Trạch Đào sửng sốt, liền cười nói:
- Đừng có nghe nói lung tung, anh thích dáng vẻ ôn nhu của em mà!
Lưu Mộng Y nằm kề trên ngực Diệp Trạch Đào, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, nói:
- Trạch Đào, đám người chú hai hôm nay thật quá đáng, nếu không có anh, bọn họ không thể nào có được như hôm nay, vừa tháy có chút lợi lộc đã
tranh nhau tới đoạt rồi!
Diệp Trạch Đào cũng biết rất nhiều chuyện chi tiết về Lưu gia, thở dài:
- Đó là nhân tính, ánh mắt của rất nhiều người đều thiển cận như vậy, anh cũng không để ý chuyện này, tùy họ đi!
- Trạch Đào, anh yên tâm, bất kể là chuyện như thế nào, em đều đứng về phía anh.
Sau khi Lưu Đống Lưu tỏ rõ thái độ, Diệp Trạch Đào vẫn luôn có thiện
cảm với ông bố vợ này của mình, năng lực tuy ở mức trung bình, nhưng
nhìn nhận vấn đề lại vô cùng sắc bén, lợi hại.
Nghe Lưu Mộng Y nói vậy, Diệp Trạch Đào âu yếm đôi gò bồng đãy đà của cô, nói:
- Em là vợ của anh, không ủng hộ anh thì ủng hộ ai chứ? Bố em cũng là
người hiểu chuyện, yên tâm đi, đừng hòng nghĩ lăng nhăng với anh.
Hai người hàn huyên một trận, dù sao cũng đã tốn khá nhiều năng lượng, Lưu Mộng Y nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Nhìn người phụ nữ luôn ngoan ngoãn phục tùng mình này, Diệp Trạch Đào
vừa âu yếm vuốt ve thân thể của cô, vừa suy nghĩ chuyện của mình.
Thông qua một số hành động của Lưu gia, tuy rằng Diệp Trạch Đào không
thể biết rõ ràng tranh luận điều gì, nhưng trong lòng hắn lại có cảnh
giác, bất kể là thời điểm nào, thực lực luôn là quan trọng nhất, rất
nhiều thời điểm thân tình là không thể so bì với quyền thế.
Trước kia Diệp Trạch Đào không tin, nhưng hiện tại thì càng ngày càng tin quyền thế có thể thắng được thân tình.
Thầm than một tiếng, Diệp Trạch Đào biết rằng, nếu hôm nay không phải
mình nhận được lời mời của Phùng lão, nhất định tranh luận ở Lưu gia còn kéo dài hơn nữa.
Cùng với việc Trịnh Thành Trung và Hô Diên
Ngạo Bác sắp về hưu, hai cỗ trợ lực mạnh mẽ nhất của mình sắp biến mất,
cứ như vậy, vấn đề mà mình sắp gặp phải cũng tăng lên.
Lưu
gia tuy rằng bố vợ vẫn ưu ái mình, nhưng dù sao loại suy nghĩ bài ngoại
kia của Lưu gia vẫn còn, cuối cùng, có thể làm thay đổi bọn họ được hay
không vẫn còn khó nói. cho dù bố vợ vẫn luôn đứng về phía mình, nhưng
đám người chú hai, chú ba của Lưu Mộng Y kia vẫn là muốn mang tài sản
Lưu gia đầu tư cho người của Lưu gia, còn Lưu Vũ Lộ kia chẳng lẽ không
suy xét tới con trai của cô ta sao?
Điều làm cho Diệp Trạch Đào thấy bất an còn là chuyện chức vụ mới của mình kia.
Diệp Trạch Đào chỉ biết mình sẽ tới tỉnh Cam Ninh, cũng không biết là mình sẽ đi làm công tác hay ho gì.
Nằm mơ màng, Diệp Trạch Đào cò chưa ngủ được bao lâu thì báo thức của điện thoại di động đã réo vang.
- Trạch Đào, sao lại sớm thế?
Lưu Mộng Y bị đánh thức, liền ngạc nhiên hỏi.
- Phùng lão bảo anh mấy ngày nay sáng sớm tới dạy Ngũ Cầm Hí cho ông ấy.
Diệp Trạch Đào vừa đứng dậy, vừa nói.
- Ừm!
Lưu Mộng Y cũng muốn rời giường.
Diệp Trạch Đào đè cô lại, cười nói:
- Em cũng đã mỏi mệt cả đêm, dậy làm gì sớm, ngủ thêm chút đi.
Lưu Mộng Y vừa nghĩ tới chuyện của mình với Diệp Trạch Đào tối qua, mặc dù đã là vợ là chồng, vẫn hơi đỏ mặt, cười nói:
- Đều là anh, tinh lực lại dư thừa như vậy!
Nói tới đây, nhìn về phái Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi:
- Anh ổn chứ?
- Nói cài gì thế, anh thì có khi nào không ổn?
Diệp Trạch Đào nhẹ vuốt trên người cô.
Lưu Mộng Y nói:
- Anh chờ chút em làm điểm tâm cho anh?
- Hay là thôi đi, mua chút gì qua loa ăn bên ngoài là được rồi.
Diệp Trạch Đào nghĩ rõ ràng, từ khi Bí thư Hạo Vũ tiến hành cải cách,
đấu tranh càng ngày sẽ càng kịch liệt vô cùng, Phùng gia này sẽ là một
lá chắn cho mình nếu mình có quan hệ thân thiết với Phùng lão như vậy,
nên nhất định phải kéo dài mối quan hệ này.
Nhìn Diệp Trạch Đào rời đi, Lưu Mộng Y thật sự mệt mỏi, lại tiến vào mộng đẹp.
Diệp Trạch Đào đi ra ngoài, thấy Lưu Đống Lưu đang đứng trong hoa viên hoạt động thân thể.
Thấy cảnh này, Diệp Trạch Đào liền suy nghĩ chuyện của Phùng lão, lão
già này không tập luyện trong nhà của mình, lại chạy ra ngoài tập luyện, xem ra lão đang ngầm giao lưu gắn kết các mối quan hệ. Ai nói lão ta
không biết điều, lão vốn vô cùng tinh tường!
- Trạch Đào, dậy sớm thế?
Hoàng Hân thấy Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
Lưu Đống Lưu đang luyện Thái Cực Quyền, cũng thu thế ngừng lại.
- Phùng lão bảo con mấy ngày ở thành phố tới dạy ông ấy chút Ngũ Cầm Hí, con phải đi qua đó.
- Bố con cũng thật là, ai cũng nói Ngũ Cầm Hí của con rất hay, ông ta cũng chỉ luyện Thái Cực!
- Nó cũng có đặc điểm của riêng nó, Thái Cực Quyền cũng rất tốt mà.
Lưu Đống Lưu đã từng bày tỏ rõ thái độ với Diệp Trạch Đào, biết những
việc này của Diệp Trạch Đào giống như chỉ là một việc nhỏ, nhưng thật ra lại đều là đại sự, nghiêm túc nói:
- Phùng lão khó được coi trọng con, lão muốn học thì con thật sự hãy dạy lão ta đi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Con đi, sáng cũng không biết có trở về hay không, buổi trưa thì tới nhà của Tiểu Nhu xem sao.
- Đi đi.
Lưu Đống Lưu khoát tay áo.
Nhìn dáng Diệp Trạch Đào rời đi, Hoàng Hân nói:
- Lão Trịnh về hưu thì trợ lực của họ với Diệp Trạch Đào cũng yếu đi.
Đối với việc Trịnh gia mang Trịnh Tiểu Nhu tặng cho Diệp Trạch Đào, trong lòng Hoàng Hân vẫn có chỗ thấy không thoải mái.
Lưu Đống Lưu nói;
- Lần này hai người họ ra sức ủng hộ tôi thượng vị, đó là ân tình.
Hoàng Hân cũng không nói nữa, mấy người Trịnh Thành Trung đã ra sức ủng hộ Lưu Đống Lưu thượng vị, ân tình này quá lớn, cũng là một loại trao
đổi. Dù sao chuyện mấy người Trịnh Tiểu Nhu đi theo Diệp Trạch Đào cũng
đã thành sự thật, có muốn thay đổi cũng không có cách nào, cũng chỉ có
thể như vậy!
Lưu Đống Lưu thở dài một cái nói:
- Coi
như hết, con cháu có phúc chúng nó hưởng, chúng nó cũng quan hệ thân
thiết với nhau, đừng lo lắng nhiều. Bà nhìn Diệp Trạch Đào một chút,
tưởng nó rất thoải mái, nhưng thật ra cũng rất mệt mà.
Hoàng Hân liền gật đầu nói:
- Thật ra mà nói, Lưu gia cũng chẳng giúp được gì cho nó, ngược lại là nó không ngừng giúp đỡ Lưu gia.
Lúc hai người bàn bạc về chuyện này, Diệp Trạch Đào đã đi tới chỗ luyện võ như lời Phùng lão nói.
Thấy Phùng lão còn chưa tới, Diệp Trạch Đào cởi áo khoác ra ngoài, chậm rãi tập luyện ở bãi đất trống này.
Luyện Ngũ Cầm Hí là chuyện Diệp Trạch Đào ngày nào cũng làm, ở chỗ hoàn cảnh tốt như vậy, không khí trong lành. Tập xong một bài quyền, nhất là dùng vận chuyển hơi thở để điều tiết khí xong, hắn cảm thấy những cảm
giác mệt mỏi do đêm qua vận động mãnh liệt với Lưu Mộng Y đã biến mất.
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào liền mải mê tu luyện.
Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, dường như dung hòa vào với hoàn cảnh nơi đây.
Toàn bộ động tác ngày hôm nay khiến cho trong lòng của Diệp Trạch Đào
dường như trở nên thư thái hơn, không còn những cảm giác bất an nữa.
Thở mạnh một hơi khí xuất vân, Diệp Trạch Đào cuối cùng cũng dừng lại động tác của mình.
- Tuyệt!
Một tiếng vỗ tay truyền tới, đã thấy Phùng lão kia đã tới từ khi nào.
Diệp Trạch Đào thật ra cũng biết Phùng lão tới từ lâu. Nhưng hắn phát
hiện động tác của mình hôm nay dường như lại làm cho hắn có thêm chút
đột phá mới, nên cũng không muốn dừng lại, tập cho xong toàn bộ.
- Phùng lão tới rồi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nghênh đón.
Nhìn khắp trên người Diệp Trạch Đào một hồi, Phùng lão nghi ngờ nói:
- Tôi có cảm giác hôm nay cậu có một chút thay đổi, nhưng lại không nói rõ được là cái gì thay đổi!
- Tiểu Lý, cậu nói cậy ta có gì thay đổi?
Mỗi lần tới, Phùng lão đều có người đi theo, hôm nay là hai vệ sĩ đi
theo, một người trong đó chính là một người đã từng vật tay với Diệp
Trạch Đào, tay vệ sĩ trung niên họ Lý kia.
- Thủ trưởng, trên người Chủ tịch thành phố Diệp có cảm giác thoát tục, vừa rồi khi đang
luyện công, tôi cảm giác cậu ấy dường như dung hợp với thổ địa chỗ này.
- Đúng, tôi cũng có cảm giác như vậy!
Phùng lão phá lên cười ha ha.
Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời về những chuyện đó, nói với Phùng lão:
- Phùng lão, chúng ta bắt đầu đi.
Thấy Diệp Trạch Đào luyện Ngũ Cầm Hí, Phùng lão lại rất để tâm tới môn võ này, thở dài:
- Thấy cậu luyện công như vậy, tôi cũng muốn đạt tới cảnh giới như cậu!
Diệp Trạch Đào thẳng thắn nói:
- Phùng lão, tôi nghe Hoa lão nói, Ngũ Cầm Hí này ông ấy cũng đã truyền thụ cho rất nhiều người, bao gồm cả thầy của tôi, nhưng bọn họ đều chưa từng đột phát được!
Phùng lão liền cười nói:
- Tôi
hiểu, tôi hiểu, Điền Lâm Hỉ luyện nhiều năm như vậy cũng chưa luyện tới
đâu, Hoa lão cũng chỉ là ở mức tập thể hình, có thể thấy được môn công
phu này vẫn là cần có cơ duyên. Tôi cũng chỉ là nói thế thôi, cũng chẳng có được cơ duyên như cậu, cũng chỉ tập thể hình thôi, ha ha.
Lão già này đúng là cũng cởi mở!
Hai người rất nhanh lại say mê tập luyện.
Diệp Trạch Đào cũng không giấu nghề, cũng thật sự mang toàn bộ những gì mình được truyền thụ dạy lại.
Để cho Phùng lão học xong một số động tác mở đầu, hai người cũng hoàn thành lần tập luyện này.
Thấy mặt trời đã lên cao, Phùng lão thở dài:
- Ngũ Cầm Hí này thật sự là không tệ, cậu điểm khí lên cơ thể tôi, tôi liền cảm thấy những chỗ đó đều trở nên thư thái.
Diệp Trạch Đào liền cười cười, điểm khí, mình lấy hơi thở truyền vào cơ thể Phùng lão giúp lão ta khơi thông mấy chỗ, đương nhiên là thư thái.
Phùng lão gần đây rất nhiều việc, thành phố cũng đang trong thời điểm quan trọng, nói với Diệp Trạch Đào:
- Tiểu Diệp, phỏng chừng sắp tới tôi không thể tới học, cậu cũng hẳn là phải rời khỏi thành phố chứ?
Hiểu được Phùng lão phải làm rất nhiều chuyện, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi trước vẫn là về Ninh Hải một chuyến.
- Tiểu Diệp, tỉnh Cam Ninh vẫn là địa khu kém phát triển, điều kiện mọi mặt cũng không tốt, lần này sau khi cậu tới đó, có chuyện gì khó xử,
cậu cứ điện thoại cho tôi!
Đây là yêu cầu có gì cứ tìm lão giúp đỡ, Diệp Trạch Đào cũng rất cảm động, nói:
- Xin Phùng lão yên tâm, tôi nhất định làm tốt công tác.
Vỗ vỗ vai Diệp Trạch Đào, Phùng lão nói:
- Cương vị của cậu cũng rất quan trọng, nhất định phải làm tốt việc đứng lên đi đầu đấy!