Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 514: Chương 514: Hàng Xóm




Bà Tôn Trí Phương rõ ràng đối với Trịnh Tiểu Nhu rất có thiện cảm, nghe Trịnh Tiểu Nhu chào hỏi mình, liền cười nói:

- Mấy ngày nay con bận rộn rồi, mau lại đây ngồi xuống nghỉ ngơi một chút…

Lúc nói câu nói đó kéo Trịnh Tiểu Nhu ngồi xuống kế bên mình.

Bà Tôn Trí Phương cũng biết được một chút ít hoàn cảnh của Trịnh Tiểu Nhu, biết được chồng của cô ta đã chết, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thế này làm ra thành như vậy, cũng có một loại tình thương của người mẹ.

Miệng lưỡi của Trịnh Tiểu Nhu rất ngọt, rất nhanh đã cùng Bà Tôn Trí Phương trò chuyện với nhau.

Lưu Mộng Y nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào một cái nói:

- Tiểu Nhu nhà người ta đến đây rồi, anh còn không đi pha một ly trà đi!

Trong câu nói này có ít nhiều mang ý nghĩa ghen ty, Bà Tôn Trí Phương cười nói:

- Trạch Đào, con mau pha cho Tiểu Nhu một đi ly nước đi, thời tiết hôm nay thật sự cũng rất nóng đó!

Diệp Trạch Đào liền đứng dậy lấy một ly nước đưa cho Trịnh Tiểu Nhu, nhỏ giọng hỏi:

- Tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi?

Nhẹ nhàng gật đầu, Trịnh Tiểu Nhu nhìn thoáng qua Lưu Mộng Y một cái nói:

- Mộng Y, hãy để Trạch Đào xem phòng mới của mình, xem xem anh ấy còn nơi nào không vừa ý.

Bà Tôn Trí Phương nói:

- Phòng mới đều là do các con một tay bố trí, nó có thể còn không vừa ý chỗ nào nữa, việc của chính mình cũng không làm được gì cả!

Lưu Mộng Y nói:

- Trạch Đào anh ấy có việc của anh ấy, không thể trách anh ấy thế được!

Ông Diệp Hằng Thành cười nói:

- Diệp Trạch Đào của gia đình chúng ta không biết kiếp trước đã phóng sinh bao nhiêu cá, mà có thể cưới được đứa con gái Mộng Y này!

Ông Diệp Hằng Thành đối với Lưu Mộng Y vô cùng vừa ý.

Lưu Mộng Y cười nói:

- Ba mẹ, mọi người cùng đi nhé?

Bà Tôn Trí Phương cười nói:

- Mấy đứa thanh niên các con đi đi, mẹ và ba của con về nghỉ ngơi một chút.

Sau khi tiễn hai người già đi khỏi, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Lưu Mộng Y nhìn nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Bây giờ không có ai ở đây, có cái gì thì nói với Tiểu Nhu đi, người một nhà rồi, có muốn em tránh mặt không?

Trịnh Tiểu Nhu liền đứng dậy với ý định giữ chặt Lưu Mộng Y nói:

- Có gì để nói đâu, thật sự, trong lòng tôi cũng rất cảm kích em!

Nhìn thấy biểu hiện rất nghiêm túc của Trịnh Tiểu Nhu, vốn vẫn còn ít nhiều suy nghĩ tâm địa liền mềm lại, Lưu Mộng Y nói:

- Thôi đi, tuỳ ý anh ấy vậy!

Diệp Trạch Đào cũng không ngờ tới việc này sẽ phát triển thành ra thế này, trong lòng cũng rất phức tạp, biết rõ là làm như vậy là không đúng. Nhưng mà, hắn ta căn bản là không có cách nào từ chối chuyện như vậy.

Thật sự Trịnh Tiểu Nhu rất hiểu tâm trạng của Diệp Trạch Đào, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm nghĩ không nên ở trong thời điểm mấu chốt này lại để cho Diệp Trạch Đào tuột xích, liền cười nói:

- Trạch Đào, Như vậy đi, chúng ta hay là đi qua nhà mới.

Lưu Mộng Y cũng cười nói:

- Đúng rồi, anh vẫn chưa thấy qua nhà mới của Tiểu Nhu, cùng nhau đi nào.

Nói xong, hai người phụ nữ kéo Diệp Trạch Đào đi ra ngoài.

Trong tiểu khu mà Lưu Mộng Y mua, xe chậm rãi tiến vào, Diệp Trạch Đào có thể nhìn thấy được. Sống ở nơi này đều không giàu có thì cũng phú quý, tất cả mọi người là xe đến xe đi, tuyệt nhiên trên đường đi không có người đi qua lại.

- Rất yên tĩnh!

Diệp Trạch Đào nói.

- Chúng em lựa chọn rất nhiều mới quyết định ở đây, về phương diện nhân tố đều được xem xét kỹ rồi.

Lưu Mộng Y nói.

Lần trước Diệp Trạch Đào đã từng đến nơi này, vừa rồi cũng chỉ là không có gì nói tìm chuyện để nói mà thôi.

Lúc nhìn thấy Lưu Mộng Y chạy xe vào một biệt thự khác gần biệt thự của cô, Diệp Trạch Đào sửng sốt nói:

- Anh nhớ là không phải con đường này!

Lưu Mộng Y cười một cái nói:

- Trước tiên tới nơi vợ thứ hai của anh xem xem đã.

Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu.

Trịnh Tiểu Nhu khẽ đấm Lưu Mộng Y một cái nói:

- Nói cái gì vậy!

- Thế nào, không muốn làm vợ thứ hai à?

Trịnh Tiểu Nhu không lên tiếng.

Hừ một tiếng, Lưu Mộng Y nói:

- Ở gần một chút, đối với anh sẽ thuận tiện một chút.

Diệp Trạch Đào ngạc nhiên một hồi, làm cho nửa ngày, không ngờ hai người phụ nữ lại ở chung một chỗ, việc này thật là!

- Lúc Mộng Y mua một căn hộ ở đây, cũng mua cho em một căn ở nơi này!

Trịnh Tiểu Nhu nhỏ giọng nói với Diệp Trạch Đào.

Nghĩ đến Trịnh Tiểu Nhu ở một nơi khác cũng có một căn nhà coi như là nhà mới của hai người, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, đoán chừng Trịnh Tiểu Nhu càng thích căn nhà mới bên đó.

Chiếc xe trực tiếp chạy vào bên trong, đến một cái sân, sau khi được các chuyên gia thiết kế lại. Người sau khi đi vào bên trong rồi, ở bên ngoài là không có cách nào thấy được hoàn cảnh ở bên trong, chiếc xe chạy vào bên trong, có một căn phòng dừng xe rất lớn.

Chiếc xe trực tiếp đi vào.

Diệp Trạch Đào nhìn thấy bên trong còn có hai chiếc xe.

Chỉ vào nơi dừng xe, Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Nơi ở của em và Mộng Y đều có xe cả, đây là anh sử dụng. Tới lúc anh đến thủ đô, có thể tuỳ tiện lấy một chiếc. Có điều, giấy phép bên chỗ em là giấy phép bình thường, Bên Mộng Y là chuyên gia làm cho anh.

- Thời gian anh ở thủ đô cũng không có nhiều, không nhất thiết phải làm cho lãng phí như thế này!

Lưu Mộng Y cười nói:

- Đừng nói nhiều như vậy, đi thôi.

Từ trong nhà xe đi thẳng vào trong nhà.

Lúc Diệp Trạch Đào nhìn thấy bên ngoài dọc đường đi căn bản là không thể nào nhìn thấy tình hình bên trong này, đối với sự tận tâm của hai người phụ nữ này cũng thầm khen, chính mình cũng không có nghĩ đến việc này, xem ra hai người phụ nữ này suy nghĩ rất thấu đáo.

Đi vào trong nhà, Diệp Trạch Đào nhìn thấy ở trong này mọi thứ hoàn toàn giống như căn nhà mới bên Lưu Mộng Y, một làn không khí vui mừng.

- Em và Tiểu Nhu điều hoàn toàn giống nhau, không có khác nhau, chỉ có điều người thì không giống mà thôi, đừng nhìn thấy Tiểu Nhu xinh đẹp như vậy mà không nghĩ đến em đó!

Lưu Mộng Y cố ý nhìn Diệp Trạch Đào nói.

Giơ tay ra ôm lấy Lưu Mộng Y, ngay trước mặt Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào liền kích động hôn một hồi.

Đối với người vợ này của mình, Diệp Trạch Đào thật sự không có lời nào để nói cả.

Lúc này Trịnh Tiểu Nhu cũng mang vẻ mặt tươi cười nhìn hai người.

Nụ hôn đó sắp xỉ làm cho không thở nổi nữa, Lưu Mộng Y mới thẹn thùng nói:

- Tiểu Nhu còn đang ở đây đó!

Diệp Trạch Đào cũng liền ôm lấy Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Nói như thế nào mới tốt đây, anh phát hiện chính mình đã hoàn toàn hoá đậu hủ rồi!

Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:

- Em thật sự cũng hi vọng anh xảy ra một chút chuyện đó, xảy ra chuyện rồi thì sẽ không còn cách nào theo chính trị rồi, đến lúc đó chúng ta tìm một nơi yên tĩnh, ba người cùng sống chung với nhau, ngày tháng đó thật sự là rất hạnh phúc!

Nhìn thấy trong mắt của cô ta lộ ra một vẻ hướng tới tương lai, Diệp Trạch Đào cũng thật có một chút xúc động.

Làm việc ở quan trường thật sự quá mệt mỏi!

Khó trách có nhiều con cháu của các gia tộc lớn căn bản là không có lòng dạ nào đối với quan trường!

Lưu Mộng Y nhìn thấy bộ dạng như thế của Diệp Trạch Đào, cười nói:

- Thôi đi, anh ta căn bản là người không có việc gì đi tìm việc làm, chị có bảo anh ấy đừng làm quan, thì đoán chừng những ngày tháng này không có cách nào mà sống nổi đâu, anh ấy là người có lý tưởng!

Trịnh Tiểu Nhu cũng biết ý tưởng của mình quá không hiện thực, hít một hơi nói:

- Làm quan có quá nhiều băn khoăn, cuộc sống thật sự không thoải mái. Tuy nhiên, em mà không tôn trọng suy nghĩ của anh, chỉ sợ sẽ làm hại đến anh!

Lưu Mộng Y nói:

- Việc này không thể nói ai làm hại ai. Việc cả đời chị làm vợ của một tay xã hội đen thật sự đã làm khó cho chị rồi, giờ chị có thể tự tìm!

Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Cũng không còn cách nào, đã bước lên thuyền rồi thì làm sao đi xuống đây! Nếu không, em tìm người từ bên này đào một con đường thông qua bên chị như vậy sẽ thuận lợi một chút?

Lưu Mộng Y liền mỉm cười nói:

- Chị làm hàng xóm rồi còn không hài lòng à? Nếu không, buổi tối chúng ta cùng nhau ngủ với anh ấy?

Lời nói này làm cho ánh mắt của Trịnh Tiểu Nhu liền tỏa sáng, nhìn bộ dạng có vẻ có ý định đó.

Lưu Mộng Y vốn chỉ có ý nói giỡn, nhìn thấy bộ dạng như thế này của Trịnh Tiểu Nhu, liền vội cười nói:

- Cô cũng đừng hòng nghĩ tới!

Diệp Trạch Đào nhìn thấy bộ dạng nói giỡn của hai người phụ nữ, trong lòng cũng rất thả lỏng, cười nói:

- Nhìn thấy hai em hài hòa như thế thì anh cũng đã yên tâm rồi!

Lưu Mộng Y cười khổ nói:

- Nói câu nói thật lòng, em không có người bạn chân thật nào, Tiểu Nhu cũng vậy, cũng không có người bạn chân thật nào. Tuy rằng lúc trước chị ấy mang thân phận là chị dâu của em, loại quan hệ này cũng không coi như là thân. Ít nhất đối với hai tụi em mà nói, cũng không phải đến mức chẳng có chuyện gì mà nói. Bây giờ thì khác rồi, chúng em có thể cùng nhau nói lên những lời nói trong lòng mình, điều này cũng là một việc vui!

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Làm vợ của cán bộ thật sự cũng là một thân phận vô cùng đau khổ, anh là người làm cán bộ thì không thể ngày ngày ở cùng chúng em. Em chịu cảnh phòng trống thì cũng đã chịu quen rồi, cũng trở thành thói quen rồi, Mộng Y thì có thể sẽ khổ sở, một năm cũng chỉ có thể gặp anh vài lần, những ngày tháng đó anh nghĩ thử xem cô ấy làm sao sống nổi!

Câu nói này khiến cho Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu cùng cười phá lên.

- Trạch Đào, em biết cán bộ muốn chơi bời rất dễ dàng, đặc biệt bên ngoài muốn chơi gái cũng rất dễ dàng. Bây giờ các cán bộ, chỉ cần đồng ý ở bên ngoài chơi mười hai mươi người phụ nữ cũng không phải việc khó. Anh lại là một bí thư huyện ủy trẻ tuổi như thế này, nhìn qua cũng có bộ dạng khá đẹp trai, muốn chơi gái so với người cũng dễ dàng. Nhưng em nói với anh đây, đừng có ở sau lưng hai người chúng em đi ra ngoài chơi gái đấy!

Diệp Trạch Đào cười khổ nói:

- Anh bận việc chính sự, bận đến nỗi đầu tắt mặt tối, mà em cũng nói xấu các cán bộ quá đấy!

Hừ một tiếng, Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Còn nói là không có, người gọi là Ôn Phương và còn có một người gọi là Phương Di Mai thì là chuyện như thế nào đây?

Diệp Trạch Đào liền nhìn thoáng qua hai người phụ nữ, trong lòng thật sự có chút hối hận, chính mình vốn nghĩ rằng làm một người tràn đầy quang minh chính đại, trong lúc vô tình lại biến thành như vậy, ít nhất ở trong quan hệ tình dục không thể bước qua cửa ải sắc dục được!

Thở dài một hơi, Diệp Trạch Đào đi qua kia ngồi xuống nói:

- Hai người nói rất đúng, anh là người không thể kiềm chế được!

Không nghĩ rằng đùa giỡn như thế lại làm cho bộ dạng của Diệp Trạch Đào thành ra như thế, Lưu Mộng Y trừng mắt nhìn Trịnh Tiểu Nhu một cái nói:

- Thôi đi, đừng nói những chuyện này nữa, sau này chú ý một chút là được rồi!

Trịnh Tiểu Nhu cũng phát hiện câu nói này làm cho Diệp Trạch Đào trở nên trầm lặng, thật sự lo lắng anh ta vì việc này mà bắt đầu suy xét lại sự việc của mình, trong lòng hối hận không kịp, liền qua kéo lấy tay Diệp Trạch Đào nói:

- Biết rằng anh muốn làm một người quang minh chính đại, nhưng không còn cách nào, bây giờ dù sao anh cũng rời vào vũng bùn rồi, chúng em cũng chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở là được rồi!

Trong lòng Diệp Trạch Đào không ngừng ngọ ngoạy, đủ loại suy nghĩ đều nảy lên trong lòng. Ngồi ở nơi này lấy một điếu thuốc ra đốt hút, hít một tiếng nói:

- Những gì anh đạt được đã quá nhiều, nhưng trả công thì lại quá ít! Nói thật lòng, bây giờ ở trong chính trị anh có một ý tưởng đó chính là chuộc tội, chỉ cần thấy được một người nào đó cần sự giúp đỡ để biến cuộc sống của họ trở nên tốt đẹp hơn, bọn họ có thể trở nên vui vẻ hơn, trong lòng của anh có một tâm trạng bất an nhưng thế mới có thể có được giải thoát!

Biết rằng hai người phụ nữ có thể sẽ không hiểu được suy nghĩ của mình, và cũng biết rằng có rất nhiều người cũng không nhất định hiểu được suy nghĩ của mình, nhưng sau khi Diệp Trạch Đào nói ra câu nói đó, tâm trạng mới có thể tốt một chút.

Lưu Mộng Y nói:

- Em cho rằng tất cả mọi thứ cũng nên nhìn thoáng một chút, trong tay anh bây giờ đã có quyền lực, có thể vì nhiều người hơn làm một số ít sự việc, việc này căn bản là một việc tốt. Bước tiếp theo em và Tiểu Nhu sẽ đầu tư thành lập một quỹ để giúp đỡ người nghèo, và cũng sẽ kéo thêm một số ít người đầu tư vào trong công việc mang ý nghĩa này, đi giúp đỡ càng nhiều người có hoàn cảnh nghèo khó, thì coi như chúng ta cùng nhau chuộc tội!

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Nói rất đúng, nếu đã muốn tích đức, thì dùng phương pháp này để đổi lại một ít âm đức vậy!

Câu nói này làm cho Diệp Trạch Đào sửng sốt, còn có thể hiểu được như thế này sao!

Lưu Mộng Y cười nói:

- Chị lý luận kiểu gì vậy!

Không khí cũng vì thế mà trở nên tốt rất nhiều.

Diệp Trạch Đào nhìn về hướng Lưu Mộng Y, rồi lại nhìn qua Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Vậy thì coi như đây là mục tiêu chung của chúng ta vậy!

Nói một số câu nói như thế này, những nỗi day dứt vẫn luôn canh cánh trong lòng Diệp Trạch Đào như thế mới có thể cảm thấy thoái mái lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.