Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 832: Chương 832: Hồi kinh




- Trạch Đào, bớt thì giờ về thành phố một chuyến!

Trong điện thoại, Hô Diên Ngạo Bác không có nhiều lời, chỉ nói một câu đó.

- Tình hình thế nào?

Khi Diệp Trạch Đào muốn hỏi, Hô Diên Ngạo Bác nói:

- Con cũng đã một thời gian không về thành phố , có vài chuyện muốn nói với con.

Nếu là như vậy, Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể đi thành phố một chuyến.

Lần trước Trịnh Thành Trung đã bảo mình đi thành phố, cứ bận còn chưa đi được, lần này cũng thật phải đi nghe xem cách nhìn của bọn họ đối với sự phát triển của mình.

Nghe được Diệp Trạch Đào phải về thành phố, Trịnh Tiểu Nhu ngay tức thì liền chạy về.

Công việc của Diệp Trạch Đào khá nhiều, cũng lại không tốt lắm lập tức rồi khỏi, chỉ đành kiếm một cớ một mình trở về thành phố.

Lý Duy cũng muốn đi cùng hộ tống, Diệp Trạch Đào không đồng ý, thành phố bây giờ đối với Diệp Trạch Đào mà nói trái lại là nơi an toàn nhất

Lần này Diệp Trạch Đào một người cũng không mang theo, ở thành phố cũng chỉ ở thời gian vài ngày mà thôi.

Vừa mới xuống máy bay đi ra, Lưu Mộng Y sớm đã chờ ở đó.

Ngồi trong xe nữ vệ sĩ Lưu Mộng Y lái, thấy Lưu Mộng Y có vẻ hơi gầy, Diệp Trạch Đào cau mày nói:

- Em cũng đừng có cả ngày bận rộn với chuyện làm ăn, sức khỏe mới là quan trọng nhất.

Cầm tay Diêph Trạch Đào, hai người ngồi ghế sau, Lưu Mộng Y cười nói:

- Nghe nói anh cũng bận lắm.

Nhìn qua nữ tài xế lái xe, Lưu Mộng Y nói:

- Tiểu Khương là đặc chủng trung đoàn xuất ngũ đấy, năng lực mọi mặt đều rất tốt!

Diệp Trạch Đào chỉ khẽ gật đầu, cùng với việc địa vị của Lưu Đống Lưu nâng cao, cũng mình càng ngày càng đắc tội với nhiều người, hơn nữa là kinh doanh Lưu Mộng Y càng làm càng lớn, mời một vài vệ sĩ đã thành điều tất nhiên, Lưu Mộng Y ngoài người tài xế này, vẫn còn một đội vệ sĩ.

- Em đó, cuộc sống bình thường một chút tốt hơn nhiều!

Đối với người của Lưu gia buộc Lưu Mộng Y quản lí việc kinh doanh của gia tộc, Diệp Trạch Đào vẫn luôn có cách nhìn không ưng đấy.

- Em cũng không còn cách nào, tạm thời bây giờ không chọn được người thích hợp.

Lưu Mộng Y kì thực cũng là bất đắc dĩ.

Nhìn được Diệp Trạch Đào rất không thích mình làm việc này, Lưu Mộng Y nói:

- Anh yên tâm, việc này em đang làm. Khẳng định trước khi anh lên làm cán bộ cấp tỉnh giải quyết chuyện này!

Diệp Trạch Đào thở dài:

- Anh nghĩ bố em cũng không hy vọng như vậy thôi, nếu không được thì giao cho người Lưu gia các em làm đi!

Cùng với địa vị của Diệp Trạch Đào không ngừng nâng cao, Diệp Trạch Đào cũng đang suy tư việc gia đình làm kinh doanh, chuyện này hoàn toàn là một lỗ hổng cho đối thủ nhắm vào, Diệp Trạch Đào không hy vọng vào thời điểm quyết định nhận được loại công kích này của đối thủ, bây giờ xử lí tốt chuyện này, mình mới bớt đi một lỗ hổng.

Lưu Mộng Y kì thực cũng rõ chuyện này, nhưng mà, cô thấy trong thành phố các gia tộc đều làm kinh doanh. Xem ra thành thói quen rồi. Cũng không có kiểu nguy cơ đó của Diệp Trạch Đào, cũng không nóng lòng từ bỏ việc này.

- Chuyện này em cũng nghĩ qua, điều em lo là bọn họ giống nhau cũng là người nhà họ Lưu, đã làm ra chuyện này, Lưu gia vẫn là phải gánh vác trách nhiệm như nhau!

Dù sao Lưu gia buôn bán rất lớn, Diệp Trạch Đào nhất thời cũng không có quá nhiều biện pháp, chuyện này là quan hệ rất lớn đến lợi ích Lưu gia.

Sauk hi xe tiến lên một đoạn, Diệp Trạch Đào nói:

- Bất luận thế nào, em phải cố gắng nhanh chóng lui ra ngoài!

Đây là thái độ của Diệp Trạch Đào. Lưu Mộng Y nhìn dáng vẻ Diệp Trạch Đào như vậy, chần chừ một lúc.

Diệp Trạch Đào liền nói:

- Thứ sống không mang đến, chết không mang theo, cuộc đời của chúng ta từ trên xuống dưới toàn là quốc gia ôm hết, có thể nói tiền lương đã là không thể nào dùng hết rồi, sau khi già rồi về hưu, tiền lương hưu cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng, nếu cái gì cũng đều không thiếu rồi, chúng ta vì cái gì phải kiếm nhiều tiền như vậy chứ?

- Dù sao cũng phải vì con cái của mình kiếm một ít tiền chứ?

Lưu Mộng Y cười nói.

Trên mặt Diệp Trạch Đào xuất hiện vẻ nghiêm túc nói:

- Giả như con cái của anh không như anh, kiếm nhiều tiền như vậy chỉ là nuôi tên đó thành công tử tiêu tiền, đến lúc đó gây ra chuyện sẽ làm em đau đầu, cũng là hại nó đó! Giả như con cái anh mạnh hơn anh, nó dựa vào năng lực của mình tự mình kiếm tiền, khẳng định có thể kiếm hơn anh nhiều, chúng ta thì càng không phải đi giúp đỡ chúng nó làm việc này!

Lưu Mộng Y nghe Diệp Trạch Đào nói chuyện như vậy, gật gật đầu nói:

- Dù thế nào anh là người đàn ông của em, nghe lời anh được rồi, em chỉ chuyên tâm làm quĩ công ích kia, làm nhiều một chút báo đáp xã hội.

Trên mặt Diệp Trạch Đào lúc này mới xuất hiện vẻ cười nói:

- Tiền của em đã đủ nhiều rồi, tính ra đến cháu của em cũng có thể nằm ăn cả đời, nên buông tay vẫn là buông tay thôi, làm nhiều việc thiện!

Lưu Mộng Y cười nói:

- Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không thêm việc loạn cho anh đâu.

Nói đến đây, xe đã đến nhà của Lưu Đống Lưu.

Hoàng Hân sớm đã cười híp mắt ra đón, bây giờ người của Lưu gia đối với Diệp Trạch Đào sớm đã không còn thái độ như cũ, rất để tâm.

- Trạch Đào, đi đường vất vả rồi!

- Mẹ, cũng không có chuyện gì.

Sau khi thấy Diệp Trạch Đào cười, Hoàng Hân cười nói:

- Nghe nói con ở trong huyện làm việc vô cùng tốt!

Vừa mới nói hai câu, liền thấy Lưu Phàm và Lưu Chính đi đến.

- Ha ha, nghe nói anh Diệp hôm nay về, đáng lẽ phải đi đón, nghĩ đến Lưu Mộng Y muốn đi, bọn em cũng chỉ đành đợi ở đây!

Lưu Chính lộ vẻ vô cùng vui mừng.

Nhìn đến hai tên Lưu gia này đáng lẽ được trọng dụng, kết quả lại con cháu trên đất nhà thất bại trở về, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Mọi người vẫn khỏe chứ?

Nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi, Lưu Phàm liền cười khổ nói:

- Đất nhà không phải nơi bọn em có thể lăn lộn, con mẹ nó, vốn dĩ cứ tưởng dựa vào hậu đài của chúng ta, trên đất nhà có thể đủ thuận buồm xuôi gió, nơi đó thật là nơi ăn tươi nuốt sống người ta!

Lưu Chính cũng thở dài:

- Nói người khác không tin, dựa vào vài người ăn chơi chúng ta trong thành phố này, thật muốn đến nơi để phát triển, lần này thiếu chút nữa làm ra đại sự!

Lưu Phàm đã ngồi trên sô pha, cười giơ ngón tay cái với Diệp Trạch Đào nói:

- Anh Diệp, từ bây giờ trở đi, em cũng gọi anh là anh Diệp, là từ trong lòng Diệp anh anh Diệp!

Lưu Mộng Y liền cười nói:

- Trước đây lẽ nào không phải là thật lòng à?

Lưu Phàm liền cười nói:

- Không nói dối chị, trước kia em từ không phục người, từ lần thất bại trên đất nhà trở về, em mới coi như hiểu ra một vài đạo lí, rất nhiều người nói cơ sở rèn luyện con người, trước đây em thật lòng không thừa nhận, bây giờ em thừa nhận rồi, đáng tiếc cũng đã mất đi cơ hội, nhớ lần anh Diệp lần đầu tiên đến nhà họ Lưu chúng ta, em thực lòng không đánh giá cao anh ý, luôn cho rằng anh ấy dựa vào sức mạnh Lưu gia chúng ta, thứ anh ấy dựa vào là các mối quan hệ mới phát triển lên được!

Lưu Chính gật đầu nói:

- Em cũng cho là như vậy, lúc đó thì cho là anh Diệp chỉ là dạng người ăn cơm chùa!

Diệp Trạch Đào có chút xấu hổ cười một cái, hôm nay hai anh này chạy đến nói mấy cái này!

Lưu Mộng Y liền cười nói:

- Bây giờ biết rõ rồi chứ?

Lưu Phàm lại giơ ngón tay cái lên nói:

- Lần này mấy người đã đi thăm Phương Siêu Minh, chị không biết, thấy Phương Siêu Minh thê thảm như thế, nhìn đến khiến em hết giận luôn!

Diệp Trạch Đào nói:

- Cái này không quan hệ đến anh!

Lưu Chính cười lớn nói:

- Xem kìa, cứ vậy làm người ta thành ra thế, còn nói không quan hệ với anh ta, khiến tôi không phục cũng không được rồi!

Lưu Phàm cũng cất tiếng cười lớn đứng lên nói:

- Lợi hại, thật là lợi hại, đây mới là cao thủ này!

Lưu Mộng Y cũng mỉm cười nói:

- Nói thật lòng, chuyện của Phương Siêu Minh kia truyền đi trong thành phố đến là đáng bực, đúng là bực đến không thể bực hơn, em không ít lần nghe được chuyện của anh ta, bao nhiêu kiêu ngạo, trước đây rất khinh thường tất cả người trong thành phố!

Lưu Phàm cười nói:

- Lời này chị nói đúng lắm, thằng ranh này trước kia mắt chỉ ngước lên trời, ke tám lạng người nửa cân, tưởng thiên hạ này là của nhà họ Phương chúng nó, tiếp theo hắn sẽ tới giai đoạn cuối, cái này hay rồi, HIV! Cười chết người ta!

Lưu Chính cười to nói:

- Mọi người có nghe nói hay không, em trai của hắn Phương Siêu Cường cũng trúng tiêu rồi!

Hoàng Hân ở một bên cười nhìn mấy người trẻ nói chuyện phiếm, thấy mọi người có vẻ hòa hợp, bà vô cùng vui mừng, liền hỏi:

- Phương Siêu Cường làm sao?

Lưu Phàm nói:

- Phương gia giữ bí mật chuyện này, nhưng mà ý, trong cái thành phố này làm sao có thể có tường ngăn được gió lùa qua, nghe nói chuyện Phương Siêu Minh trúng tiêu còn do em trai hắn làm ra, hai anh em cùng trúng tiêu, vì chuyện này, Phương Quốc Quân lúc ấy còn té xỉu, ở trong bệnh viện mấy ngày mới ra, Phương gia lần này là người nối nghiệp toàn bộ hỏng hết!

Diệp Trạch Đào lúc này lại nghĩ tới Điền Gia Anh, trong lòng thầm than một tiếng, đều là tại mình mới làm cho một cô gái chết đi!

Nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, vốn còn muốn hỏi chút chuyện giữa Diệp Trạch Đào và Điền Gia Anh Lưu Mộng Y cuối cùng vẫn nhịn được lời này.

Lưu Chính cười nói:

- Hiện tại Lưu gia chúng ta lại lần nữa đi lên, phía trên lớn có bác lớn ở đó đỡ, trong đàn con cháu chúng ta cũng không yếu, anh Diệp chính là rất mạnh, sát thủ con ông cháu cha! Hừ, bây giờ trong thành phố, nhắc đến anh Diệp, là nhân vật nào cũng đều phải kính sợ ba phần, anh Diệp à, anh vẫn không biết đấy, nhân vật được lan truyền trong thành phố bây giờ, chính là anh đó!

Nhìn đến Lưu Chính dựng hẳn ngón tay cái, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Anh là một Phó Chủ tịch thành phố nho nhỏ, trong thành phố này không phải là nhân vật gì quá lớn!

Cười ha hả, Lưu Phàm nói:

- Anh Diệp, danh tiếng của anh anh không rõ đấy, ai dám ở trước mặt anh mạnh miệng, thì khiến hắn đến huyện Lục Thương hoa tay múa chân một chút, Tôn Lôi từng ở trong thành phố không phải cũng là một nhân vật hoành tráng à, đến huyện Lục Thương lại có thể thế nào, vẫn không phải là phải vùi đầu trong đũng quần, trước mặt anh Diệp, hắn cũng không dám ho he gì!

Nhìn ra được, người của Lưu gia bây giờ lại một lần nữa mở mày mở mặt rồi!

Lưu Chính nói:

- Anh Diệp, lần này tới thành phố, bọn em đưa anh làm quen với mọi người một chút, hiện tại không ít người đều muốn kết thân với anh đấy.

Bây giờ là lúc Diệp Trạch Đào thành lập mạng lưới quan hệ, có cơ hội như vậy đương nhiên sẽ không chối từ, liền gật đầu nói:

- Được, lần này đến thành phố không chừng không được mấy ngày, mọi người sắp xếp một chút đi.

Đã có thể nhìn ra, người của Lưu gia hiện tại đã công nhận mình rồi, Diệp Trạch Đào cũng không khách khí nữa.

Hoàng Hân lúc này mỉm cười nói:

- Trạch Đào, kết bạn nhiều một chút với người trong thành phố cũng là điều tốt.

Diệp Trạch Đào nói:

- Mẹ nói rất đúng.

Lưu Phàm vỗ đùi nói:

- Anh Diệp, lần này mượn cơ hội anh đến thành phố, Lưu gia bọn em phải sắp xếp tốt một chút, phải để mọi người biết, Lưu gia bọn em đã một lần nữa đứng lên!

Lưu gia!

Diệp Trạch Đào đối với câu này cũng không phản đối, nhưng mà, chuyện này Diệp Trạch Đào lại không muốn tính toán, nếu dùng tốt những người này của Lưu gia, đối với sự phát triển của mình chắc chắn sẽ có lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.