Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 289: Chương 289: Huyện Thảo Hải quả nhiên có một số thay đổi




Sau khi Diệp Trạch Đào xin phép giáo viên chủ nhiệm lớp liền lên xe của Vương Báo Quốc đã đợi sẵn ở bên ngoài.

Hôm qua Vương Báo Quốc vội vã đánh xe lên tỉnh.Việc phải về tham dự cuộc họp thường vụ của Diệp Trạch Đào, trong huyện sớm đã thông báo cho anh ta phải lên đón Diệp Trạch Đào.

- Báo Quốc, chuyện yêu đương thế nào rồi?

Ngồi lên xe, thấy lái xe Vương Báo Quốc, Diệp Trạch Đào hỏi han rất quan tâm.

Diệp Trạch Đào rất hài lòng về người lái xe của mình, anh ta là người thật thà và rất trung thành với hắn, sau khi quan sát kỹ hắn còn phát hiện ra anh ta năng lực cũng khá, người như thế này cũng nên bồi dưỡng thêm.

Vương Báo Quốc nói:

- Bố mẹ cô ấy nói, em không có tương lai!

Thấy Vương Báo Quốc vừa lái xe vừa nói chuyện này rất nghiêm túc, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Tình hình huyện Thảo Hải bây giờ thật phức tạp, bố mẹ bạn gái khả năng là cũng nghe được chuyện mình và Tôn Cương đấu đá nhau, nên không thiện cảm với mình.

- Thế bạn gái cậu thái độ thế nào? Diệp Trạch Đào hỏi một câu.

- Cô ấy cũng thích em, nhưng rất nghe lời bố mẹ. Mà thôi, không được thì thôi vậy!

Diệp Trạch Đào cũng không nói gì nữa, trong lòng cũng đang tính toán giúp Vương Báo Quốc chuyện này, trầm tư một lúc, Diệp Trạch Đào liền điện thoại cho lão Điền.

- Thưa thầy, thầy có mối quan hệ nào không ạ, em có một người lái xe rất khá, em muốn cho cậu ấy đến trường Đại học công an học một lớp đào tạo bồi dưỡng nào đó lấy một tấm bằng.

Lão Điền vừa nghe xong đã hiểu Diệp Trạch Đào muốn chú trọng bồi dưỡng tay chân của mình liền nói:

- Trước tiên cậu hãy đưa cậu ta lên Cục công an, những việc tiếp theo tôi sẽ làm giúp cậu là được chứ gì?

Sự ảnh hưởng của lão Điền trong lĩnh vực quân sự là không thể coi thường, làm những việc như này với ông ta không hề khó.

Diệp Trạch Đào gọi điện thoại xong, nói với Vương Báo Quốc:

- Báo Quốc, tôi nghĩ thế này, cậu không thể lái xe cả đời được, như thế này nhé, tôi sẽ điều cậu lên Phòng công an huyện, sau đó cậu sẽ đi học thêm trên tỉnh, đến khi lấy được bằng rồi về sẽ dễ phát triển hơn, đừng để cho bạn gái cậu phải tủi thân.

Vẻ mặt trầm buồn của Vương Báo Quốc liền thay đổi luôn, cậu ta nói:

- Em cứ theo anh thôi, không đi chỗ khác đâu!

Diệp Trạch Đào bật cười nói:

- Ai nói là không cần cậu theo tôi nữa hả, năng lực của cậu rất khá, sẽ giúp tôi được rất nhiều đấy!

Vương Báo Quốc không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng càng thêm cảm kích Diệp Trạch Đào.

Chiếc xe đi thẳng đến Ủy ban nhân dân huyện.

Khi Diệp Trạch Đào xuống xe đã nhìn thấy Tôn Dân Phú sớm đã chạy ra đón.

Nắm chặt hai tay của Diệp Trạch Đào, Tôn Dân Phú xúc động nói:

- Chủ tịch Diệp à, cuối cùng thì anh cũng đã về!

Nhìn thấy bộ dạng của Tôn Dân Phú như vậy, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Ở huyện vẫn tốt chứ ạ?

- Chủ tịch Diệp, lúc khác tôi sẽ báo cáo tỉ mỉ với anh.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, xem ra trong huyện có thay đổi gì rồi.

Bước vào huyện, trên đường đi Diệp Trạch Đào cũng có một vài cảm giác, một số lãnh đạo mặc dù thể hiện rất nhiệt tình nhưng bọn họ cũng có ý giữ khoảng cách với mình.

Thế lực của Tôn Cương rất mạnh, mình lại bị đẩy đi học, việc này đối với các vị lãnh đạo huyện Thảo Hải như một vụ đả kích lớn, từ chuyện này họ có thể nhìn thấy sự ủng hộ to lớn của các lãnh đạo trên tỉnh với Tôn Cương.

Đây cũng là một vấn đề về tầm nhìn, các lãnh đạo trong huyện cũng không thể tiếp xúc được với lãnh đạo cấp trên, họ chỉ có thể dựa vào suy đoán của chính họ để làm việc, những sự suy đoán như thế này thường rất khác xa với thực tế, vì vậy nó sẽ khiến cho một số người tinh nhanh trong tổ chức xảy ra sai sót.

Đây là việc không có cách nào khác, đội ngũ chiến đấu trong chốn quan trường cũng tồn tại vấn đề cơ hội, rất nhiều người không có nhiều cơ hội lắm.

Diệp Trạch Đào nhìn Tôn Dân Phú nói b:

- Phó chủ tịch huyện Cao đâu?

- Phó chủ tịch Cao lên thành phố rồi, đi từ hôm qua, hôm nay có lẽ cũng về nhưng chưa thấy về.

Diệp Trạch Đào bước vào văn phòng của hắn.

Văn phòng có Tôn Dân Phú phụ trách, quả thật vẫn được thu dọn rất sạch sẽ.

- Bác Tôn, mời bác ngồi xuống nói chuyện ạ.

Rút một điếu thuốc mời Tôn Dân Phú, Diệp Trạch Đào cũng muốn tìm hiểu thêm nhiều tình hình nữa, hắn mời Tôn Dân Phú ngồi xuống.

Hai người vừa ngồi xuống Tôn Dân Phú vội nói ngay:

- Chủ tịch Diệp à, nếu anh mà không quay về nữa thì huyện Thảo Hải này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện rồi!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Có chuyện gì đấy ạ?

- Anh không biết đấy thôi, người trong huyện đang đồn rằng Tôn Cương được tỉnh ủng hộ, tiếp theo sẽ điều anh rời khỏi Thảo Hải, mọi giọng điệu đều có, tư tưởng của quần chúng cán bộ đang rất dao động!

Thấy dáng vẻ lo lắng của Tôn Dân Phú, Diệp Trạch Đào thể hiện nét mặt tươi cười. Quan hệ lợi ích giữa hắn và Tôn Dân Phú rất chặt chẽ, sự yên ổn của hắn đối với ông ta là việc đại sự, cũng chính vì điều này mà ông ta rất trung thành với hắn.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, tình hình này thì hắn cũng nghe được từ nhiều phía rồi, xem ra trong chuyện này có người rắp tâm gây sự rồi, mục đích không nằm ngoài việc làm phân tán lực lượng của hắn, Tôn Cương cũng nhân cơ hội này mà lôi kéo thêm được mấy người.

- Chủ tịch Diệp đã về rồi!

Đang lúc nói chuyện thì thấy Uông Lăng Tùng hớt ha hớt hải bước vào, ông ta nghe thấy Diệp Trạch Đào về, việc làm đầu tiên là chạy vội đến, Uông Lăng Tùng hạ quyết tâm phải là người của hắn, việc đến báo danh như thế này cũng coi như là nhanh rồi, bây giờ huyện Thảo Hải bỗng dưng biến động vậy, trong lòng ông ta cũng không yên tâm lắm.

Người khác thì có đường lùi, Uông Lăng Tùng biết ông ta vốn dĩ đã không có đường lùi rồi buộc phải bám sát Diệp Trạch Đào thôi.

- Chú Uông đến đấy ạ, mời chú vào trong này.

Diệp Trạch Đào chủ động đứng lên bắt tay Uông Lăng Tùng chào hỏi.

Mọi người đều là người một nhà rồi, Uông Lăng Tùng nói với Diệp Trạch Đào:

- Chủ tịch Diệp, nghe nói ngày mai họp thường vụ, có người muốn động chạm đến tôi đấy!

Diệp Trạch Đào lại chưa được nghe thấy chuyện này, mắt hắn chợt sững lại nhìn Uông Lăng Tùng nói:

- Ai nói vậy chú?

Uông Lăng Tùng nói:

- Tôi nghe thấy tin này, nghe nói Chủ tịch huyện Tôn đã âm thầm lôi kéo một số người, ông ta muốn nhân cuộc họp thường vụ ngày mai sẽ làm văn bản thay đổi một số lãnh đạo phòng ban thành người của ông ta!

Uông Lăng Tùng cũng biết Tôn Dân Phú cũng là người của Diệp Trạch Đào nên ông ta nói năng cũng không dè chừng gì.

Diệp Trạch Đào trở nên nghiêm túc, đây là việc mà hắn không chú ý, không cẩn thận cuộc họp thường vụ ngày mai Tôn Cương sẽ giở trò đây, việc này không được sơ suất!

- Chú Uông, đừng nghĩ linh tinh, công việc của chú làm rất tốt, chỉ cần chú làm đúng thì sẽ không có việc gì đâu ạ, chú cứ yên tâm! Diệp Trạch Đào an ủi.

Uông Lăng Tùng nói:

- Chủ tịch Diệp à, cậu không biết đâu, bây giờ huyện Thảo Hải thay đổi một số rồi, một số người đánh giá tình hình không đúng nên đang dao động đấy!

Tâm trạng của Tôn Dân Phú và Uông Lăng Tùng giống nhau, đều biết họ không phải là người Tôn Cương ưa gì, ai mà biết được trong cuộc họp ngày mai hắn ta sẽ lôi kéo được bao nhiêu lực lượng chứ. Ngộ nhỡ ngày mai Tôn Cương làm chuyện gì đó làm cho Diệp Trạch Đào trở tay không kịp, chắc chắn sẽ là vấn đề lớn đây.

Diệp Trạch Đào và hai người này nói chuyện một lúc, sau khi tìm hiểu thêm được một số tình hình huyện Thảo Hải, hắn mới phát hiện ra trong huyện đã có một vài sự thay đổi. Tôn Cương trở về mạnh mẽ như vậy, lại có được sự ủng hộ trên tỉnh, hơn nữa làm cho mình phải rời khỏi huyện Thảo Hải, trong thời gian này chắc là không nhàn rỗi đâu, đúng là hắn ta đã tụ tập một nhóm người vây quanh hắn ta, lực lượng chung cũng trở nên lớn mạnh rồi.

Sau khi hai người này rời đi, Diệp Trạch Đào đến Ủy ban nhân dân huyện.

Khi bước vào văn phòng của Quách Xán thấy ông ta đang gọi điện thoại, ông ta vội đứng lên, vừa nghe điện thoại vừa mời Diệp Trạch Đào ngồi xuống.

Quách Xán kết thúc cuộc điện thoại rất nhanh rồi mỉm cười nói:

- Trạch Đào về gấp đấy à?

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Có thông báo là cháu báo với lớp trưởng luôn.

Quách Xán cười ha hả nói:

- Ảnh hưởng đến việc học của cậu rồi, tôi còn nghe nói cậu là một trong ba học sinh xuất sắc đấy nhé!

Hai người có vẻ rất thân thiết.

Nói chuyện một lúc, Diệp Trạch Đào mới ướm hỏi:

- Bí thư Quách, nội dung nghiên cứu cuộc họp ngày mai đã có chưa ạ?

Quách Xán vừa nghe đã biết trong câu nói của Diệp Trạch Đào có ẩn ý gì rồi, ông ta nghi ngờ nói:

- Chẳng phải là tôi đã từng nói với cậu qua điện thoại sao? Có lẽ vẫn là những nội dung đó thôi.

Diệp Trạch Đào rất rõ chuyện này, ở huyện Thảo Hải, Quách Xán và mình hoàn toàn là mối quan hệ bạn bè đồng minh, trong một số việc lợi ích của hai bên là thống nhất, ông ta có lẽ cũng không muốn lực lượng của Tôn Cương thay đổi quá mạnh như vậy.

Châm điếu thuốc mà Quách Xán đưa cho, hít một hơi, Diệp Trạch Đào nói:

- Nhưng cháu nghe nói ngày mai sẽ có đề nghị điều chỉnh một số cán bộ, cháu cứ nghĩ chuyện này là do ý tưởng của chú ạ.

Quách Xán liền trở nên nghiêm túc.

Đương nhiên là ông ta biết trong thời gian này Tôn Cương đang gây chuyện, những người của Diệp Trạch Đào thì anh ta không dùng được hết, trong tình hình như vậy anh ta chỉ biết nín nhịn.

Bây giờ Diệp Trạch Đào nói ra câu này, Quách Xán biết ngay Tôn Cương đang có hành động gì đã bị Diệp Trạch Đào phát hiện ra.

- Trạch Đào này, lần này tôi lên Thành ủy, Bí thư Hứa đã công nhận công việc của huyện chúng ta. Ông ấy nói, chỉ cần cán bộ trong huyện ta đoàn kết lại thì không có khó khăn nào có thể cản trở sự phát triển của Thảo Hải được. Bí thư Hứa rất quan tâm đến sự phát triển của cậu đấy!

- Vâng ạ, Bí thư Hứa rất quan tâm đến Thảo Hải, bất kể lúc nào chúng ta cũng phải đoàn kết lại xung quanh Huyện ủy để triển khai công việc.

Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu bày tỏ thái độ.

Quách Xán gật đầu nói:

- Phải tin là đại đa số các đồng chí đều có ý tưởng phát triển huyện Thảo Hải, huyện rất cần sự ổn định, nếu như xung đột đến cục diện ổn định này thì huyện ủy quyết sẽ không cho phép!

Diệp Trạch Đào nghe thấy Quách Xán nói câu này liền biết ngay ông ấy không bắt tay với Tôn Cương, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần ông ấy và Tôn Cương chưa kết thành đồng minh thì sự việc sẽ dễ làm thôi.

Trong khẩu khí của Quách Xán cũng thấy rằng trong chuyện này Hứa Phu Kiệt cũng đang suy nghĩ, ông ta cũng không hi vọng Tôn Cương được thế. Đây là việc tốt.

Bước ra từ văn phòng của Quách Xán, Diệp Trạch Đào vào văn phòng của Bàng Huy.

Hai người lại bàn bạc bí mật, trao đổi quan điểm về nội dung cuộc họp ngày mai.

Nói chuyện xong, Bàng Huy nói:

- Trạch Đào, để tôi sắp xếp một chút, phải tụ tập mọi người lại một lát.

Diệp Trạch Đào biết Bàng Huy rất mong mình quay về, có ý tụ tập mọi người lại liền gật đầu ngay:

- Được đấy, mời mọi người đi ăn cơm nhé!

Trở lại văn phòng vừa mới uống được chén trà thì Cao Vệ lại vội vàng bước vào, vừa vào đến cửa đã cười nói:

- Nghe nói chú về, anh cũng vội về ngay.

- Em đến báo cáo Bí thư Quách rồi, nhưng chưa đến báo cáo Chủ tịch huyện Tôn.

Diệp Trạch Đào vừa cười vừa nói.

- Ha ha, Chủ tịch huyện Tôn bận lắm, hôm nay lại đến xã Xuân Trúc. Trạch Đào này, tôi cũng đang muốn hỏi anh, chuyện của Ôn Phương là thế nào, dạo này cô ấy rất gần gũi với Tôn Cương đấy!

Diệp Trạch Đào cố ý mặt nặng ra nói:

- Đường ai người ấy đi!

Cao Vệ gật đầu nói:

- Anh nói cũng đúng! Trạch Đào này, dạo này tình hình Thảo Hải phức tạp lắm, Chủ tịch huyện của chúng ta rất mạnh!

Diệp Trạch Đào nhìn Cao Vệ nói:

- Trên tỉnh có thái độ gì không?

Hai người quá hiểu nhau, Cao Vệ cũng biết Diệp Trạch Đào đã biết một số chuyện của mình nên nói luôn:

- Trên tỉnh cũng không minh bạch về chuyện này, đối với tỉnh mà nói, mọi người rất để ý đến cái thành phố ô tô này!

- Cuộc đàm phán về thành phố ô tô đến đâu rồi?

- Thì đều là tay chân của Tôn Cương làm thôi, theo như tôi tìm hiểu được thì mọi người cũng có được bản ghi nhớ rồi, có điều rất nhiều thứ thực chất cũng còn phải đàm phán tiếp.

- Ngày mai họp thường vụ, chú có ý kiến gì không?

Cao Vệ nói xong rồi hỏi một câu.

Diệp Trạch Đào biết đây mới chính là việc mà Cao Vệ quan tâm nhất, hắn nói:

- Em vừa mới về thì đã nghe được rất nhiều chuyện, nghe nói ngày mai có người định điều chỉnh nhân sự lớn đây, anh có nghe thấy chuyện này không?

Cao Vệ nói:

- Anh cũng biết một số, tên Chủ tịch huyện này dạo này quyền hành lắm, một số đồng chí bị hắn ta kiếm cớ mắng cho mấy lần đấy!

Diệp Trạch Đào rõ rồi, người của Cao Vệ chắc chắn cũng bị chèn ép.

Bây giờ xem ra, Cao Vệ vẫn chưa bị Tôn Cương lợi dụng, toàn bộ cục diện huyện Thảo Hải cũng chưa có thay đổi gì căn bản, Tôn Cương có thể làm được chuyện gì chứ?

Diệp Trạch Đào nhìn Cao Vệ đầy vẻ nghi ngờ.

Theo những gì tìm hiểu được, hắn thấy ít nhất thì có Quách Xán và Cao Vệ là chưa thay đổi gì, chỗ mình cũng không có thay đổi, Tôn Cương trong Ban thường vụ cũng không có quyền lực lớn lắm, chẳng lẽ hắn ta lại chiếm được sự ủng hộ của một số lực lượng rồi sao?

Cao Vệ thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn mình, liền khoát tay nói:

- Có lẽ hắn ta muốn mượn cuộc họp này là để tiếp tục thị uy thôi!

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, phân tích như thế cũng đúng, Tôn Cương cũng biết không thể làm cho mình lung lay được, mục đích chính là mượn cuộc họp này là để cách chức một số người của mình thôi, một lần nữa muốn chứng minh cho cả huyện biết sức mạnh của hắn, lúc đó hắn sẽ tiếp tục dễ dàng thu nạp thêm lực lượng.

Việc này xem ra Tôn Cương có mục tiêu rồi, rốt cục mục tiêu này được hắn nhằm vào ai đây?

Diệp Trạch Đào cũng rõ, bởi vì hắn quá nóng vội tập trung lực lượng trong tay, trong đám nhân viên rất khó tránh khỏi cá biệt ai đó có vấn đề. Lúc này Tôn Cương chỉ cần nắm trong tay một số chứng cớ là có thể cách chức ngay một hai người có vấn đề, việc này phải đề phòng thôi!

Ha ha, cái tên Tôn Cương này xem ra cũng có kinh nghiệm đấu đá đấy nhỉ!

Chỉ cần biết một số tình hình rồi nên Diệp Trạch Đào không lo lắng như lúc trước nữa, thủ đoạn hắn dùng lần này là lấy cương thắng nhu. Nhân chuyện như thế này cũng phải thử một chút những người đi theo mình. Chỉ có trong hoàn cảnh này thì mới biết được ai thực sự muốn đi theo mình.

Tôn Cương có vui mừng nữa thì đã làm sao nào, đến lúc đó mình sẽ tung đòn quyết định ra thì lực lượng có lớn mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ sụp đổ tan tành!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.