Lúc
này Tô Đại Xương đang ngồi trong nhà suy nghĩ sự tình, thật sự Tô Đại
Xương không ngu, chỉ có điều hơi chậm hiểu mà thôi, sau khi vào nhà và
gọi điện thoại cùng Tô Thiến Ảnh, sau khi tâm trạng bình tĩnh lại liền
cảm thấy có điều gì đó không đúng.
- Ông nói Vương Hổ Kiệt có lòng tốt sao?
Tô Đại Xương liền hỏi vợ mình là Chu Tú Trân một câu.
Phủi miệng một cái Chu Tú Trân nói:
- Hiện nay toàn huyện người nào không biết Vương Hổ Kiệt hạ quyết tâm
xử lý anh, cũng chỉ có anh tin tưởng anh ta đề bạt anh, em thấy chắc
chắn là người đàn ông của Tô Thiến Ảnh nói giúp, cũng có thể đại nhân
vật nào đó hỏi thăm, nếu không anh ở Huyện uỷ mắng anh ta lớn tiếng như
thế, cho dù tính tình có tốt đến đâu cũng không thể đối đãi anh như vậy!
Đúng là kiến thức của Chu Tú Trân không sai, sau khi nghe Tô Đại Xương liền gật đầu nói:
- Thật ra anh cũng nghi ngờ, chỉ có điều lập tức bị ông ta đề cử lên chức Phó chủ tịch huyện nên tinh thần hơi rối loạn!
Việc này đặt trên người của ai cũng có niềm vui bất ngờ Tô Đại Xương
cũng muốn làm lãnh đạo ở Huyện, đột nhiên khi Vương Hổ Kiệt nói ra muốn
đề cử anh ta, lúc đó suy nghĩ cũng có chút hỗn loạn, xem ra hiện giờ mới có thể trấn tỉnh một chút.
Chu Tú Trân liền cười nói:
- Vương Hổ Kiệt này đúng là đã bỏ ra tiền vốn, càng làm thế càng thấy được năng lực của Tô Thiến Ảnh!
Khi nói đến Diệp Trạch Đào, Chu Tú Trân rất ủng hộ việc Tô Thiến Ảnh và Diệp Trạch Đào làm vợ chồng ngầm, có một nhân vật lớn như thế tồn tại,
cũng có chỗ tốt cho chồng mình.
Khi thấy chồng mình cực cực
khổ khổ làm nhiều năm như thế cũng không được đề bạt, Diệp Trạch Đào chỉ đơn giản chào hỏi liền có thể trở thành Huyện phó, Chu Tú Trân càng
biết có một mối quan hệ hùng mạnh, không phải là vợ chồng ngầm sao? Có
chuyện lớn nào không thể giải quyết, bây giờ cô đã toàn lực ủng hộ
chuyện này.
Trong lúc hai người đang thảo luận thì Diệp Trạch Đào gọi tới.
Thì ra lúc này Diệp Trạch Đào muốn hiểu rõ thêm về tình hình ở Huyện, có như thế mới có thể giúp hắn nắm chắc sự tình.
Diệp Trạch Đào vẫn còn lo lắng vấn đề trí khôn của Tô Đại Xương, nếu giúp y ngược lại là hại y, đây sẽ là trở ngại.
Thấy Diệp Trạch Đào gọi điện thoại tới, Tô Đại Xương lập tức cung kính:
- Chủ tịch thành phố Diệp, xin chào!
Khi nói xong lời này, nghĩ tới Diệp Trạch Đào còn trẻ như thế mà đã là Phó Chủ tịch thành phố, Tô Đại Xương tự thấy hổ thẹn.
- Cục trưởng Tô, tôi muốn biết một chút về tình hình ở các phương diện trong huyện của anh.
Thì ra mấy ngày nay Diệp Trạch Đào không có chuyện gì lớn mới hỏi như
vậy, nếu không hắn sẽ không có thời gian để quản những chuyện nhỏ nhặt
này.
Bởi vì mới vừa cùng vợ mình phân tích qua tình hình, Tô Đại Xương nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, vừa rồi tôi mới vừa suy nghĩ cẩn thận chuyện này nên hỏi thăm anh một chút về nguyên nhân, nếu không cũng sẽ không
có chuyển biến lớn như thế!
Diệp Trạch Đào nghe thế tâm
trạng trở nên được thả lỏng, Tô Đại Xương cũng không phải là một người
không có nhận thức, xem ra đã kịp ứng phó!
- Anh nói.
Diệp Trạch Đào kết giao với Tô Đại Xương cũng không nhiều, cũng muốn biết chút hoàn cảnh của Tô Đại Xương.
Tô Đại Xương nói:
- Bí thư Vương Hổ Kiệt, tính cách người này có tư tưởng chèn ép người
khác, tôi bị điều đi là vì tôi là người của Bí thư Chu, cả huyện đều
biết ông ta muốn chèn ép tôi, có một lần trong một trường hợp tôi nghe
Vương Hổ Kiệt có nói qua, nhất định phải cho người hệ Chu giống như tôi
xem chút lợi hại, cho nên tôi cảm thấy chuyện ông ta đề cử tôi làm Phó
Chủ tịch huyện chỉ là một lời nói được nói ra trong lúc nhất thời mà
thôi.
Trên mặt Diệp Trạch Đào lộ vẻ tươi cười, xem ra khả năng phân tích sự việc của Tô Đại Xương đúng là không tệ, khả năng ứng
biến của người này hơi kém chút nhưng cũng không được coi là tệ.
Sau tình huống này Diệp Trạch Đào muốn hiểu rõ thêm về phe phái của bọn Tô Đại Xương, tuỳ tiện hỏi:
- Xem ra sau lưng Vương Hổ Kiệt còn có người trong huyện chống lưng, anh có biết được tình huống như thế nào không?
Lúc này Chu Tú Trân đang đứng bên cạnh Tô Đại Xương nhận lấy điện thoại, nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi là cô của Tô Thiến Ảnh tên là Chu Tú
Trân, chuyện cậu hỏi tôi có chút hiểu biết, tôi sẽ nói với cậu, người
chống lưng cho Vương Hổ Kiệt chính là Chủ tịch thành phố Chiếu Tài, có
một lần Chiếu Tài bị say nên nói ra đấy, lão lãnh đạo của ông ta rất có
lai lịch, lão lãnh đạo là Phó Bí thư Tỉnh uỷ Khương Tổ Thành, lần này
nhất định phải chèn ép Đại Xương nhà chúng tôi, có thể nhờ có sự chào
hỏi của cậu nên chuyện này mới có chuyển biến tốt, cám ơn cậu!
Tô Đại Xương bị vợ mình giật điện thoại nên cũng cảm thấy mất hứng nên hừ một tiếng.
Lúc này Chu Tú Trân mới nhớ tới việc chồng mình đang nói chuyện với Diệp Trạch Đào, vội cầm điện thoại đưa cho Tô Đại Xương.
- Chủ tịch thành phố Diệp, không để anh gặp phiền toái đâu?
Tô Đại Xương biết Diệp Trạch Đào gọi cú điện thoại này không phải là
chuyện ngẫu nhiên, chắc chắn đã nghĩ đến tình huống gì đó nên có chút lo lắng.
- Cũng không có phiền toái nào, lần trước chuyện điều
anh đến thành phố Lan Phong, hiện nay huyện của anh lại muốn đề cử lên
chức Phó Chủ tịch huyện, anh có ý kiến gì đối với chuyện này không?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
Chuyện này Tô Đại Xương cũng có chút chần chừ, mình đã công tác trong
huyện lâu như thế cũng có tình cảm đấy, thành phố Lan Phong kia mình
hoàn toàn không quen thuộc, nói thật đúng là anh ta có chút luyến tiếc.
Tuy nhiên nghĩ đến Diệp Trạch Đào cũng muốn giúp mình, nếu lập tức từ chối thì không được tốt, đành phải nói:
- Tôi nghe theo Chủ tịch thành phố Diệp.
Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, Tô Đại Xương này cũng là người hiểu chuyện.
- Như vậy đi để xem coi sao, nếu thật có thể đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch huyện cũng là một chuyện tốt.
- Được, tôi nghe Chủ tịch thành phố Diệp.
Tô Đại Xương nói một câu.
Diệp Trạch Đào tuỳ tiện nói vài câu liền cúp điện thoại, cảm thấy sự
việc trong chuyện này hẳn là cũng không có gì ghê gớm, một Bí thư huyện
mà thôi, so với áp lực của Bí thư Tỉnh uỷ có chút thay đổi cũng là
chuyện bình thường.
Sau khi cầm ly trà lên nhấp một miếng
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy yên tâm chút, nếu người trong huyện thật sự để cho Tô Đại Xương làm chức Phó chủ tịch huyện, đây cũng là một lựa
chọn không tồi.
Diệp Trạch Đào vừa mới cúp điện thoại thì Cố Vũ Sâm liền gọi tới.
Cố Vũ Sâm không biết tình hình cụ thể, lần trước lúc Diệp Trạch Đào
chiếu cố ông ta cũng có nói, Tô Đại Xương kia là chú của em gái nuôi Tô
Thiến Ảnh nên Cố Vũ Sâm cũng biết một chút, Tô Thiến Ảnh và Diệp Trạch
Đào đều có chung cha nuôi là Hô Diên Ngạo Bác nên mới bắt đầu coi trọng
chuyện này, chỉ vì sự việc trong huyện quá nhiều nên nhất thời chưa có
hỏi tới, hiện tại phát hiện Tô Đại Xương kia bị người ta ép đến phải dời đi chỗ khác, trên mặt Cố Vũ Sâm cũng có chút nhịn không được rồi, mình
đã không quan tâm chuyện này nhiều.
- Trạch Đào, chuyện của
Tô Đại Xương đều do tôi không chiếu cố tốt, tôi đã hiểu được chút tình
hình, không ngờ cấp dưới lại làm ra sự tình như thế!
Cố Vũ Sâm nói một câu qua chiếc điện thoại.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào không thể nói Cố Vũ Sâm điều gì, vội nói:
- Bí thư Cố khách khí, công việc của ông rất nhiều, có thể chiếu cố được thì hết sức cám ơn.
Mặt Cố Vũ Sâm nóng lên, mình đúng là không có điểm nào được gọi là chiếu cố.
- Cảm thấy cũng không tệ khi cấp dưới đề cử Tô Đại Xương làm Phó chủ
tịch huyện, anh xem nếu Tô Đại Xương đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện
thì như thế nào, cũng đừng điều đi vậy!
Trong lòng Diệp Trạch Đào vừa động nói:
- Tôi nghe nói Bí thư Vương Hổ Kiệt kia rất hống hách, đả kích rất mạnh đối với người không cùng định kiến với mình, Tô Đại Xương thì thẳng
tính, liệu có ổn hay không?
Nếu Vương Hổ Kiệt này dám làm thế, đương nhiên Diệp Trạch Đào sẽ không dễ buông tha như thế, hơn nữa
Cố Vũ Sâm là thế lực phía của mình nên Diệp Trạch Đào cũng có thể thẳng
thắn nói ra.
Đương nhiên Cố Vũ Sâm có nhận định đối với Vương Hổ Kiệt, trầm giọng nói:
- Cán bộ của chúng ta luôn nghĩ rằng y là đại vương, ở địa phương này coi trời bằng vung!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười, cho dù mình không vừa mắt nhưng Cố Vũ Sâm vẫn là muốn thu thập Vương Hổ Kiệt.
Tuy nhiên Diệp Trạch Đào cảm thấy vẫn nên nhắc nhở Cố Vũ Sâm về thế lực phía sau của Vương Hổ Kiệt, tùy ý cười nói:
- Bí thư Cố, nghe nói sau khi say Vương Hổ Kiệt có nói qua y có thế lực rất mạnh chống lưng, người chống lưng cho y là Chủ tịch thành phố Chiếu Tài, còn Chiếu Tài có thế lực rất mạnh phía sau, là Phó Bí thư Tỉnh uỷ
Khương Tổ Thành!
Lời nói này có mang chút tính chất đùa cợt.
Đúng là Cố Vũ Sâm không những chuyện xấu trong huyện, nghe Diệp Trạch
Đào nói đến Phó Bí thư Tỉnh uỷ thì hiểu được Diệp Trạch Đào đang lo lắng lúc mình chỉnh đốn người nếu không chú ý rất dễ sẽ gây ra vấn đề lớn.
Khương Tổ Thành!
Vốn Cố Vũ Sâm cho rằng muốn thu thập một Bí thư Huyện uỷ cũng không
phải là việc khó nên không để trong lòng, khi nghe được Diệp Trạch Đào
nói thế, ngược lại Cố Vũ Sâm có chút chần chừ.
Lúc này Diệp Trạch Đào cảm thấy khi Cố Vũ Sâm nói chuyện có điều gì đó khác thường hỏi:
- Bí thư Cố, có chuyện gì không ổn sao?
- Trạch Đào, Khương Tổ Thành này từng làm thư ký cho Mai Hải!
Đừng nói đến có rất nhiều người sợ lão gia Mai kia, ỷ là lão lãnh đạo
động một chút liền mắng chửi người, không có chuyện gì mọi người cũng
không muốn đắc tội đến ông ta.
- Mai Hải!
Diệp Trạch Đào cũng giật mình sợ hãi, sao chuyện này lại có dính líu tới Mai Hải.
Diệp Trạch Đào hiểu rất rõ tính cách của Mai Hải, ông ta có vẻ không
chào đón mình, nếu ông ta đã biết chuyện của Tô Đại Xương có liên quan
tới mình, không chừng ông ta sẽ kiếm chuyện cũng khó nói.
Diệp Trạch Đào vốn cũng không để chuyện của Tô Đại Xương ở trong lòng,
tin rằng có sự chiếu cố của Cố Vũ Sâm thì chuyện này cũng rất dễ thực
hiện, hoàn toàn không ngờ chuyện này lại có liên quan đến Mai Hải.
Diệp Trạch Đào không cảnh giác chuyện này cũng không được, liền nói với Cố Vũ Sâm:
- Bí thư Cố, nếu như Mai Hải là người đứng sau thì có một tình huống tôi cần nói với ông.
Cố Vũ Sâm là người của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào cũng không muốn có
hại đến ông ta, liền kể lại chuyện mình đã từng có xung đột với Mai Hải.
Cố Vũ Sâm nghe xong câu chuyện của Diệp Trạch Đào, trong lòng cũng có
chút thầm than, xem ra bây giờ đã gặp qua người trâu, có thể khiến cho
Mai Hải không thể phản kích cũng trâu ấy chứ, qua chuyện này Cố Vũ Sâm
càng thêm coi trọng Diệp Trạch Đào.
Ông ta cũng là Bí thư
Tỉnh uỷ nên cũng biết một số đạo lý trong chốn quan trường, Diệp Trạch
Đào nhắc nhở rất đúng, trong lòng suy nghĩ mình phải để ý một chút
Khương Tổ Thành mới phải.
Chính vì có Diệp Trạch Đào nhắc nhở, Cố Vũ Sâm mới phát hiện ra tình huống mới.