Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 132: Chương 132: Không chờ đợi, không dựa dẫm




- Diệp Trạch Đào về tới xã thì đi thẳng đến văn phòng của Ôn Phương.

Lúc này Ôn Phương đang ngồi trong văn phòng nghĩ ngợi chuyện riêng, thấy Diệp Trạch Đào bước vào, vẻ mặt tươi cười nói:

- Về rồi à?

Thái độ này dường như giống với thái độ của một người vợ thấy chồng về vậy.

- Lần này có tình hình mới.

Diệp Trạch Đào nói, hắn quả nhiên chưa phát hiện ra thái độ của Ôn Phương, nóng lòng muốn kể lại những tin tức mà mình biết được với Ôn Phương.

Ôn Phương liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào, mỉm cười nói:

- Cậu vất vả rồi!

Nói xong liền đi pha cho Diệp Trạch Đào một ly trà.

Diệp Trạch Đào kể lại chuyện khu công nghiệp và chuyện làm đường.

Nghe Diệp Trạch Đào kể lại, Ôn Phương cũng tỏ ra rất vui. Nhưng, kèm theo đó là một cái nhíu mày, nói:

- Nếu đúng là như vậy, chuyện người dân xã ta làm đường thì phải làm sao?

Diệp Trạch Đào biết ý của Ôn Phương là nói chuyện làm đường đã có quyết định của Trung ương rồi thì mình đâu cần thiết phải làm nữa.

Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Chuyện này tôi có nghĩ qua rồi, chúng ta vẫn cứ phải đẩy nhanh tiến trình làm đường, trong chuyện này có một sự tất yếu cho cả hai phương diện, một là chuyện chúng ta tự phát làm đường là một thái độ, trung ương thấy thái độ này của chúng ta mới quyết định ủng hộ chuyện xây dựng, nếu ta không có thái độ gì thì ai đến giúp đỡ chúng ta đây?

Ôn Phương hơi gật đầu nói:

- Nói cũng đúng, nếu không có hành động tự ý làm đường, trung ương làm sao có thể chú ý đến tình hình của xã chúng ta!

- Đúng vậy, bây giờ các vị lãnh đạo trung ương đều đang quan tâm đến chuyện làm đường của chúng ta, hơn nữa, dù sau này có chuyện làm đường hay không, chúng ta dù sao cũng không thể chờ đúng không?

- Nghe theo cậu vậy!

Ôn Phương mỉm cười nói.

Nghe Ôn Phương nói như vậy, Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn Ôn Phương.

Sau khi lên làm Bí thư, khí chất của Ôn Phương đã có chút thay đổi, đã có chút uy quyền của kẻ làm quan rồi!

Diệp Trạch Đào nói tiếp:

- Còn một điều quan trọng nữa, dù chuyện làm đường có riêng biệt, nhưng toàn bộ quá trình tuyệt đối không thể nói khởi công là khởi công được, còn phải theo trình tự của một số phương diện khác nữa, chuyện phát triển khu công nghiệp của chúng ta chắc chắn phải đi đầu, tuyệt đối không thể vì chuyện làm đường mà bị ảnh hưởng được. Một con đường do chính chúng ta xây dựng nên, nó sẽ có tác dụng thúc đẩy vô cùng lớn cho sự phát triển của xã ta.

Ôn Phương lúc này mới nghĩ làm đường không phải là chuyện một sớm một chiều có thể xong được, ánh mắt lộ ra một vẻ khâm phục, mỉm cười nói:

- Trạch Đào, cậu suy nghĩ thật thấu đáo!

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Bây giờ đã có thông tin như vậy rồi, chuyện chúng ta cần làm là phải tiến hành công tác chuẩn bị, nhất định phải nhanh chóng phát triển!

Cảm nhận được sự nôn nóng của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương ra sức gật đầu, nói:

- Được, chúng ta có thể triệu tập một cuộc họp Đảng ủy, phân công công việc, thổi phồng lên một chút để mọi người có một vài chuẩn bị.

Nghĩ chuyện này là Lưu Mộng Y cho biết, trong thành phố vẫn chưa có thông tin gì, Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:

- Tỉnh ủy vẫn chưa có thông tin gì, chuyện này cũng có thể tạm thời chỉ có một vài người biết thôi, như vậy đi, tôi gặp Phương Di Mai cái đã, xã cần phải chuẩn bị một chút, chuyện thông báo mở cuộc họp tạm thời không cần đâu!

Ôn Phương lúc này mới cười nói:

- Xem ra lại là tin tức nội bộ của cậu rồi!

Lúc nói như vậy, ánh mắt của Ôn Phương như hiện lên bóng dáng của Lưu Mộng Y và Vệ Vũ Hinh, cô ta phát hiện ra hai người này đều là những nhân vật có năng lực không nhỏ, rất có thể chính là họ đang giúp đỡ từ sau lưng.

Lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Ôn Phương không biết sao lại lén thở dài, ai kêu mình là người đã từng kết hôn!

Ôn Phương nghĩ tới chuyện của mình với Thịnh Quốc Phi trong công viên nọ trong lòng hiểu rất rõ, mình và Diệp Trạch Đào tuyệt đối không thể, một khả năng tốt nhất là mình là người phụ nữ thầm kín của Diệp Trạch Đào, dựa vào Diệp Trạch Đào mà phát triển đi lên.

Ôn Phương đã nghĩ đến chuyện này không chỉ một lần, cô ta cảm thấy chuyện này cũng không phải là không thể chấp nhận được, Diệp Trạch Đào chắc chắn là người có tiền đồ, cùng bước với hắn, dân đen như mình có ngày cũng sẽ có sự phát triển lớn.

Lại nghĩ đến hôm đó hai người xảy ra chuyện mờ ám kia trong phòng riêng, Ôn Phương cười thầm, đã có một lần như vậy rồi thì mình và Diệp Trạch Đào đã có một mối quan hệ mập mờ không thể giải thích được, giờ thì mình chỉ cần ủng hộ sự phát triển của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào sẽ không thể vứt bỏ mình.

Diệp Trạch Đào cũng chẳng thèm nghĩ về ba cái suy nghĩ đó của Ôn Phương, đã có cơ hội vô cùng lớn, Diệp Trạch Đào thấy chuyện mình cần làm còn rất nhiều, mục tiêu của ngày hôm nay chính là phải trao đổi tin tức với Ôn Phương. Xem ra Ôn Phương cũng hết sức ủng hộ công việc của mình, như vậy thì dễ làm rồi.

Ra khỏi văn phòng của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào về văn phòng của mình, đang định gọi điện thoại kêu Phương Di Mai đến, thì sực nhớ ra, Phương Di Mai đã lên tỉnh, đang theo vụ gian hàng sản xuất.

Nghĩ đến Vệ Vũ Hinh và Phương Di Mai không biết như thế nào lại ở chung như hai chị em, Diệp Trạch Đào lắc đầu, tâm tư, suy nghĩ của người phụ nữ này thật khó hiểu.

Nhìn đồng hồ, Diệp Trạch Đào ra khỏi văn phòng, chạy ngược chạy xuôi cả buổi trời cuối cũng cũng tới giờ ăn tối.

Chậm rãi đi về phía ký túc xá, Diệp Trạch Đào nghĩ chuyện xây dựng trường học, cũng đã được một thời gian rồi, việc xây dựng trường học cũng rất tốt!

Bước tới trước trường, nhìn qua thấy không ít dân công đang dọn dẹp một vài phòng học cũ.

- Chủ tịch xã Diệp, anh đến rồi à!

Giám đốc dự án đội chiếc mũ bảo hộ lao động, thoáng cái đã nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến nên vội vàng bước tới.

Nhận lấy điếu thuốc mà Giám đốc dự án đưa cho, Diệp Trạch Đào hỏi:

- Thế nào rồi?

- Chủ tịch xã Diệp, tòa nhà lầu bắt đầu đổ mái, giờ thì đang làm sân vận động.

Ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía trường học, một tòa nhà lầu đã vào giai đoạn cuối cùng, ký túc xá cho học sinh và giáo viên ở cũng sắp hoàn thành, có lẽ sân vận động là hạng mục cuối cùng rồi, nhìn ngôi trường do một tay mình gây dựng nên, trong lòng Diệp Trạch Đào dâng trào cảm xúc.

- Chủ tịch xã Diệp, anh yên tâm, toàn bộ quá trình thi công đều được xây dựng tuân thủ theo tiêu chuẩn một cách nghiêm ngặt, ngôi trường mới sẽ rất đẹp!

Nhìn thấy vẻ mặt rất tự hào của Giám đốc dự án, Diệp Trạch Đào đưa tay nắm chặt lấy tay của anh ta nói:

- Tôi thay mặt người dân cả xã cảm ơn các anh!

- Chủ tịch xã Diệp, đừng nói như vậy nữa, anh là người tôi khâm phục, ngưỡng mộ, đến xã này công tác, coi như tôi đã hiểu được như thế nào là một viên chức tốt rồi!

Diệp Trạch Đào nói:

- Dù là ai đi nữa khi thấy tình hình nơi đây đều sẽ làm việc hết mình cả, tôi chỉ là làm hết bổn phận của mình thôi!

Bước vào trường, thấy không ít các giáo viên đang tập trung ăn cơm, Diệp Trạch Đào nói:

- Lại có đồ ăn gì ngon hả?

Bình thường mọi người đều xuề xòa quen rồi nên các giáo viên vừa nhìn thấy Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:

- Chủ tịch xã, ăn cơm chung không?

- Đừng ăn hết thức ăn đó, để cho tôi với!

Nói xong, Diệp Trạch Đào vội vội vàng vàng chạy về ký túc xá của mình lấy chén xới cơm.

Diệp Trạch Đào không ở ký túc xá nhưng không vì thế mà căn phòng có mùi ẩm mốc, cầm lấy chén cơm, thuận tay lấy luôn bình nước, trong bình không ngờ lại còn đầy nước ấm.

Nghĩ cũng phải đến mấy ngày nay rồi không nhìn thấy Dương Ngọc Tiên và Thôi Nguyệt Lan, Diệp Trạch Đào nhìn ra bên ngoài cũng không hề thấy bóng dáng tăm hơi những nữ học sinh này đâu.

Đem cơm đến chỗ các giáo viên, Diệp Trạch Đào thấy quả là có thịt xào, với tay ra gắp.

Thầy Tiểu Hồ cười nói:

- Chủ tịch xã Diệp, anh đường đường là một chủ tịch xã, món ngon nào mà chẳng được ăn rồi, lại chạy tới đây giành thịt của chúng tôi!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Ai bảo các anh nấu ngon!

Còn đói nên Diệp Trạch Đào chẳng quan tâm gì nhiều, gắp thức ăn, nhai ngồm ngoàm.

Thầy Tiểu Châu thở dài nói:

- Thật may là có Chủ tịch xã Diệp, nếu không có Chủ tịch xã Diệp đến, ngôi trường này của chúng ta căn bản là không thể có thay đổi gì cả.

Lúc này Hiệu trưởng Ngưu Trọng Chung cũng đã tới, nghe thầy Tiểu Châu nói vậy thì cũng nói chen vào:

- Nói đúng đó!

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Một địa phương muốn phát triển được, việc đầu tiên phải làm chính là coi trọng giáo dục, chỉ có coi trọng giáo dục chúng ta mới có thể có nhân tài, có nhân tài rồi, mới có thể nhanh chóng phát triển được, tôi tin là con đường thoát nghèo của xã Xuân Trúc không còn xa nữa, đến lúc đó trong xã phải cải thiện chế độ đãi ngộ cho các giáo viên, thể hiện giá trị của mọi người một cách chân chính.

Đừng nghĩ Diệp Trạch Đào còn trẻ, bây giờ, uy tín của hắn ta ở trong xã vô cùng cao, nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, một cô giáo gắp một đũa thức ăn bỏ vào chén của Diệp Trạch Đào.

Thầy Tiểu Lý nói:

- Những nơi khác đều phát triển rất tốt, duy chỉ có xã mình là lạc hậu như vậy thôi, giờ nhìn lại thấy quan trọng vẫn là chưa có một vị lãnh đạo tốt thôi, giờ có Chủ tịch xã Diệp rồi, tôi có thể cảm nhận được là sự phát triển của xã ta đã có hi vọng!

Diệp Trạch Đào nói:

- Sự phát triển của một địa phương nếu chỉ dựa vào một người hoặc một nhóm người nào đó thì đều không được, quan trọng vẫn là phải có tinh thần nghị lực, dám nghĩ dám làm của tất cả mọi người, bây giờ qua chuyện sửa đường, người dân xã ta đều đã huy động được tính tích cực rồi, đây là một lực lượng rất lớn mạnh, chỉ cần duy trì được tình thế này thì không có chuyện gì có thể cản trở sự phát triển của chúng ta, sắp tới trường học sẽ hoàn thành các hạng mục thi công, phải để cho trường trung học của chúng ta trở thành một trung tâm tư tưởng tiến bộ, công nghệ tiên tiến thực thụ, mà công tác của các thầy cô mới là quan trọng nhất.

Mọi người nghe Diệp Trạch Đào giảng giải thì nghĩ đến tương lai của trường học, nét mặt của mọi người đều tỏ vẻ phấn khởi.

Ánh mắt nhìn về phía mọi người nói:

- Sắp tới, sau khi trường học xây xong, cần thêm một số thiết bị dạy học tiên tiến, đợi tài chính trong xã tốt hơn một chút, công việc đầu tiên chính là kết thúc tình trạng hạn chế điện của trường học, chúng ta phải cho các em học sinh được học tập trong một môi trường sáng sủa, còn phải thêm những dụng cụ học tập tiên tiến nữa!

Ngưu Trọng Chung vui mừng nói:

- Chủ tịch xã Diệp, nếu quả đúng như vậy các em học sinh có thể mở mang tầm mắt hơn nữa rồi.

Tiểu Chu nói:

- Đến lúc đó thì có thể xem ti vi rồi.

Diệp Trạch Đào chọc:

- Thằng ranh này, khi nào xem phim vàng thì gọi tôi nhá!

Mọi người cười to một trận.

Các giáo viên nữ nhìn mọi người một cách khó hiểu.

Nghĩ đến lần trước không coi được phim vàng ấy, ngược lại lại thành lớp học giáo dục về Đảng, mọi người lại càng cười vui vẻ hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.